Chiaki Nagai thở dài, lần nữa ngồi trên ghế, xuyên thấu qua cửa nhìn trời bên ngoài, nói: "Bố có một loại dự cảm, sau này dòng họ Nagai hưng khởi hay bị bị huỷ diệt phải xem ngày mai đàm phán thế nào”
Yumi Nagai sửng sốt một chút, hậu quả như vậy nghiêm trọng không?
Hôm sau, Trần Gia Bảo một mình đến chỗ dòng họ Nagai. Khi anh đến của nhà dòng họ Nagai, nói tên xong, một trong hai tên gác cửa chạy vào báo tin.
Rất nhanh, tiếng cười truyền tới, Trần Gia Bảo giương mắt nhìn, chỉ thấy một người trung niên cười lớn đi nhanh tới, mà Yumi Nagai ở phía sau.
Trần Gia Bảo âm thầm gật đầu, nếu như không đoán sai, người đàn ông trung niên này chắc là trưởng họ của dòng họ Nagai - Chiaki Nagai.
Chiaki Nagai đi tới, trước là nhanh quan sát Trần Gia Bảo. một cái, ngạc nhiên vì anh còn trẻ Trần Gia Bảo, nhiệt tình nói: "Anh Trần là thiếu niên anh hùng, hôm nay đến chơi, quả thật là vinh hạnh của dòng họ Nagai chúng tôi." "Tiếng Việt của ông nói rất chuẩn" Trần Gia Bảo tán thưởng mà cười.
"Quá khen quá khen, anh Trần, mời vào." Chiaki Nagai nhiệt tình dùng tay làm dấu mời.
“Được”
Trần Gia Bảo ở dưới sự hướng dẫn của Chiaki Nagai vào. biệt thự, toàn bộ hành trình nhìn cũng không nhìn Yumi Nagai một cái, tựa như Yumi Nagai là không khí.
Yumi Nagai hơi biến sắc mặt, năm thật chặt hạ quả đấm, vội vàng đi theo lên.
"Anh Trần, ngày hôm qua thằng bé không biết thân phận của anh, vô tình đắc tội, tôi sau khi biết trong lòng rất áy náy, biết được hôm nay anh Trần muốn tới, đặc biệt chuẩn bị trên một cái bàn rượu và thức ăn, xin anh Trần không nên khách sáo."
Đi vào phòng khách biệt thự, Trần Gia Bảo chỉ thấy quả đúng như Chiaki Nagai nói, giữa phòng khách bày một bàn rượu và thức ăn, sắc mùi thơm đều đủ, cách mấy thước cũng có thể ngửi được mùi thơm đậm đà, làm người ta muốn thưởng thức.
Mà quan trọng hơn chính là, Trần Gia Bảo cảm thấy trong bán kính 20m, không có một cường giả nào, chứng minh Chiaki Nagai cũng không có dã tâm muốn đối phó mình, một lời hai nghĩa nói: "Xem ra ông Nagai rất có thành ý" "Đó là đương nhiên, anh Trần mời ngồi." Chiaki Nagai cười †o, chờ Trần Gia Bảo ngồi xuống, nhìn Yumi Nagai nháy mắt, nói: "Còn không mau rót rượu cho anh Trần?"
Yumi Nagai trả lời, cầm lên bầu rượu, rót ly rượu cho Trân Gia Bảo mặc dù trong lòng hận, bề ngoài vẫn cung kính nói: "Anh Trần, mời dùng"
Trần Gia Bảo khẽ liếc nhìn anh ta một cái, nói: "Tôi đã nói rõ, chuyện hai ta hôm qua đã xong, chỉ cần anh không gây sự, tôi cũng không gây rắc rối cho anh”
Mặt Yumi Nagai hơi biến sắc, Trần Gia Bảo rõ ràng đồng ý bỏ qua cho hắn, cái này vốn là chuyện tốt, nhưng giọng Trần Gia Bảo, khiến anh ta hết sức không thoải mái. Giống như... Giống như anh ta ở Trần Gia Bảo trong mắt, chẳng qua là một con kiến hôi, đây rõ ràng phải là Yumi Nagai là anh nói chuyện với người ta bằng giọng điệu này mới đúng!
"Anh Trần sảng khoái, như vậy tôi yên tâm rồi." Chiaki Nagai giơ lên ly rượu, nhìn Trần Gia Bảo tỏ ý uống một hơi cạn sạch.
Cụng ly đổi chén, rượu qua ba tuần, bầu không khí trên bàn rượu sôi động lên.
Trân Gia Bảo buông xuống ly rượu, nói: "Rượu này cũng uống rồi, ân oán cũng đã chấm dứt, vậy tiếp theo, đi thẳng vào vấn đề”
Chiaki Nagai tinh thân chấn động, biết Trần Gia Bảo lập tức nói ý, ông ta ngồi ngay thẳng: "Anh Trần, mời nói."