Chương 206
Trần Gia Bảo hơi hơi trầm ngâm, đột nhiên đưa ra một quả Thiên Tâm, đặt vào trong tay Tần Ly Nguyệt, cười nói: “Tặng cho cô.”
Tần Ly Nguyệt vừa mừng vừa sợ, kích động đột nhiên ôm lấy Trần Gia Bảo, ở trên mặt anh hôn một cái.
Hương thơm, đa sắc.
“Cậu Trần, hy vọng sau này có cơ hội, anh có thể đến thành phố của nhà họ Tần làm khách, để nhà họ Tần chúng tôi báo đáp ân tình của anh.” Tần Ly Nguyệt e thẹn mong chờ, gò má ửng đỏ, mang theo một vẻ đẹp khác biệt.
“Được, có cơ hội tôi nhất định sẽ đến.” Trần Gia Bảo thuận miệng đồng ý.
Đối với Trần Gia Bảo mà nói, Thiên Tâm Quả chỉ cần một viên là đủ rồi, Tần Ly Nguyệt có thể đang lúc nguy cấp mà còn muốn đến cứu anh, chỉ với tấm lòng này thì một viên Thiên Tâm Quả cũng đáng giá.
Đợi sau khi chị em nhà họ Tần đưa người đi, Triệu Đình Nhiên không biết chui ra từ đâu mà không có một chút vết thương nào, cười theo nói: “Chúc mừng cậu Trần, chẳng những thuận lợi lấy được Thiên Tâm Quả mà còn chiếm được trái tim của Tần Ly Nguyệt, cô ấy là hòn ngọc quý trên tay của chủ nhân thành phố của nhà họ Tần, sau này có khả năng cao sẽ thừa kế sản nghiệp của nhà họ Tần, có thể làm chồng của cô ấy, ít nhất có thể bớt vất vả hai mươi năm đấy!”
Triệu Đình Nhiên tấm tắc thở dài.
Tuy rằng anh ta và Trần Gia Bảo là kẻ thù, nhưng cũng không thể không thừa nhận suy nghĩ của Trần Gia Bảo rất cẩn thận, tu vi võ đạo cực kỳ cao, những thành tựu trong tương lai sẽ càng không có giới hạn, có một kẻ thủ như vậy, thực sự là một điều kinh khủng.
Thật may, sư huynh của chú Đồ rất nhanh là đến thành phố Hòa Bình, anh ta mà ra tay nhất định có thể giết chết Trần Gia Bảo từ trong trứng nước!
Trần Gia Bảo liếc nhìn anh ta một cái, nói: “Anh nói nhiều lời hay như vậy, không phải là muốn để tôi giải trừ tử huyệt trên người anh sao?”
Triệu Đình Nhiên nghiêm mặt, chắp tay nói: “Cậu Trần, xin anh rộng lòng tha cho tôi một mạng, tôi có thể thay mặt nhà họ Triệu, sau này sẽ nhượng bộ anh.”
Đương nhiên, đây chỉ là lời nói dối của Triệu Đình Nhiên.
Trần Gia Bảo khẽ do dự, lập tức gật gật đầu, đưa tay điểm ba cái vào người Triệu Đình Nhiên thì đã lấy ra kim châm trên người Triệu Đình Nhiên, nói: “Trần Gia Bảo tôi nói lời giữ lấy lời, tôi đã giải trừ tử huyệt trên người anh rồi.”
Triệu Đình Nhiên mừng rỡ, nói: “Cám ơn ngài Tưởng, anh yên tâm, sau khi tôi trở về, lập tức trở về thành phố trong đêm, tuyệt đối sẽ không dây dưa với Tạ Cẩm Tú.”
“Tôi không quan tâm anh nói thật hay nói dối, sau này ở thành phố Hòa Bình gặp lại anh lần nữa, tôi sẽ chém chết anh dưới kiếm của tôi.”
Trần Gia Bảo chắp tay, đi ra khỏi hang. Đối với anh mà nói, Triệu Đình Nhiên chỉ là một con kiến, cho dù chết hay sống, cũng không ảnh hưởng gì đối với anh.
Triệu Đình Nhiên vội vàng đuổi theo, Trần Gia Bảo vừa mới bước ra, đột nhiên theo bản năng nhận ra có nguy hiểm, cùng với cảm giác nguy hiểm ở ngoài Vọng Giang Lầu lúc đó giống y như đúc.
“Không ổn, có sát thủ!” Trong lòng Trần Gia Bảo hốt hoảng, trong nháy mắt nhanh chóng nhảy lùi về sau, quay trở lại trong hang lần nữa.
Triệu Đình Nhiên đã đi ra ngoài, nghi hoặc nói: “Cậu Trần, anh làm sao …”
Đột nhiên, một loạt tiếng súng kịch liệt vang lên, vô số viên đạn bắn vào người anh ta, trong nháy mắt anh ta bị bắn thành một cái rỗ.
Triệu Đình Nhiên còn chưa nói hết đã ngã trong vũng máu, đôi mắt mở to, chết không nhắm mắt.
Nếu như lúc này Triệu Đình Nhiên vẫn chưa chết, nhất định sẽ tức giận mắng to: “Mẹ nó, Trần Gia Bảo đã buông tha cho ta rồi, là đứa chết tiệt nào bắn lén, tại sao ta lại xui như vậy?”
Trần Gia Bảo lộ ra vẻ mặt kỳ quái, không nhịn được lắc đầu cười: “Chưa bao giờ thấy người nào xui xẻo như vậy, đúng là nhân quả báo ứng, cũng tốt, coi như là giúp mình giải quyết được một vấn đề rắc rối.”
Lúc này, cách hơn ba mươi mét vào sâu trong rừng rậm ở phía nam bên ngoài của hang Bắc Giao.
“Chết tiệt, Trần Gia Bảo thực sự mẹ nó mạng lớn mà, với tài thiện xạ của hai chúng ta, dưới tình huống không kịp đề phòng này cũng không giết chết được anh ta, chết tiệt.”
Hoa Hồng Đen ẩn núp trên một cái cây lớn, họng súng tiểu liên nhắm ngay miệng hang, không nhịn được cho nổ tung.
“Bớt nói nhảm đi, tôi đã nói với anh rồi, Trần Gia Bảo tuyệt đối không phải là người thường, bây giờ thì đã tin chưa.” Quỳnh Tím núp ở một cái cây khác, tay cầm súng bắn tỉa, tập trung chú ý, chỉ cần Trần Gia Bảo dám thò đầu ra, cô ta sẽ lập tức nổ súng ám sát!
“Nhưng mà như vậy thật sự có thể giết chết Trần Gia Bảo không?”
Quỳnh Tím nhớ đến sự khủng khiếp của Trần Gia Bảo, trong lòng không nhịn được nghi ngờ.