Ánh mắt cô ta vô tình lướt qua Vũ Nhược Uyên, trong lòng vô cùng kinh ngạc, một người phụ nữ xinh đẹp, thậm chí còn chẳng kém Đạm Đài là bao.
Vào cái lúc mà cô đang đánh giá Vũ Nhược Uyên thì cùng lúc đó, Vũ Nhược Uyên cũng di chuyển ánh mắt của mình lên người cô ta, trong lòng âm thầm gật đầu. Mặc dù thực lực chỉ đạt đến “Thông U hậu kì”, nhưng nhan sắc lại trẻ đẹp rạng ngời, cũng được coi là đại mỹ nhân đứng đầu, không biết có phải là gu của Trần Gia Bảo không. “Hả? Sao mình lại nghĩ đến chuyện này cơ chứ? Chắc. chắn là do tên Trần Gia Bảo kia gây ra rồi”
Vũ Nhược Uyên nhanh chóng lắc đầu ném hết mấy suy nghĩ này ra ngoài.
“Anh ấy... Anh ấy là...” Yoshimura Miyu nhìn Trần Gia Bảo, sau đó lại nhìn Koga Yiren. Cô ta đứng sau lưng Trần Gia Bảo liên tục nháy mắt với Koga Yiren ý muốn bảo cô ta nhanh chóng rời khỏi đây.
“Hả?” Koga Yiren hiểu nhầm ý của Yoshimura Miyu, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng, cứ ấp a ấp úng, quả nhiên là có vấn đề!
“Cô là ai?” Trần Gia Bảo ngẩng đầu nhìn về phía Koga Yiren, tay lắc thứ rượu đỏ như máu chảy trong ly.
Tiếng Việt!
Mắt Koga Yiren sáng lên, cô ta càng khẳng định chắc nịch rằng người thanh niên trước mặt này chắc chắn có quan hệ gì đó với Trần Gia Bảo. Cô ta cũng dùng tiếng
việt nói: “Tôi tên là Koga Yiren, là thiên kim tiểu thư phái
Koga. Rốt cuộc anh là ai, tại sao lại ở cùng Yoshimura Miyu của phái Koga"
Yoshimura Miyu võ trán, trong lòng âm thầm ảo não, tiểu thư lúc nào cũng thông minh, sao bây giờ lại ngốc thế. Rõ ràng là mình đã nháy mắt ra hiệu để tiểu thư mau rời đi. Giờ cô ấy không những không đi, lại còn nói ra cả thân phận của mình luôn, đây chẳng phải là tự trói mình giao đến tay Trần Gia Bảo à?
“Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương, sở vị y nhân, tại thủy nhất phương” (Nghĩa: Lau lách rườm rà xanh tốt, móc trắng làm sương, người mà mình nói đến, thì ở về một phương nào của vùng nước mênh mông.) Trần Gia Bảo đánh giá Koga Yiren, khen: “Người cũng đẹp như tên, rất đẹp, hơn nữa nói tiếng Việt cũng tốt lắm”
Đương nhiên rồi, kiến thức của phái Koga chúng tôi uyên thâm. Từ nhỏ tôi đã được học về văn hóa của nước Việt cổ, tôi cho rằng mình còn hiểu văn hóa Việ ơn đại đa số người Việt. Koga Yiren ưỡn ngực tự hào, nói: “Vậy còn anh, rốt cuộc anh là ai?”
Trần Gia Bảo cười, nói: “Hình như tôi không có nghĩa vụ phải nói tên của mình cho cô biết nhỉ?”
“Nói như vậy nghĩa là anh không dám nói ra thân phận của mình hả?” Koga Yiren nhìn Trần Gia Bảo từ trên cao, đầy vẻ khiêu khích, nói: “Đến cả cái tên cũng không dám nói, xem ra đàn ông Việt Nam mấy người đều là lũ nhát gan”
Vũ Nhược Uyên bật ra tiếng cười “ha ha”, nhẹ nhàng dùng ngón tay lau vết rượu vang trên khóe miệng, cười nói: “Nếu như cô mắng người Việt Nam, thì chắc chắn cô
không xong với tôi đâu. Nhưng mà cô lại mắng đàn ông Việt Nam, ừm, nghe qua thì cũng vui tai đấy”
Yoshimura Miyu đứng sau Trần Gia Bảo, mồ hôi trên lưng cô ta không ngừng rơi xuống, trong lòng vô cùng sợ hãi. Vậy mà tiểu thư cũng dám mắng Trần Gia Bảo, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Koga Yiren hơi sững sờ, Yoshimura Miyu bị ốm ư, sao sắc mặt lại kì lạ vậy.
Không đợi cô ta nghĩ lâu, lời nói của Trần Gia Bảo đã lôi kéo sự chú ý của cô ta.
Cô ta chỉ nghe thấy Trần Gia Bảo cười, nói: “Đàn ông à, đặc biệt là đàn ông Việt Nam ấy, là một sinh vật không bao giờ u được sự khiêu khích. Nếu như những tên đàn ông khác khiêu khích tôi thì kết cục chắc chắn sẽ chẳng tốt đẹp gì. Cơ mà khi một cô gái xinh đẹp mắc lỗi thì ngay đến cả Thượng Đế cũng phải tha thứ cơ mà. Huống hồ tôi lại là người thương hoa tiếc ngọc, thấy cô xinh đẹp như vậy, cũng nên cho cô một cơ hội nhỉ”
Koga Yiren cười nhạo một tiếng, khinh miệt nói: “Rõ ràng nhát như con chuột đến cả tên mình cũng không dám nói, nói đi nói lại mấy lời kiêu ngạo như vậy, mấy thằng đàn ông Việt Nam các anh đều thích khoa trương như thế hả? Nói đi, rốt cuộc phải làm thế nào anh mới u nói ra tên mình?”