Cực Phẩm Thần Y

Chương 1980

Chương 1980

Mấy tia chớp này, trong nháy mắt xuất hiện kinh thiên nghịch chuyển, tất cả mọi người đều kiếp sợ, sau đó hóa đá, sau đó là một trận xôn xao!

Trần Phi Ngọc vậy mà không nhiều cũng không ít, vừa vặn chỉ cần ba đạo kiếm khí, thật sự đã phá vỡ Thiên Âm ngọc thiền, hơn nữa còn chặt đứt một tay của Vũ Trầm Minh, làm sao mọi người có thể không khiếp sợ? Điều đáng sợ hơn nữa là bọn họ hoàn toàn không thể hiểu được, làm thế nào mà Trảm Nhân Kiếm thứ hai lại xuất hiện trước mặt Vũ Trầm Minh trong không hư không, chỉ đơn giản là huyền diệu!

Vũ Vô Song và Vũ Cửu Bảo lại tức giận đến nóng cả mặt, dưới sự bảo vệ của hai người bọn họ, Vũ Trầm Minh còn bị Trần Gia Bảo cắt đứt một tay, giết chết Thiên Âm ngọc thiền, điều này đơn giản chính là tát vào mặt bọn họ trước mặt mọi người!

Vũ Vô Song mắt thấy bàn tay phải của con trai mình bị chặt đứt, trong lòng càng cực kỳ phẫn nộ, ông ta hận không thể lăng trì xử tử Trần Gia bảo, để xua tan nỗi thù hận trong lòng.

Trên đài chủ trì, sắc mặt Vũ Nhuận Nguyệt và Vũ Hoàng Việt đại biến, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn ngoài dự đoán của bọn họ, thấy Vũ Trầm Minh bị chặt đứt một tay, trong lòng vô cùng lo lắng.

Đặc biệt là Vũ Hoàng Việt, là con trai của Vũ Trầm Minh, nhìn thấy bố mình bị chặt tay, thiện cảm ban đầu của cậu ta dành cho Trần Gia Bảo không những biến mất không còn tung tích, hơn nửa trái tim cậu ta giờ đây còn tràn đầy hận thù với Trần Gia Bảo, lập tức lo lắng nói: “Lão Giang, Trần Gia Bảo ức hiếp người khác quá đáng, tuyệt đối không thể để cho Trần Gia Bảo lại tiếp tục kiêu ngạo.”

“Tôi biết phải làm gì, tôi sẽ bắt Trần Gia Bảo lại, bắt anh ta phải cầu xin Chính Phi tha lỗi.” Giữa hai đầu lông mày của Vũ Lâm Giang cũng hiện lên vẻ tức giận, Chính Phi đường đường là gia chủ của nhà họ Vũ ở núi Vụ Ẩn, Trần Gia Bảo lại ngang nhiên trước mặt bàn dân thiên giết chết Thiên Âm ngọc thiền, chặt đứt một tay của Chính Phi, đánh một bạt tai vào thể diện của nhà họ Vũ núi Vụ Ẩn trước mặt mọi người, cho dù Vũ Lâm Giang có xem trọng Trần Gia Bảo, trong lòng vẫn tràn đầy tức giận.

Vẻ mặt của Vũ Nhuận Nguyệt thay đổi, cô ta thầm thở dài, lúc này đây, Trần Gia Bảo và nhà họ Vũ núi Vụ Ẩn đã trở thành kẻ thù truyền kiếp chưa chết thì chưa dứt, chuyện ngày hôm nay, thật sự không còn cách nào cứu vãn.

Trong sân, sau tiếng hét thảm thiết lúc ban đầu, Vũ Trầm Minh lập tức đưa ngón tay ấn vài cái vào cánh tay bị gãy, lúc này mới ngăn máu ngừng chảy ra, cũng may ông ta cũng là cường giả Bán Bước Truyền Kỳ, ý chí cực kỳ kiên định, lúc này mới giữ được sự tỉnh táo trước cơn đau dữ dội.

Ngay sau đó, tay trái của Vũ Trầm Minh lập tức vô thanh vô thức, bàn tay bị đứt lìa đã tự động bay vào trong tay ông ta, với y thuật của võ giả, nếu như cứu chữa kịp thời, nói không chừng vẫn có thể nối lại được cánh tay đã bị đứt lìa.

Ông ta căm hận nhìn Trần Gia Bảo, nói: “Sẽ có một ngày, mối thù “chém đứt tay” và “Thiên Âm ngọc thiền, tôi sẽ bắt cậu trả lại gấp trăm gấp ngàn lần.”

“Ông làm không được.” Trần Gia Bảo cười khinh thường, trong mắt còn mang theo một chút sát ý: “Bởi vì trước khi ông báo thù rửa hận thì thanh kiếm trong tay tôi sẽ xuyên qua cổ họng của ông trước.”

Vũ Trầm Minh lập tức sửng sốt, trước đây Trần Gia Bảo nói Tam Kiếm sẽ phá vỡ Thiên Âm ngọc thiền , thì thật sự đã phá vỡ, bây giờ Trần Gia Bảo lại nói sẽ dùng kiếm xuyên qua cổ họng của ông ta, ai dám chắc chắn Trần Gia Bảo nói không thật chứ? Đặt biệt là vừa nãy Trần Gia Bảo vô thức ngưng tụ thanh Trảm Nhân Kiếm thứ hai, càng thêm huyền diệu, khiến cho người ta khó lòng mà phòng bị.

Nghĩ đến đây, ông ta ôm cánh tay bị đứt vội vàng chạy về phía vườn nhà họ Vũ, vì sợ nếu tiếp tục ở lại, trên cổ ông ta sẽ vô thức xuất hiện một đạo kiếm quang màu đỏ.

Trần Gia Bảo hoàn toàn không có dáng vẻ muốn đuổi theo ông ta, hoặc là nói, cho dù anh truy sát Vũ Trầm Minh, cũng sẽ bị Vũ Vô Song và Vũ Cửu Bảo chặn lại, chỉ càng thêm lợi bất cập lại mà thôi, tốt hơn hết là nên tích lũy tinh lực, tập trung vào việc giải quyết Vũ Vô Song Và Vũ Cửu Bảo.

Vũ Trầm Minh càng tức giận, trong lòng vô cùng khiếp sợ, trầm giọng nói: “Trần Gia Bảo, cậu vậy mà vẫn có thể vô thanh vô thức ngưng tụ ra thanh Trảm Nhân Kiếm thứ hai, giấu đủ sâu, tôi đối với những võ đạo công pháp mà cậu đã học, càng ngày càng cảm thấy hứng thú.”

“Ha.” Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng, nhưng ánh mắt lại càng trở nên sắc bén hơn, hai tay hơi nâng lên, kiếm quyết chĩa vào Vũ Vô Song, kiếm khí tỏa ra không ngừng, nói: “Những gì Trần Gia Bảo tôi học được đều là những bí mật đã thất truyền trên thế giới, nếu như ông muốn thăm dò bản lĩnh của tôi, vậy thì hãy dùng tính mạng của ông đến để thử xem! “

Bình Luận (0)
Comment