Chương 209
Hơn nửa tiếng sau, lửa sắp đủ, đột nhiên, điều kỳ lạ xảy ra!
Cái đỉnh nhỏ rung lắc dữ dội, phía trên xuất hiện vết nứt có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, hơn nữa còn nhanh chóng lan rộng, phát ra tiếng “Rắc rắc rắc rắc.”
Giống như cái đỉnh bị vỡ làm thuốc bị hỏng!
“Không được, tác dụng của Huyền Dương Đan quá mạnh, cái đỉnh không chịu nổi sức thuốc, muốn lập tức nứt ra rồi!”
Vẻ mặt Trần Gia Bảo thay đổi, thời khắc mấu chốt khi luyện Huyền Dương Đan lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nếu như cái đỉnh bị phá huỷ khiến thuốc bị hỏng, muốn tìm lại cỏ Thanh Ngọc, cỏ Hỏa Tinh cùng Thiên Tâm Quả, chắc chắn khó lại càng khó.
Huống chi ở gần thì có sư huynh Tông sư của Đồ Bá Thạch lắp trả thù, ở xa thì có sát thủ đứng đầu của bảng Phong Nhất, nếu như không có Huyền Dương Đan giúp mình đột phát thì ngày tháng sau này tuyệt đối sẽ rất nguy hiểm, cho dù mình không sợ nhưng cũng sẽ liên lụy đến người phụ nữ bên cạnh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Trần Gia Bảo tràn đẩy vẻ không cam lòng, lớn tiếng quát: “Tôi Trần Gia Bảo xin thề, trừ khi sông Trường Giang, Hoàng Hà chảy ngược, nếu không hôm nay nhất định sẽ luyện thành Huyền Dương Đan! Thiên địa giao vận, nhị tượng hợp chân. Âm dương giáng khí, thượng ứng cửu huyền. Lưu đan cửu chuyển, kết khí vì tinh. Tinh hoá thành thần, thần sinh kỳ đan. Huyên Dương Đan, cho ta thành?”
Trần Gia Bảo quát to một tiếng, cái đỉnh nhanh chóng xoay tròn, ánh sáng bên trong đỉnh càng ngày càng mạnh lên, đột nhiên “Bang” một tiếng thật lớn, cái đỉnh nổ tung vỡ vụn!
“Chẳng lẽ thất bại rồi sao?”
Đầu tóc Trần Gia Vũ dính đầy bụi, nhưng mà anh hoàn toàn không để ý hình tượng, vội vàng nhìn chăm chú.
Chỉ nhìn thấy viên thuốc màu đỏ bay lơ lửng trên không, đang xoay không ngừng, bề ngoài tương tự với Tiểu Huyền Dương Đan, nhưng mà sức mạnh của viên thuốc này mạnh hơn gấp trăm lần?
“Huyền Dương Đan, thật sự là Huyền Dương Đan, tôi thành công rồi, haha.” Trần Gia Bảo cầm lấy Huyền Dương Đan trong tay, cảm nhận được linh khí mạnh mẽ từ viên thuốc truyền đến, trong lòng rất vui mừng.
“Đột phá ngay trong hôm nay!”
Trần Gia Bảo không do dự nuốt Huyền Dương Đan vào, tiếp tục đột phá.
Cùng lúc đó, thành phố, nhà họ Triệu.
Người đàn ông áo xanh cầm kiếm đứng trong vườn hoa, tuy rằng ông ta đã sớm đạt tới cảnh giới vui giận vô hình, nhưng khi nghe thấy tin dữ về cái chết của sư đệ, giữa hai hàng lông mày vẫn tràn đầy tức giận.
Ông ta có vẻ ngoài gầy gò, tóc đen nhánh, gương mặt hồng hào, chỉ có hai tóc mai màu trắng, phong thái rất cao khiến người khác nhìn không rõ tuổi tác thực sự của ông ta.
Ông ta chính là sư huynh của Đồ Bá Thạch, tên là Cừu Thanh Vũ, tu vi cả người đã đạt tới cảnh giới Tông sư, đủ để ngăn chặn sự tồn tại của một phía, vốn dĩ đã lâu không màng sự đời, dốc lòng tu luyện kiếm pháp, nhưng mà đột nhiên biết tin sư đệ chết, cả đêm cầm kiếm rời khỏi sư môn, chạy nhanh đến nhà họ Triệu.
“Chủ nhà họ Triệu, sư đệ tôi thật sự chết trong tay Trần Gia Bảo ở thành phố Hoà Bình sao?” Giọng nói của Cừu Thanh Vũ tuy bình tĩnh, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được, ông ta đang hết sức kiềm chế tức giận trong lòng.
Triệu Thế Minh, cũng chính là chủ nhân của nhà họ Triệu, cha của Triệu Đình Nhiên, ông ta đứng một bên, vẻ mặt đau buồn, trầm giọng nói: “Ngài Cừu, tin tức này là thật, mấy ngày trước, đứa con trai Triệu Đình Nhiên và anh Đồ cùng đi đến thành phố Hòa Bình để giải quyết công việc, anh Đồ đã có một trận đánh ác liệt với Trần Gia Bảo ở Hội quán Vọng Giang, nghe nói trong trận đánh này trời đất xoay chuyển, không ánh sáng mặt trời, cuối cùng anh Đồ không chống đỡ nổi, bị Trần Gia Bảo giết, thậm chí… Thậm chí còn bị Trần Gia Bảo chém đứt đầu, thi thể không còn nguyên vẹn.”
“Trần Gia Bảo đáng chết!” Người đàn ông áo xanh cầm kiếm giận tím mặt, tuy cơ thể không nhúc nhích nhưng toàn thân tràn đầy kiếm khí, hòn non bộ cao ba người ở phía xa xa, dưới sự tàn phá của kiếm khí, ngay lập tức “Bang” một tiếng, rầm rầm vỡ vụn!
Trong lòng của Triệu Thế Minh kinh hãi, Đồ Bá Thạch muốn đập nát hòn non bộ, còn phải mượn sự trợ giúp của bảo kiếm mới có thể làm được, hơn nữa cũng chỉ có thể phá hủy hòn non bộ, không thể làm cho nát vụn.
Nhưng mà Cừu Thanh Vũ đứng tại chỗ không nhúc nhích, thậm chí ngay cả tay cũng không nâng lên, chỉ trong nháy mắt phát ra kiếm khí liền có thể đánh nát vụn hòn non bộ rắn chắc, thủ đoạn này mạnh hơn cả trăm lần so với Đồ Bá Thạch?
Cừu Thanh Vũ không hổ là cường giả cấp Tông sư!
Cừu Thanh Vũ hít một hơi thật sâu, lạnh nhạt nói: “Ngày mai tôi sẽ đi đến thành phố Hòa Bình, thề giết chết Trần Gia Bảo dưới bảo kiếm này, trả thù cho sư đệ!”