Chương 214
Liễu Ngọc Anh có chút do dự vừa muốn nói chuyện.
Đột nhiên, từ phía sau truyền đến một cái thanh âm quen thuộc: “Ai nói cô ấy là độc thân đấy, rõ ràng chồng đều đã có, em nói đúng không, cô vợ nhỏ.”
Liễu Ngọc Anh ngẩn ngơ, đột nhiên quay đầu lại nhìn thấy người mong nhớ ngày đêm Trần Gia Bảo, vẻ mặt cô vừa mừng vừa sợ, sau đó phản ứng lại nổi giận đùng đùng mà nói: “Tên lưu manh thối, ai là cô vợ nhỏ của anh hả?”
Trần Gia Bảo trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Liễu Ngọc Anh, duỗi ra cánh tay ôm eo cô, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt từ trên người cô, trợn mắt nói: “Cái gì gọi là tên lưu manh thối? Rõ ràng phải gọi là ông xã mới đúng.”
Toàn thân Liễu Ngọc Anh run lên, tượng trưng vùng vẫy một chút bèn mặc cho Trần Gia Bảo ôm mình, nghiêng đầu sang chỗ khác hừ một tiếng, nhưng trong lòng lại tràn đầy ngượng ngùng và vui vẻ.
Nụ cười của Nguyễn Khiêm lập tức cứng ngắc, nhất là khi thấy Trần Gia Bảo ôm Liễu Ngọc Anh thân mật. Mà sau khi Liễu Ngọc Anh một chút cũng không phản đối càng là hóa đá tại chỗ, lập tức nổi lên lòng đố kỵ, sắc mặt u ám nói: “Anh là ai? Còn không nhanh buông cô Liễu ra?”
Hôm nay tâm tình Trần Gia Bảo không tệ, nhìn Nguyễn Khiêm cười cười, nói ra: “Tôi tên Trần Gia Bảo, anh cũng thấy đấy, cô ấy là bạn gái của tôi. Gần đây chúng tôi có chút mâu thuẫn nhỏ nên không chăm sóc tốt cho cô ấy, cô ấy mới chạy đến đâyxem mắt. Đã làm mất thời gian của anh, tôi xin lỗi, bây giờ anh có thể rời đi.”
Nghe được hai chữ “bạn gái”, trong lòng Liễu Ngọc Anh nhàn nhạt vui sướng, khóe miệng thậm chí nở nụ cười tươi.
Trong lòng Nguyễn Khiêm càng thêm ghen ghét, nhưng kêu anh ta cứ như vậy từ bỏ Liễu Ngọc Anh, anh ta còn không làm được, tròng măt anh ta xoay chuyển nói ra: “Buổi xem mặt này là do ba của cô Liễu sắp xếp, sao có thể nói đi là đi? Ngược lại là anh, nhìn xem anh có lẽ vừa ra xã hội không lâu, không biết anh làm việc ở nơi nào?”
Trần Gia Bảo khẽ nhíu mày, cảm giác người này quá mức không thú vị, nhưng vẫn là nói ra: “Trước mắt tôi làm việc ở trung tâm thương mại Hòa Bình.”
Lần trước trợ giúp Hàn Đông Vy xử lý chuyện nhóm người Lý Quốc Kiên, Hàn Đông Vy trực tiếp cho anh chức vụ tổng giám đốc cố vấn, nhưng anh chưa từng đi làm, chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
Đây cũng là lần đầu tiên Liễu Ngọc Anh biết rõ Trần Gia Bảo làm việc ở đâu, vẻ mặt hơi ngạc nhiên. Lần trước khi Tạ Cẩm Tú và Hàn Đông Vy đi cục cảnh sát đón Trần Gia Bảo, đúng lúc cô lại không ở đó cũng không nhìn thấy một màn kia.
Nói một cách chính xác, cô và Trần Gia Bảo thời gian tiếp xúc cũng không lâu, cô đối với Trần Gia Bảo cũng không biết nhiều. Nhưng chính một người lạ quen thuộc vừa thấy mặt đã lại để cho nàng làm cô vợ nhỏ, còn cướp đi nụ hôn đầu của cô lại khiến cho cô trong lòng nhớ mãi không quên.
