Cực Phẩm Thần Y

Chương 237



Lời vừa nói ra khiến cho tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy tức giận.

Ngay vào lúc này, một nhóm ông lớn coi Trần Gia Bảo như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, trong nháy mắt lại có người đi ra khiêu khích Trần Gia Bảo, đây chính là ở trước mặt bọn họ tát thẳng vào mặt bọn họ.

Chỉ có Lệ Trần Sinh cảm thấy nghi hoặc, luôn cảm thấy Cừu Thanh Vũ có chút quen mắt nhưng mà gặp ở chỗ nào thì không nhớ ra.

Ánh mắt của Triệu Tông – Thanh Lan không ngừng chuyển động, ông ta là một trong những ông lớn mới tới nhưng nhìn ra được ánh mắt của Trần Gia Bảo, khẳng định cậu ta kém hơn so với Tường Đức Lâm và nhóm người Thành Trung, nhưng hiện tại đây chính là cơ hội ngàn năm có một để lộ diện, về sau nhất định có thể được Trần Gia Bảo nhìn bằng con mắt khác.

“Mẹ nó, con mẹ nó mày là cái thá gì mà cũng dám đối với cậu Trần như vậy, mẹ nó, một súng của ông mày bắn chết mày!”

Triệu Tông nổi giận đùng đùng, lấy súng từ trong ngực ra nhắm thẳng vào Cừu Thanh Vũ.

Cừu Thanh Vũ lạnh nhạt liếc nhìn ông ta, trong mắt là sự khinh miệt không hề che giấu.

“Mẹ mày!”
Triệu Tông tức giận, ông ta có thể làm ông lớn ở thành phố này, cũng là một người lòng dạ độc ác, bây giờ lại bị Cừu Thanh Vũ xem thường trước mặt mọi người, dưới sự tức giận không nói hai lời, nhắm thẳng vào Cừu Thanh Vũ rồi bóp cò.

Tiếng súng vang lên “bùm” một tiếng, khóe miệng Triệu Tông hiện lên nụ cười khát máu, dường như ông ta đã thấy được cảnh trán Cừu Thanh Vũ trúng đạn mà chết.

Cừu Thanh Vũ vẫn đứng bất động ở chỗ đó, vẻ mặt càng thêm khinh miệt, nhìn thấy đạn ở trước mặt, đột nhiên cong ngón tay búng ra, nhóm người chỉ nghe thấy “phù” một tiếng, vậy mà đạn lại bị bắn trở lại chỗ ông ta, theo phản xạ sượt qua trán của Triệu Tông, bỗng nhiên trên trán xuất hiện máu đang chảy xuống.

Một ông lớn ở đó chết trong nháy mắt!
Tất cả nhóm người đều sợ hãi hóa đá.

Trần Gia Bảo âm thầm gật đầu, lực đạo và nắm giữ tốc độ của Cừu Thanh Vũ vô cùng tốt, cho thấy rõ được tu vi cao siêu của người đó.

“Đáng tiếc, ông ta vẫn phải xuất ra nội lực mới có thể kháng đạn, đơn giản nói về sức chống đỡ của cơ thể thì ông ta không phải là đối thủ của tôi.


Trong lòng Trần Gia Bảo chắc chắn vô cùng, khóe miệng hiện ra nụ cười.


Giữa sân, vẻ mặt Cừu Thanh Vũ hiện lên sự khinh thường , chậm rãi thu tay lại chỉ cười lạnh nói: “Một con giun dế mà cũng dám ra tay với tao, chết cũng không có gì đáng tiếc!”
Lúc này, cơ thể Triệu Tông mềm nhũn ngã trên mặt đất, khóe miệng vẫn còn duy trì nụ cười khi còn sống, đoán chừng ngay cả chết như thể nào ông ta cũng không biết.

Nhóm người giật mình tỉnh lại, bắt đầu xôn xao, cong ngón tay bắn đạn, những điều này con người có thể làm được sao?
Ngay cả Hương Giang có kiến thức rộng rãi, trong đôi mắt hiện lên vẻ chấn động, lẩm bẩm nói: “Thật mạnh.

.

.


“Tôi nhớ ra rồi, ông là Cừu Thanh Vũ, kiếm đạo tông sư Cừu Thanh Vũ!”
Đột nhiên Lệ Trần Sinh khiếp sợ hô lên, ngay cả giọng nói cũng run rẩy, vội vàng chạy tới cúi chào với Cừu Thanh Vũ, cung kính nói: “Không biết Cừu Tông Sư từ xa đến chơi, không có từ xa tiếp đón, mong Cừu Tông Sư tha tội.


Cừu Thanh Vũ nhìn về phía ông ta, hỏi: “Cậu biết tôi?”
Lệ Trần Sinh cười nịnh nói: “Bẩm Cừu Tông Sư, tôi là Lệ Trần Sinh, mấy năm trước đã từng đến nhà họ Liễu ở Hồ Chí Minh nên có gặp qua ngài một lần, ngài không nhớ rõ tôi là bình thường.



Con đường võ cổ truyển, cảnh giới “Thông U” là cao thủ hiếm có trên thế giới, mà “Tông sư” lại là cao thủ trong cao thủ, có thể nói như vậy, cho dù cao thủ Tông Sư đi đến chỗ nào đều có thể gợi lên một trận gió tanh mưa máu, mà ngay cả quốc gia cũng phải tốn một lượng lớn mới có thể lôi kéo được người đến.

Cừu Thanh Vũ yên lặng gật đầu rồi không nói nữa.

Lệ Trần Sinh đứng ở phía sau lưng Cừu Thanh Vũ, ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý.

“Cái gì? Ông ta là cường giả kiếm đạo đạt cảnh giới Tông Sư?”
Bên trong hội quán Vọng Giang, nhóm người Tưởng Đức Lâm sợ hãi, mắt mở thật to.

Nhưng mà nhắc tới ngón tay bắn đạn, ngoại trừ kẻ mạnh đạt cảnh giới Tông Sư ở bên ngoài thì ai còn có thể làm được?
Trong nháy mắt, sắc mặt mọi người xám xịt như tro, tâm trạng tuyệt vọng bao trùm lòng mọi người.

Mặc dù bọn họ là ông lớn của một phương, nhưng cường giả cảnh giới Tông Sư ở trước mắt thì bọn họ cũng không khác gì con giun dế, nên bọn họ không có hi vọng chạy trốn.




Bình Luận (0)
Comment