Cực Phẩm Thần Y

Chương 2008

Chương 2008

Vũ Lâm Giang và Vũ Vô Song liếc nhau, gật đầu, sau đó cùng Sầm Bân Vĩ xông về phía Lưu Ly.

Mọi người xung quanh ồ lên, không nhẫn tâm thấy cô gái xinh đẹp như Lưu Ly bị thương.

Lưu Ly cầm Hàn Băng Kiếm, đối mặt với ba cường giả truyền kỳ tấn công lên lại hoàn toàn thản nhiên, giọng nói lạnh vô cùng: “Đã không chịu quay đầu thì tôi chỉ có thể tiễn các người đoàn đường đến phương Tây cực lạc, để Phật Tổ tự mình khuyên bảo các người quay đầu là bờ!”

Nghe Lưu Ly nói năng khí phách, Sầm Bân Vĩ chỉ cảm thấy khinh miệt, tốc độ ngày càng nhanh, vừa đánh về phía cô vừa cười nói: “Cho dù là Phật Tổ cũng không khuyên được tôi quay đầu!”

Trần Gia Bảo cười khẽ lắc đầu, có lẽ Phật Tổ thật sự không khuyên được Sầm Bân Vĩ quay đầu, nhưng anh biết rõ, kiếm trong tay Lưu Ly có thể giúp Sầm Bân Vĩ vĩnh viễn không thể quay đầu nữa.

Dưới ánh mắt của mọi người, Lưu Ly giơ Hàn Băng Kiếm lên, phản xạ nắng sớm, cho người ta cảm giác dịu dàng lại buốt tận xương, sau đó cô chém xuống một kiếm!

Mọi người xung quanh chỉ cảm thấy ánh sáng tận trời, sau đó kiếm quang mang theo vô tận khí lạnh xé trời mà tới, mau đến mức khiến người ta như nhìn thấy tinh hoa đất trời ngưng tụ, muôn hình vạn trạng!

Sầm Bân Vĩ chợt tái mặt, tốc độ kiếm quang hơn xa sự tưởng tượng của anh ta, trong lòng chợt nảy lên cảm giác cái chết cận kề, còn chưa kịp phản ứng, kiếm quang mang theo khí lạnh đã xỏ xuyên thân thể anh ta..

Sầm Bân Vĩ khựng lại giữa chừng, dùng mắt thường có thể thấy được biến thành một khối băng cứng hình người.

Vốn Sầm Bân Vĩ đã kiếm quang chém thành hai nửa, chẳng qua sau khi hóa băng thì đều bị đông lại tại chỗ, từ ngoài nhìn thì không thấy có gì khác thường.

Mà kiếm quang cũng hoàn toàn không bị một thân thể kia cản lại, thậm chí tốc độ cũng không giảm chút nào, vọt tới Vũ Lâm Giang cách đó không xa, khí kình mạnh mẽ đánh tới làm máu trong người Vũ Lâm Giang sôi trào, mà khí lạnh buốt xương cũng làm nửa người của ông ta suýt bị đông cứng. tải áp Hola đê đọc tiếp nhé.

Mà kết quả như vậy là do Lưu Ly cố ý nương tay rồi, bằng không một kiếm này cũng đủ cho Vũ Lâm Giang dẫm vào vết xe đổ của Sầm Bân Vĩ.

Vũ Lâm Giang trợn tròn hai mắt đứng ở tại chỗ, biết chính mình vừa đi một chuyến ngang qua cửa địa ngục, nghĩ mà sợ, trán túa ra mồ hôi lạnh, mà khí lạnh tràn lan nửa người cũng chưa tiêu, mồ hôi vừa toát ra đã bị đông thành một lớp băng mỏng.

Vũ Vô Song cũng khiếp sợ không thôi, tuy kiếm quang không nhằm vào anh ta nhưng anh ta cũng từng bị dáng vẻ của Sầm Bân Vĩ và Vũ Lâm Giang dọa khiếp vía, tim đập bình bịch, không ngờ một kiếm của Lưu Ly lại khủng bố như thế!

“Cô gái này nữ chắc chắn đạt tới Truyền Kỳ hậu kỳ, thậm chí ở trọng Truyền Kỳ hậu kỳ cũng thuộc nhân vật đứng trên đỉnh, trời ạ, trẻ như vậy đã đạt Truyền Kỳ hậu kỳ, nói không chừng sau này còn có thể đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên trong truyền thuyết ấy, nhân vật như thế đúng là ngàn năm có một, Trần Gia Bảo vốn đã đủ dọa người rồi, mà cô gái này còn đáng sợ hơn cả Trần Gia Bảo nữa. Từ bao giờ trên thế giới này lắm thiên tài như vậy rồi?”

Vũ Vô Song kinh hãi khiếp sợ, khẽ nuốt một ngụm nước miếng.

Mà kiếm quang khổng lồ kia đã chém vào trên đất, mặt đất nổ tung, quảng trường to lớn như bị động đất, văng lên tro bụi thật dày, những ai thực lực yếu kém đều suýt không thể đứng thẳng, còn cho rằng quảng trường đã bị Lưu Ly chém thành hai nửa rồi.

Chờ bụi mù tiêu tán, mọi người thấy được mặt đất xuất hiện một khe dài hơn hai mươi mét, sâu chừng hai mét, trong khe còn kết một tầng băng dày cộp, phản xạ ánh mặt trời lóng lánh.

Đám người nhốn nháo cả lên, một kiếm của cô lại khủng bố như vậy, không phải thần tiên thì là gì!

Ngay sau đó, mọi người đều cảm thấy thực lực của Lưu Ly tuyệt đối đạt tới Truyền Kỳ hậu kỳ rồi, như vậy mới có thể giải thích được vì sao kiếm khí cô đánh ra đáng sợ như vậy. Nhưng riêng độ tuổi của Truyền Kỳ hậu kỳ trước mặt bọn họ này đã đủ kinh hãi thế nhân rồi.

Bình Luận (0)
Comment