Chương 2217
Đột nhiên, giọng nói của Trần Gia Bảo vang lên bên tai cô ta: “Tôi biết lý do tại sao cô lại chọn khách sạn này và tôi cũng biết rằng cô muốn tôi xảy ra xung đột với phái Iga, còn cô chỉ việc ngư ông đắc lợi.”
“Có nhiều lúc, thông minh quá cũng không tốt đâu, lần sau, nếu tôi còn phát hiện ra cô có ý đồ làm loạn thì tôi sẽ giết chết cô.”
Giọng nói bình thản nhưng lại mang theo chút sát khí.
Yoshimura Miyu đột nhiên giật mình, trong lòng dâng lên một trận ớn lạnh, cô ta nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Trần Gia Bảo, chỉ thấy Trần Gia Bảo đã xoay người đi ra ngoài cùng Vũ Nhược Uyên.
Cô ta vội vàng đi tới chỗ Trần Gia Bảo, miễn cưỡng nở nụ cười: “Anh Trần… anh yên tâm, tôi sẽ không làm vậy đâu…”
“Cơ hội của Trần Gia Bảo tôi chỉ có một thôi, hy vọng cô hiểu được.” Trần Gia Bảo nói rồi bước ra ngoài với Vũ Nhược Uyên.
Trong lòng Yoshimura Miyu dâng lên nỗi sợ hãi và hối hận, có lẽ cô ta đã thực sự sai lầm khi kích động mâu thuẫn giữa Trần Gia Bảo và phái Iga.
Sau khi ra đến bên ngoài khách sạn, Trần Gia Bảo nhìn thấy Iga Tsuki xinh đẹp đứng trước chiếc Infiniti màu đỏ, chờ Trần Gia Bảo và Vũ Nhược Uyên.
Vẻ mặt lạnh lùng, giữa hai hàng lông mày vẫn hiện rõ xa cách cùng cảnh giác, nhưng lại càng làm lộ ra vẻ xinh đẹp của cô ta, vô cùng kiêu ngạo. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Đúng là người đẹp, xe cũng đẹp, vô cùng rực rỡ.
Cạnh đó, đám Oda Kazue cũng đang đứng cạnh vài chiếc Nhật Bảnta. Nhìn thấy Trần Gia Bảo tới, ai cũng tỏ ra khó chịu, nhưng vẫn ra dấu với Trần Gia Bảo và mời anh lên xe.
Trần Gia Bảo hoàn toàn không để ý tới bọn họ, đi tới chỗ Iga Tsuki, mở cửa chiếc Infiniti và ngồi vào ghế phụ. Anh nhướng mày nhìn Iga Tsuki, nói: “Tôi ngồi chiếc này, cô lái đi.”
Iga Tsuki khẽ cau mày, cô ta đường đường là cô cả của phái Iga, bình thường ra ngoài luôn có tài xế riêng phục vụ, làm gì có chuyện lái xe cho Trần Gia Bảo chứ?
Trần Gia Bảo vẫy tay với Vũ Nhược Uyên và Yoshimura Miyu, hai người họ cũng không khách sáo mà bước lên ngồi ở hàng ghế sau.
Iga Tsuki giận tới phát điên, đúng là bắt nạt người quá đáng.
Trần Gia Bảo hơi nhíu mày nói: “Đi mau đi, đừng lãng phí thời gian của tôi.”
“Hừ, tên khốn.” Iga Tsuki lẩm bẩm một câu tiếng Nhật, miễn cưỡng ngồi vào ghế lái, lái xe đến trụ sở của phái Iga. Trong lòng cô ta thầm mỉa mai, các người cứ đắc ý đi, đợi đến khi về phái Iga rồi, bố tôi chắc chắn sẽ hạ gục các người một cách dễ dàng!
Trên đường đi, Iga Tsuki đã gọi điện và báo cáo tình hình ở đây cho bố mình là Iga Chiho, đồng thời lặng lẽ quan sát Trần Gia Bảo qua gương chiếu hậu.
Đương nhiên, lúc gọi điện cô ta không cố ý hạ giọng, bởi vì cô ta biết rất rõ với thực lực của Trần Gia Bảo, cho dù cô ta có hạ giọng xuống thì cũng sẽ bị anh nghe thấy.
“Đúng rồi, Nhật Bản các cô phân cấp võ công như thế nào?”
Sau khi cúp máy, Iga Tsuki đột nhiên nghe thấy Trần Gia Bảo hỏi.
Cô ta khẽ nhíu mày, để điện thoại xuống, nghĩ kĩ thì câu hỏi này cũng không phải là bí mật gì, bèn nói: “Thực ra cũng phân cấp giống như Việt Nam của anh. Dù sao Nhật Bản cũng đều bắt nguồn từ võ thuật cổ đại.”