Chương 230
Sau khi Tô Xuân Lan biết được mọi việc, đối với Trần Gia Bảo càng nhìn lại càng thấy thuận mắt. Bà ta còn chủ động nắm chặt lấy tay anh, thân thiết cười nói: “Gia Bảo, con thật đúng là khiến dì phải nhìn con với cặp mắt khác xưa đấy. Phải rồi, bây giờ con đang sống ở đâu thế? Ngọc Anh nhà dì cũng đang ở riêng bên ngoài đấy. Hai đứa con là bạn trai bạn gái của nhau, cứ chuyển tới ở cùng nhau, còn có thể chăm sóc lẫn nhau, còn thuận tiện bồi dưỡng tình cảm nữa.”
Nhìn ánh mắt mập mờ của Tô Xuân Lan, khuôn mặt Liễu Ngọc Anh chợt đỏ bừng, nhẹ nhàng gắt một tiếng, thế nhưng trong lòng lại âm thầm ngượng ngùng nói: “Mẹ kêu Gia Bảo chuyển tới chỗ của con như thế, có khác nào đang bảo hai đứa chúng con chuyển tới ở chung với nhau đâu? Mẹ lại còn nói trước mặt con như thế, ngại quá đi mất. . .”
Lúc này, Trần Gia Bảo lại tiếp tục nói: “Hiện tại con đang ở biệt thự Biển Xanh, hoàn cảnh nơi đó rất tốt, mặt tiền hướng về phía biển rộng, xuân về hoa nở, làm nơi an dưỡng thực sự vô cùng thích hợp. Nếu như dì thích, con cũng có thể tặng dì một căn trong khu đó làm lễ ra mắt. Sau đó dì có thể chuyển tới đó ở, sức khỏe của dì nhất định sẽ tốt lên.”
Tô Xuân Lan và Liễu Ngọc Anh chính thức khiếp sợ thêm lần nữa, khiếp sợ đến mức hai mắt mở tròn.
Biệt thự Biển Xanh cơ đấy, chính là khu biệt thự xa hoa trị giá mấy nghìn tỷ đồng kia sao? Tuy rằng Tô Xuân Lan cũng là nhân vật có máu mặt trong xã hội, thế nhưng cũng không ở nổi nhà trong khu đó, không, thậm chí ngay cả nghĩ bà ta còn không dám nghĩ tới.
Thế mà chỉ vì Liễu Ngọc Anh là bạn gái của Trần Gia Bảo, Trần Gia Bảo lại có thể mở miệng nói đưa một căn trong khu biệt thự Biển Xanh cho bà ta làm lễ ra mắt. mấy người khác mà gặp tình cảnh ngày hôm nay của bà ta, rất có thể sẽ phát điên ngay tại chỗ mấy.
Tô Xuân Lan vừa mừng vừa sợ, ánh mắt nhìn về phía Trần Gia Bảo vô cùng nóng bỏng.
Liễu Ngọc Anh từ trong khiếp sợ tỉnh lại, lập tức kéo Trần Gia Bảo qua một bên, lo lắng nói: “Anh mới xuống núi chưa được bao lâu, coi như có thể là cổ đông lớn thứ hai của câu lạc bộ Golf Hải Thiên thì không nói. Thế nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, anh kiếm đâu ra nhiều tiền thế chứ? Anh đừng có vì muốn dỗ dành cho mẹ em vui vẻ mà lại mạnh miệng nói dối bà ấy thế. Em nói cho anh biết, mẹ em là người rất thực tế. Nếu bây giờ anh nói dối bà ấy như vậy, đến cuối cùng mọi chuyện sẽ rất khó giải quyết.”
Trần Gia Bảo vỗ vỗ tay của cô ta, động viên, an ủi nói: “Chồng em làm việc cả một đời, lời nói ra tất nhiên là sự thực. Xưa nay anh chưa bao giờ mạnh miệng nói bừa hết, em cứ yên tâm là được rồi.”
Đùa sao, gia sản hiện giờ của Trần Gia Bảo anh, đừng nói là chỉ tặng một căn trong khu biệt thự Biển Xanh, cho dù có tặng mười căn anh cũng có thể tặng được. Hơn nữa so với trước đó Trần Gia Bảo quăng ra hơn nghìn tỷ đồng chỉ để mua lấy nụ cười của Hàn Đông Vy mà nói, hiện tại dù có đưa ra mấy căn biệt thự cũng chỉ như muối bỏ biển thôi.
