Chương 216
Nguyễn Khiêm khóc không ra nước mắt, trong lòng hiện lên cảm giác hối hận sâu sắc.
“Hiện tại, anh còn không đi sao?” Trần Gia Bảo nhàn nhạt nhìn xem anh ta.
Vẻ mặt Nguyễn Khiêm trở lên tái nhợt, anh ta chạy khỏi đây trong xấu hổ, ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng.
Liễu Ngọc Anh cả kinh nói: “Lưu manh thối, anh làm như thế nào?”
“Anh nói, anh là tổng giám đốc cố vấn của trung tâm thương mại Hòa Bình, vừa gọi điện thoại cho tổng giám đốc Hàn, sa thải Nguyễn Khiêm mà thôi.”
Trần Gia Bảo cười đắc ý nói, nhìn thấy vẻ mặt Liễu Ngọc Anh vì khiếp sợ mà toát ra vẻ đẹp khác, trong lòng của anh rung động, hướng về phía môi anh đào của Liễu Ngọc Anh hôn lên.
Một hương vị trước sau như ngọt ngào, mềm mại.
Trần Gia Bảo có chút say mê.
“A…A…A… Tên lưu manh, anh lại lợi dụng sàm sỡ người ta.”
Liễu Ngọc Anh ngẩn người, sau đó cô nhận ra là không phải chỉ có hai người trong quán cà phê này. Trong lúc hoảng sợ, cô lập tức đẩy Trần Gia Bảo ra, giận dữ trừng mắt nhìn anh nhưng trong lòng lại không hề tức giận, ngược lại hai má cô đỏ bừng, đôi mắt long lanh ngấn nước.
Trần Gia Bảo cười ha ha, liếm liếm môi dưới rồi nói: “Vị của vợ vẫn như thế, rất ngọt ngào, em đi theo anh đi.”
Trần Gia Bảo nói xong thì cầm lấy bàn tay trắng nõn của Liễu Ngọc Anh rồi kéo cô ra ngoài. Liễu Ngọc Anh bĩu môi đi theo sau lưng anh, gương mặt cô thể hiện rõ ràng vẻ không muốn nhưng lại không hề chống cự.
Sau khi ra khỏi quán cà phê, anh kéo Liễu Ngọc Anh vào trong xe. Trần Gia Bảo đóng cửa xe rồi hỏi: “Giờ nói đi, lén chồng đi xem mắt với người đàn ông khác thì nên xử phạt em như thế nào đây?”
Bị Trần Gia Bảo cúi sát xuống nhìn thật gần, ban đầu Liễu Ngọc Anh hơi chột dạ, sau đó chợt lấy lại tinh thần, nổi điên nói: “Anh thành chồng của em từ khi nào vậy? Anh mà còn nói bậy nói bạ, coi chừng em ném anh về đồn cảnh sát, làm anh…”
Cô còn nói chưa dứt lời thì đã bị đôi môi của Trần Gia Bảo chặn miệng lại.
Lúc này đã không còn ai làm phiền, Trần Gia Bảo ôm lấy eo của Liễu Ngọc Anh, tham lam mút hôn đôi môi thơm của người đẹp trong lồng ngực mình.
“Ưm, ưm…”
Liễu Ngọc Anh bủn rủn cả người, chỉ khẽ đẩy Trần Gia Bảo ra rồi đắm chìm vào trong cái hôn đầy nóng bỏng của Gia Bảo.
Một lúc sau, hai đôi môi ấy mới tách nhau ra.
Trần Gia Bảo ôm lấy Liễu Ngọc Anh đang thở hổn hển, hai má đỏ bừng, nói một cách đầy bá đạo: “Lúc trước không phải chồng, nhưng từ giờ trở đi, anh chính là chồng em. Sau này em không được phép đi xem mắt với người khác, nếu không thì coi chừng anh lấy gia pháp ra trừng phạt em đấy, nghe rõ chưa?”
“Anh… Anh đừng tưởng rằng lợi dụng hôn em thì em thành vợ của anh, anh nghĩ cũng đẹp quá đó.”Liễu Ngọc Anh trừng anh một cái.
Gương mặt cô gần như đỏ tươi nhìn rất khiêu gợi, mỗi một cái nhìn vô ý cũng làm cho người khác lạc hồn vào trong đấy, trong lòng Trần Gia Bảo nóng như lửa đốt, thiếu chút nữa là lại nhịn không được hôn cô lần thứ hai, anh vội vàng hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.
“Bố em bảo em đi xem mắt.” Liễu Ngọc Anh đẩy Trần Gia Bảo ra, ngồi dậy sửa lại quần áo, vẻ mặt có hơi bất đắc dĩ.
Thông minh như Trần Gia Bảo đã nhận ra cô vẫn còn chuyện chưa nói, anh nhẹ nhàng ôm lấy Liễu Ngọc Anh, dịu dàng hỏi: “Vợ à, có phải gần đây em có tâm sự gì hay không? Nào ngoan, nói cho chồng nghe xem, ít nhất thì cũng làm giảm được áp lực trong lòng em.”
Được Trần Gia Bảo dịu dàng săn sóc hỏi thăm, trong lòng Liễu Ngọc Anh có chút ngọt ngào, cô khẽ nghiêng đầu dựa vào vai của Trần Gia Bảo, nhẹ giọng nói: “Tuần trước mẹ em đến bệnh viện kiểm tra thì biết là bà đã mắc bệnh tim, bây giờ đang nằm viện để điều trị, không biết có thể chữa trị khỏi không nữa. Vì chuyện này mà dạo gần đây ba của em thường rất sầu khổ, sau đó lại trách em đã lớn sao còn chưa tìm thấy đối tượng kết hôn nên dừng công việc của em lại, ép buộc em phải đi xem mắt. Cho dù lần này anh đã đuổi Nguyễn Khiêm đi, nhưng sau này sẽ còn có Vương Khiêm, Trương Khiêm, ôi… phiền chết mất!”
Trần Gia Bảo nghe vậy thì hiểu ra, lúc trước anh còn thấy hơi ngờ ngợ. Hai anh em nhà họ Lý bị giết hại, chuyện lớn như vậy tại sao một chi đội trưởng của cục cảnh sát như cô lại có tâm trạng đến đây xem mắt, thì ra nguyên nhân là như thế.
“Vợ à, không phải em nói thẳng ra với bố vợ của anh rằng anh là bạn trai của em đi, không phải vậy là xong rồi sao?” Trần Gia Bảo cười.
Liễu Ngọc Anh liếc mắt nhìn anh, hừ nhẹ một tiếng rồi nói: “Cái gì mà bố vợ? em cũng đâu thừa nhận anh là bạn trai em, nếu anh có biểu hiện gì không tốt, em sẽ dùng một đá, đá văng anh đi.”
“Vì không để cho em có cơ hội đá văng anh đi, anh quyết định tối ngày mốt anh sẽ cùng em đến bệnh viện thăm mẹ vợ của anh, tiện thể giúp mẹ vợ anh chữa bệnh, thể hiện tốt một chút, được chứ?”
“Anh thực sự muốn nhìn thấy mẹ em?” Liễu Ngọc Anh vừa mừng vừa sợ, ngay cả khi Trần Gia Bảo nói là “mẹ vợ” cũng không thèm để ý, bèn nghi ngờ hỏi: “Anh có thể khám bệnh sao?”