“Trung tâm thương mại Hòa Bình?” Hai mắt của Nguyễn Khiêm sáng ngời, anh ta đã gặp vài trưởng phòng quan trọng trong công ty, duy chỉ có đối với Trần Gia Bảo không có bất kỳ ấn tượng nào,trong tiềm thức anh ta cho rằng Trần Gia Bảo chỉ là nhân viên bình thường, trong lòng lập tức bắt đầu khinh bỉ Trần Gia Bảo.
“Hừ, chính là một nhân viên bình thường, vậy mà cũng dám tranh giành phụ nữ với mình, thật là muốn chết mà!”
Trong lòng Nguyễn Khiêm cười lạnh một tiếng, mặt ngoài lại cười hiền hậu nói: “Thật sự là trùng hợp, tôi cũng làm việc trong trung tâm thương mại Hòa Bình.”
Trần Gia Bảo kinh ngạc nói: ” Vậy chúng ta còn là đồng nghiệp.”
Trong lòng Liễu Ngọc Anh lập tức thầm kêu một tiếng không tốt, Nguyễn Khiêm là giám đốc sáng tạo, nhất định sẽ chế nhạo Trần Gia Bảo.
Quả nhiên, Nguyễn Khiêm liếc mắt nhìn Trần Gia Bảo khinh miệt nói: “Miễn cưỡng cũng coi như đồng nghiệp, nhưng trước mắt tôi nhậm chức giám đốc sáng tạo. Nói đúng ra, anh phải kính cẩn gọi tôi là giám đốc Nguyễn.”
Trần Gia Bảo lập tức hiểu ra, lần trước toàn bộ phe phái của Lý Quốc Kiên đều bị mình khai trừ, rất nhiều chức vị bị bỏ trống. Xem ra hiệu suất làm việc của Hàn Đông Vy rất nhanh, trong thời gian ngắn như vậy, ngay cả giám đốc sáng tạo cũng tìm được người rồi.
Nguyễn Khiêm còn tưởng rằng Trần Gia Bảo bị thân phận của mình làm cho choáng váng, đắc ý nói: “Anh yên tâm, vì anh và cô Liễu là bạn bè về sau tôi sẽ cố gắng đề bạt giúp anh trong công việc, bây giờ anh có thể đi được rồi.”
Anh ta nói là “bạn bè”, mà không phải “bạn bè nam nữ”, ý tứ không cần nói cũng biết.
“Tên Nguyễn Khiêm chết tiệt, vậy mà dám dùng tư cách giám đốc ở nơi làm dọa lưu manh, lưu manh thối, anh cũng không thể kinh sợ đấy.” Sắc mặt Liễu Ngọc Anh biến hóa, trong lòng bắt đầu phản cảm với Nguyễn Khiêm.
Trần Gia Bảo nghiền ngẫm mà nói: “Tại sao tôi phải rời đi? Về phần đề bạt thăng chức mà anh nói ở nơi làm việc, ở trong mắt tôi không có gì đáng nói.”
“Giả bộ.” Nguyễn Khiêm cười lạnh một tiếng vẻ khinh thường trong mắt càng hiện rõ, nói ra: “Tuy trung tâm thương mại Hòa Bình là một doanh nghiệp hạng sao, nhưng nhiều nhất anh cũng chỉ là nhân viên bình thường mà thôi. Cho dù năng lực của anh xuất chúng, muốn leo đến vị trí hiện tại của tôi, ít nhất cũng phải mất mười năm, nhưng đây cũng chỉ là cẩn thận ước tính. Đối với một người xinh đẹp như cô Liễu đây, trong cả đời có mấy cái mười năm? Anh có thể bảo đảm hạnh phúc cho cô ấy sao? Con người quý ở chỗ tự mình hiểu lấy, thức thời mà nói về sau anh cách xa cô Liễu ra một ít, một người cao quý, xinh đẹp như vậy không phải loại người như anh có thể có được.”