Huống chi, lấy thân phận địa vị của anh ngày hôm nay, chỉ cần đánh động một tiếng, ắt hẳn sẽ có vài vị đại gia vì muốn xây dựng quan hệ với Trần Gia Bảo anh, mà đồng ý đưa ra một căn biệt thự Biển Xanh cũng nên.
Lúc này Liễu Ngọc Anh mới yên tâm trở lại, nhìn mẹ mình khiếp sợ không thôi, trong lòng không chỉ có chút ngọt ngào mà còn tràn ngập sự tự hào nữa.
Cho tới lúc này Tô Xuân Lan đã bị Trần Gia Bảo làm cho kinh ngạc đến ngây người. Ban đầu mới gặp mặt bà ta có nhìn thế nào cũng không thấy Trần Gia Bảo lọt mắt, thế mà đùng một cái, xung quanh Trần Gia Bảo đã tỏa ra một tầng ánh sáng chói lóa dày cả vài nghìn mét. Tâm trạng của bà ta lúc này không khác mấy so với lúc xe qua núi, cảm giác cả mặt đều bị đùng đùng đùng đập nát.
Thế nhưng đối với cái vấn đề này, bà ta không chỉ không cảm thấy tức giận, mà trái lại còn thấy vừa mừng vừa sợ. Bà ta chỉ cảm thấy lựa chọn chính xác nhất của Liễu Ngọc Anh đời này chính là tìm được Trần Gia Bảo làm chồng.
Đột nhiên, khóe mắt Tô Xuân Lan nhìn về phía cái túi đen cách đó không xa, hiếu kỳ hỏi: “Gia Bảo, bên trong cái túi kia của con có chứa cái gì thế? Dì thấy nó có mùi rất giống mùi thuốc Đông y?”
Trần Gia Bảo đi tới, mở túi ni lông đen ra, bên trong đó là một túi thảo dược. khóe miệng anh nhếch lên ý cười nhu hòa, nói rằng: “Thân thể Ngọc Anh bị khí lạnh tổn thương, lúc đến kỳ kinh nguyệt, chắc chắn đau đớn hơn so với những người bình thường khác. Túi thảo dược này chính là dùng để điều trị cho Ngọc Anh đấy dì ạ.”
Sau khi nói xong, Trần Gia Bảo lại nhìn về phía Liễu Ngọc Anh, ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Sau này để anh sắc thuốc cho em uống nhé, có được không?”
Liễu Ngọc Anh cảm động không thôi, không sợ có mẹ mình đang ở ngay bên cạnh, trực tiếp nhào vào lồng ngực Trần Gia Bảo, kích động nói: “Em đồng ý, em đồng ý…”
Tô Xuân Lan lặng lẽ lau nước mắt vương bên khóe mắt, bà ta cũng vì Liễu Ngọc Anh có thể tìm được một người chồng như ý là Trần Gia Bảo mà thấy vui mừng.
“Trần Gia Bảo trẻ trung lại nhiều tiền, tính nết còn ôn nhu tỉ mỉ. Người đàn ông như thế, đúng là đốt đèn lồng đi trăm dặm cũng tìm không thấy được. Không được, lát nữa mình nhất định phải cố gắng nhắc nhở Ngọc Anh, dặn con bé phải biết nắm chắc lấy Trần Gia Bảo mới được!”
Trần Gia Bảo vỗ vỗ sau lưng Liễu Ngọc Anh, nhẹ nhàng tránh khỏi cái ôm ấp của cô ta, xoay người cười nói với Tô Xuân Lan: “Dì à, thực ra lần này con đến đây chủ yếu là vì trị bệnh cho dì.”
Tô Xuân Lan lại khiếp sợ, hỏi: “Gia Bảo, con. . . Con còn biết khám bệnh sao?”
“Thần y thật trăm phần trăm ạ. Lúc trước con đã nghe Ngọc Anh nói qua về tình huống của dì, con chắc chắn, bệnh của dì đến tay con là sẽ hết!” Trần Gia Bảo tự tin cười nói.