Cực Phẩm Thần Y

Chương 2168

Chương 2168

Nghĩ đến đây, một nụ cười cong lên nơi khóe miệng gã.

Nhưng gã ở đâu biết Trần Gia Bảo tình cờ cũng định đi Nhật Bản, biết đâu Đạm Đài Thái Vũ lại tình cờ gặp được Trần Gia Bảo… À không, với tính cách của Trần Gia Bảo, nếu muốn khiến cho Nhật Bản long trời lở đất, chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, đến lúc đó cả hai chắc chắn sẽ gặp nhau.

Đến lúc đó, giữa Đạm Đài Thái Vũ và Trần Gia Bảo, không biết có nổ ra một trận chiến khốc liệt hay không.

Tất nhiên, Liệu Thành Phùng không biết rằng Trần Gia Bảo sẽ đến Nhật Bản, và Trần Gia Bảo cũng không biết Đạm Đài Thái Vũ cũng sẽ đến Nhật Bản.

Hiện Trần Gia Bảo đang thu xếp chuyện sau này, anh dành ra ngày để đi thăm Văn Linh Lan, anh dự định sẽ quay trở lại tỉnh Hòa Bình.

Trước khi rời khỏi tỉnh Trung Thiên, Vũ Vô Song đã đặc biệt đến gặp Trần Gia Bảo, nói: “Sau nửa năm, bốn gia tộc lớn của Quỷ Y Môn sẽ tổ chức một cuộc thi đấu lớn. Lão Giang hy vọng rằng anh có thể thay mặt nhà họ Vũ thi đấu và giành chiến thắng cuối cùng cho nhà họ Vũ.”

“Ha!” Trần Gia Bảo nhịn không được cười nhẹ một tiếng: “Tôi cũng không người của Quỷ Y Môn các anh, sau có thể đại diện nhà họ Vũ?”

“Đừng lo lắng, đến lúc đó chúng tôi ắt có diệu kế, hơn nữa giải thưởng cho người chiến thắng cuối cùng rất hào phóng, chắc chắn sẽ khiến anh động tâm!” Vũ Vô Song mỉm cười thần bí, dường như ẩn chứa hàm ý đặc biệt.

Trần Gia Bảo không quan tâm, dù sao nửa năm sau vẫn còn hơi sớm, cứ như vậy mơ hồ trôi qua.

Tiếp đó, anh trở về tỉnh Hòa Bình, đặc biệt dành ra vài ngày ở cùng Tô Ánh Mai, và Liễu Ngọc Anh những người phụ nữ khác, rồi lên đường đi Nhật Bản.

Trời trong vạn dặm, biển không dậy sóng!

Trên đại dương xanh rộng lớn, một con tàu du lịch khổng lồ rời Việt Nam tiến về Nhật Bản.

Sau khi Trần Gia Bảo trở về tỉnh Hòa Bình năm ngày và sắp xếp những việc sau này, Trần Gia Bảo đã đi du thuyền đến Nhật Bản.

Vào lúc này, Trần Gia Bảo đã mặc quần áo giản dị, đứng một mình trên boong tàu rộng lớn, ngửi hương vị mặn mòi của biển, nhìn về phương xa, chỉ để nhìn thấy mặt trời lặn dần về Tây, hàng ngàn dặm biển lấp lánh phản chiếu hào quang của mặt trời lặn, trước mắt đâu đâu cũng là sắc vàng kim.

Mở mang tầm mặt, tâm trạng nhẹ nhàng thoải mái!

“Anh cứ thong thả từ từ đi thuyền đến Nhật Bản. Tôi còn tưởng rằng anh sẽ ngồi máy bay vội vàng bay qua cơ.”

Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo mang theo chút giễu cợt vang lên. Trần Gia Bảo quay đầu lại nhìn, liền thấy một người phụ nữ xinh đẹp, ưa nhìn mặc váy tím bước tới, trên tay cầm một ly rượu đỏ, nhìn Trần Gia Bảo nở nụ cười.

Là Vũ Nhược Uyên.

Một chút kinh ngạc xoẹt qua trong mắt Trần Gia Bảo, tại sao Vũ Nhược Uyên cũng ở trên du thuyền?

Sau một lúc bất ngờ, anh đã sớm khôi phục lại biểu hiện bình thường, nhún vai, nói: “Tôi đã trèo lên núi, nhìn thấy những tia nắng đầu tiên của ánh nắng mặt trời trên lóe lên trên bầu trời, chiêm ngưỡng biển mây hàng ngàn dặm, nhưng chỉ có chưa từng ngắm mặt trời lặn trên biển, hiếm khi ra nước ngoài một lần, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội được.”

Tất nhiên, tỉnh Hòa Bình là một tỉnh ven biển, Trần Gia Bảo đã từng tham gia tiệc chiêu đãi trên tàu du lịch sang trọng ở tỉnh Hòa Bình, nhưng nó chỉ ở duyên hải, vậy nên không được tính.

“Vậy anh nhân cơ hội đi Nhật Bản để thưởng thức? Anh thật là nhàn nhã thoải mái.” Vũ Nhược Uyên lắc đầu cười nói: “Đừng nói tôi mê tín, đêm trước khi anh đi Nhật Bản, anh vậy mà lại chung tình với mặt trời lặn, nhưng mặt trời lặn tượng trưng cho sự kết thúc và sự trôi qua. Hãy cẩn thận, lời nói thành thật, anh thật sự thất bại ở Nhật Bản.”

Bình Luận (0)
Comment