Chương 2035
Lư Bảo Quốc sắc mặt ảm đạm xuống, khóe miệng giễu cợt, “Xem ra anh thật sự là muốn tìm cái chết. Nếu đã như vậy, tôi sẽ giúp đỡ để anh đạt được ý nguyện!”
Đột nhiên, anh ta xông tới phía trước, nửa đoạn chai bia trong tay hướng về phía Trần Gia Bảo định đâm xuyên qua vai. Tốc độ cực nhanh!
Xà Văn Tĩnh gật gù, tốc độ của Lư Bảo Quốc rất nhanh, hơn nữa uy lực rất mạnh. Cho dù anh ta có là cường giả Bán Bộ Tông Sư, đối mặt với sự tấn công của Lư Bảo Quốc, mạnh lắm cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùng mức độ chênh lệch để chống đỡ. Còn người bình thường như Trần Gia Bảo sợ là một chiêu tung ra thì cánh tay của Trần Gia Bảo đã bị phế bỏ.
Nghĩ đến đây, trong mắt anh ta hiện lên vẻ khinh thường.
Từ Như Phương sợ hãi đến mức hét ầm lên.
Tận mắt chứng kiến Lư Bảo Quốc sắp đâm trúng Trần Gia Bảo.
Bỗng nhiên, Trần Gia Bảo lóe lên ánh mắt khinh thường, bất ngờ đạp vào bụng Lư Bảo Quốc, đá anh ta bay ra ngoài mấy mét, đánh đổ mấy bàn rượu, nhiều chai rượu rơi xuống đất vỡ tan tành.
Ngoài sự bất ngờ của tất cả mọi người, Xà Văn Tĩnh cũng đột nhiên mở to hai mắt kinh ngạc, nhanh chóng nhìn về phía Lư Bảo Quốc, chỉ thấy sắc mặt của Lư Bảo Quốc biến sắc vì đau đớn, ôm bụng ngã quỳ trên mặt đất không đứng dậy được. Một nửa chai rượu vốn đang ở trong tay rơi trên mặt đất và vỡ thành nhiều mảnh.
“Lư Bảo Quốc vậy mà lại thua? Hơn nữa còn thua chỉ trong một chiêu?”
Xà Văn Tĩnh nhìn Trần Gia Bảo, vẻ mặt nghiêm túc lại. Chẳng lẽ tên nhóc trước mặt này cũng là một cường giả Bán Bộ Tông Sư sao?
Mọi người xung quanh lúc này mới kịp phản ứng lại, sau đó tất cả xôn xao lên, thật là lợi hại!
An Nhạc Tầm cũng sợ hết hồn, hết sức kinh hãi, rượu trong ly rượu suýt chút nữa tràn ra ngoài.
Một lúc sau, Lư Bảo Quốc ôm bụng run rẩy đứng lên, cay cú nhìn Trần Gia Bảo, cả kinh nói: “Anh … anh là cường giả Bán Bộ Tông Sư?”
Bởi vì anh ta thấy Trần Gia Bảo còn rất trẻ, vì vậy trong tiềm thức anh ta loại trừ khả năng Trần Gia Bảo là một cường giả.
Trần Gia Bảo đến nhìn cũng không thèm nhìn Lư Bảo Quốc, phản ứng lại anh ta còn lười hơn, thay vào đó lại nhìn về phía Xà Văn Tĩnh nói: “Giờ có phải đến lượt anh rồi phải không?”
Lư Bảo Quốc thay đổi nét mắt, trong mắt hiện lên sự tức giận!
Đột nhiên, Xà Văn Tĩnh cười lạnh một tiếng: “Xem ra lúc trước chúng tôi đã nhìn lầm. Anh lại còn là một võ đạo cường giả. Nhưng mà Lư Bảo Quốc chỉ có thực lực của “Thông U kỳ” thôi, anh có thể đánh bại anh ta cũng chưa tính là gì.
Anh có biết cậu chủ Cảnh tô đây là một cường giả Bán Bộ Tông Sư không? Hơn nữa, nhà họ Xà chúng tôi giỏi điều khiển những thứ như rắn, lại càng giỏi về việc sử dụng độc rắn. Cho dù là cường giả tông sư bình thường đứng trước mặt tôi cũng phải kiêng nể mấy phần. Nếu đánh với tôi thì chỉ có một kết cục, đó là con đường chết.”
“Toàn nói lời thừa thãi.” Trần Gia Bảo nhẹ giọng nói: “Nếu có thời gian tinh tướng, không bằng nhân lúc còn sớm ra tay để tránh làm mất thời gian của tôi.”
“Tên nhóc tốt lắm, quả nhiên hung hăng kiêu ngạo!” Xà Văn Tĩnh cười lạnh một tiếng, tay run lên. Mọi người nhìn thấy một con rắn nhỏ màu đỏ bò ra khỏi ống tay áo của anh ta, quấn quanh cổ tay anh ta, rít lên những tín hiệu “hí, hí” của rắn. Đầu rắn hình tam giác, dĩ nhiên là vô cùng độc.
Mọi người liên tiếp hít sâu một hơi. Ghê quá! Mang theo một thứ như vậy bên người cũng quá đáng sợ rồi, không phải sao?