"Trong lòng anh không cần cảm thấy cảm kích." Đạm Đài Thái Vũ nhìn thấy chính mình trên thanh kiếm thu thủy, nói: “Tôi cứu anh, xét cho cùng cũng vì chính tôi mà thôi.
Ngoài ra, trong khoảng thời gian này ở Nhật Bản, anh với tôi có thể liên thủ đối địch, chờ sau khi trở về Việt Nam, quan hệ giữa anh và tôi, vẫn là thù chứ không phải bạn, thậm chí có thể nói, tôi sẽ không do dự rút kiếm ra để đối mặt với anh." "Mặc kệ mục đích của cô rốt cuộc là cái gì, dù sao việc cô cứu tôi vẫn là một sự thật khách quan, Trần Gia Bảo tôi luôn có ân báo ân, có thù báo thù, sẽ có một ngày, tôi sẽ đền đáp cho cô." Lời nói của Trần Gia Bảo rất chân thành, không có chút khách sáo hay cho có lệ
Đạm Đài Thái Vũ thoáng im lặng rồi nói: "Nếu anh thật sự muốn báo đáp tôi, vậy thì anh hãy cố gắng sống sót đi, nếu như anh chết, hoặc là mất đi tu vi, vậy trận quyết chiến giữa †ôi với anh ba năm sau cũng không có chút ý nghĩa nào nữa, điều này sẽ khiến tôi thực sự rất buồn đấy.
Ngoài ra, bởi vì anh đã đoạt được "Ngọc tỷ Truyền Quốc”, mục đích của anh đến Nhật Bản cũng đã đạt được, mà qua không lâu nữa, anh còn phải quyết chiến với "Kiếm Thánh" Takezo Maii, nhìn lại tình huống hôm nay chúng ta giao thủ với Thiên Mệnh Âm Dương Sư mà xem, anh chắc chắn không phải là đối thủ của Takezo Mari, nếu anh cứ tiếp tục ở lại Nhật Bản, sẽ chỉ chết dưới kiếm của Takezo Mari, nếu có thể thì... Những lời sau đó cô ta cũng không nói ra nữa, nhưng Trần Gia Bảo cũng đã hiểu, Đạm Đài Thái Vũ là đang khuyên anh nên rời khỏi Nhật Bản càng sớm càng tốt, miễn cho vùi thây ở đây.
"Tôi sẽ không đi." Trần Gia Bảo không hề chút do dự nào, lắc đầu nói: "Tôi luôn nói được là sẽ làm được, nếu đã đáp ứng ước chiến với Takezo Mari, làm gì có đạo lý chán nản chạy trốn cho được? Tóm lại, tôi sẽ ở lại đây, sẽ quyết đấu với Takezo Mari, sẽ dùng một tư thế đẹp mắt đánh bại ông ta." Đạm Đài Thái Vũ khẽ nhíu mày, giọng điệu có chút gấp gáp: "Kiếm Thánh Takezo Mari với Thiên Mệnh Âm Dương Sư đều nổi danh, nếu Thiên Mệnh Âm Dương Sư có thể dễ dàng gi3t chết anh, vậy Takezo Mari đồng thời cũng có thể làm được, anh cần gì phải tự đâm đầu vào chỗ chết như vậy? Nghe tôi khuyên nhủ một câu đi, chờ anh dưỡng thương ở chỗ này xong, thì trở về Việt Nam với tôi đi, thời gian còn dài, chờ cảnh giới tu vi của anh tăng lên rồi sau đó lại quyết chiến với "Kiếm Thánh" Takezo Mari cũng không muộn."
Cô ta cũng không nói sau này tìm Thiên Mệnh Âm Dương Sư báo thù, bởi vì trong tiềm thức của cô, sau khi Thiên Mệnh Âm Dương Sư thi triển "Vẫn mệnh thuật" thì tuổi thọ chỉ còn lại một năm, mà trong vòng một năm, thực lực của Trần Gia Bảo tuyệt đối không có khả năng tăng vọt đến mức đủ để gi3t chết cường giả "Truyền Kỳ hậu kỳ".
"Ai nói là tôi tự đâm đầu vào chỗ chết?" Trần Gia Bảo cười khẽ, lắc đầu cười nói: "Chẳng những tôi sẽ không chạy về Việt Nam, với lại chờ tôi dưỡng thương tốt rồi thì tôi sẽ đi làm thịt lão Thiên Mệnh Âm Dương sư để báo thù, sau đó lại đi núi Phú Sĩ đánh một trận với "Kiếm Thánh" Takezo Mai, khiến Takezo Mari chết dưới kiếm.
Đến lúc đó, hai cường giả "Truyền Kỳ hậu kỳ" lớn của Nhật Bản đều chết trên tay tôi, mà võ thuật giới Nhật Bản cũng sẽ hoàn toàn nằm sấp dưới chân tôi, như vậy mới không uổng công tôi tới Nhật Bản này một chuyến”
Lời nói khí phách, thần thái kiêu ngạo, giống như Trần Gia Bảo đã hoàn toàn năm chắc!
"Tên điên, anh thật sự là một tên điên rồi, nhìn lại tình huống hôm nay mà xem, cho dù anh thi triển ra "Liệt Địa Kiếm có thể gi3t chết Thiên Mệnh Âm Dương Sư đã không còn "Mệnh Thuật" thì cũng không nhất định có thể giết được "Kiếm Thánh" Takezo Mari, thậm chí là trước khi anh thi triển "Liệt Địa Kiếm thì Takezo Mari đã cướp trước một kiếm gi3t chết anh Đạm Đài Thái Vũ giống như thấy bệnh thần kinh mà nhìn Trần Gia Bảo, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên tia sáng giác. ngộ lại, giữa lông mày hiện lên một tia tức giận, "ÐĐoành" lập. tức đứng lên, tức giận nói: "Chẳng lẽ, anh muốn thi triển ra "Thiên Kiếm?"
Cô ta vẫn còn nhớ những gì Trần Gia Bảo đã nói lúc trước, một khi thi triển "Thiên Kiếm", đan điền của Trần Gia Bảo sẽ vỡ vụn, công lực sẽ hoàn toàn mất đi, như vậy thì trận quyết chiến ba năm sau giữa cô ta với Trần Gia Bảo, cũng không còn chút ý nghĩa nào nữa.
Cho nên Đạm Đài Thái Vũ mới tức giận như vậy!