Cực Phẩm Thần Y

Chương 2211

Chương 2211

Nhưng, trong lòng cô ta kinh ngạc, Iga Tsuki còn kinh ngạc hơn cô ta!

Là truyền nhân của phái Iga, trong đám người trẻ tuổi đồng lứa, thực lực của Iga Tsuki chính là số một số hai đấy, mà đây cũng là nơi cô ta kiêu ngại nhất, nhưng không ngờ được, một cô gái người Việt Nam, thế mà dường như lại có thể chèn ép được cô ta, lẽ nào Vũ Nhược Uyên là người phụ nữ trẻ tuổi mà giỏi nhất Việt Nam?

Ở góc khác, Yoshimura Miyu bị chấn động bởi cuộc giao đấu giữa hai cô nàng, lẩm bẩm nói: “Tốt… thật là ghê gớm, thế mà lại có thực lực ngang nhau, ngài Trần, bây giờ ngài có thể… phân biệt ra ai sẽ thắng chưa?”

Thực lực của cô ta không đủ, tầm mắt cũng không đủ, chỉ đành xem Vũ Nhược Uyên với Iga Tsuki đánh tới đánh lui, lại không nhìn được ra Vũ Nhược Uyên dần chiếm được thế thượng phong.

Iga Tsuki đương nhiên nghe thấy lời nói của Yoshimura Miyu, vô thức chú ý nhìn về hướng Trần Gia Bảo một cái, trong lòng không khỏi khinh miệt, cái gọi là cao thủ nhất định phải phân cao thấp, mặc kệ là cô ta hay là Vũ Nhược Uyên, đều có hy vọng sẽ thắng được, một người bình thường không hiểu Võ đạo như anh chàng đó làm sao có thể thấy được kết quả của cuộc đấu? Không, có khi thiếu niên Việt Nam kia, ngay cả việc cô ta sắp rơi vào thế hạ phong cũng chẳng nhìn ra.

Trần Gia Bảo nở nụ cười, nói: “Xem trước mắt thì, Vũ Nhược Uyên đang dần chiếm thế thượng phong, sắp chèn ép được Iga Tsuki rồi.”

Iga Tsuki nghe vậy trong lòng không khỏi kinh sợ, không phải anh ta là người bình thường à, sao lại thấy được?

Chỉ nghe Trần Gia Bảo nói tiếp: “Bởi đây không phải cuộc chiến sinh tử, nếu không, Iga Tsuki đã sớm chết trong tay Vũ Nhược Uyên rồi.”

Iga Tsuki nhất thời tức giận tới mức dựng thẳng mày liễu, quả nhiên là kẻ tầm thường không hiểu Võ đạo, miệng toàn nói mò!

Mặc dù cách thức hạ độc của Vũ Nhược Uyên đã đánh lừa được Iga Tsuki, nhưng không thể che mắt được Trần Gia Bảo. Đối với thiên kiêu của nhà họ Vũ, nếu không thể đánh bại đối thủ cùng đẳng cấp, vậy họ cũng chẳng xứng với cái danh của một gia tộc lớn hàng ngàn năm.

Vì vậy, Trần Gia Bảo hoàn toàn tin tưởng đối với Vũ Nhược Uyên.

Nghe Trần Gia Bảo phân tích tình hình trận chiến, Vũ Nhược Uyên hài lòng nở nụ cười, bởi lời của anh đã chạm đến đúng ý của của cô ta. Vừa chiến đấu với Iga Tsuki, cô ta vừa vui vẻ nói: “Cô đã nghe thấy chưa, nếu là đây chiến đấu sống còn thì cô đã chết trong tay tôi lâu rồi.”

“Vớ vẩn, thực lực của hai chúng ta không chênh lệch bao nhiêu, sao cô có thể lấy mạng tôi trong một thời gian ngắn được? Không ngờ rằng lời của một tên ngốc lại có thể làm cho cô tự hào như vậy, đúng là ngu xuẩn!” Iga Tsuki chế nhạo.

Mặc dù miệng cô ta nói không thèm đếm xỉa đến, nhưng trong lòng lại rất tức giận. Hai tay cầm kiếm dùng hết sức vung ra những đường kiếm sắc bén, như thể đang muốn chứng tỏ sức mạnh của mình không hề thua kém Vũ Nhược Uyên.

Vũ Nhược Uyên cười khúc khích, không cứng rắn đỡ chiêu thức của Iga Tsuki, mà nhẹ nhàng bay về phía sau, giống như một cây liễu yếu ớt trước gió, nhẹ nhàng tránh được đao cương.

Lúc này mới nghe Trần Gia Bảo nói tiếp: “Nhìn vào tình hình hiện tại, nếu chỉ bàn về thắng bại thì bọn họ còn cần ít nhất một ngàn chiêu nữa mới có thể nói được kết quả, nhưng mà…”

“Nhưng sao?” Yoshimura Miyu lập tức hỏi ngay.

Iga Tsuki cũng chú ý lắng nghe.

Bình Luận (0)
Comment