Hương Giang đứng nhìn ở một bên, trong lòng cảm thấy khinh thường.
Trần Gia Bảo đảo mắt một vòng nhìn đám người, khoé miệng anh nhếch lên tươi cười, nói: “Lệ Trần Sinh, tôi nhớ thì đây đã là lần thứ hai ông phản bội rồi đúng không?”
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, nhận ra Trần Gia Bảo đang bắt đầu tính toán, từng người đều cảm thấy run rẩy, không dám thở mạnh.
Lệ Trần Sinh đen mặt, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, sợ hãi nói: “Vâng…Vâng… cậu Trần, tôi biết sai rồi, mong cậu tha thứ cho tôi lần này, tôi xin thề trung thành với cậu,… tôi… có thể thề…”
Lệ Trần Sinh quỳ rạp xuống trước mặt Trần Gia Bảo, dập đầu cầu xin tha thứ, không còn một chút tôn nghiêm của anh cả một vùng.
Cảm xúc Trần Gia Bảo không thay đổi, thản nhiên nói: “Trước kia Tưởng Đức Lâm giới thiệu ông, nói ông thông minh hơn người, lúc đó tôi còn mong chờ vào ông, nhưng mà việc này xảy ra liên tiếp thì đã chứng minh cả rồi, ông chỉ được cái khôn vặt chứ chẳng phải trí tuệ hơn người gì, thông minh qua lại thành ra tự hại chính mình thôi.
Đối với loại người như ông, tôi đã nói rồi, nếu ông còn dám phản bội tôi, tôi nhất định sẽ chém chết không tha, Trần Gia Bảo tôi nói gì thì chắc chắn sẽ làm…”
Lệ Trần Sinh tái mặt, sắc mặt bỗng trở nên nham hiểm, nhảy lên, tung chưởng lên đánh vào bụng Trần Gia Bảo.
Hương Giang và đám người kia kinh ngạc hét lên.
Lệ Trần Sinh nở ra một nụ cười hung ác: “Ông đây dù gì cũng là cao thủ Trung kỳ của ‘Thông U’, cho dù mày có là tông sư đi chăng nữa thì ở khoảng cách gần như vậy, chịu một chưởng của tao thì chắc chắn sẽ bị thương.
Trần Gia Bảo, có trách thì trách mày suốt ngày tự cho mình đúng.
”
“Bởi vậy tôi mới nói ông chỉ khôn vặt chứ chả phải thông minh gì, đám tông sư kia cũng chỉ là tôm tép thôi, ông cho rằng những lời này là nói chơi thôi sao?”
Trần Gia Bảo tiếp tục khinh bỉ nói: “Chỉ là Trung kỳ của ‘Thông U’ mà dám đánh lén cao thủ tông sư, ai cho ông cản đảm này vậy?”
Mắt Lệ Trần Sinh tràn ngập kinh hãi, muốn chạy về sau để trốn đi, đột nhiên, một tia sáng lóe lên, Trần Gia Bảo dùng một nhát kiếm làm ông ta đầu lìa khỏi cổ, máu tươi phun ra ngoài.
Bọn người Tưởng Đức Lâm cho dù là những ông trùm ở xã hội đen độc ác và tàn nhẫn, thế nhưng họ vẫn sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Đây là lần cuối cùng tôi dung túng cho các người, sau này nếu còn có kẻ nào dám phản bội, thì kết cục của kẻ đó sẽ giống Lệ Trần Sinh, Trần Gia Bảo tôi đã nói thì nhất định sẽ làm, nên các người cứ liệu mà làm.
” Trần Gia Bảo nhìn đám người xung quanh một lượt, rồi lạnh lùng nói.
Anh tin rằng lấy Lệ Trần Sinh ra để giết gà dọa khỉ, chắc chắn sẽ khiến cho đám người này ghi nhớ sâu sắc.
Quả nhiên, Thành Trung và những người khác đều vội vàng gật đầu một cách sợ hãi.
Đùa gì chứ, ngay cả kiếm đạo tông sư như Cừu Thanh Vũ cũng phải chết trong tay của Trần Gia Bảo, so với Cừu Thanh Vũ thì đám người bọn họ còn thấp kém hơn cả loài giun dế, nên nếu Trần Gia Bảo muốn giết bọn họ, thì chỉ cần một cái nhấc tay là sẽ đi đời hết cả lũ.
Trình Lập Phu cười nịnh nói: “Ngài Trần yên tâm, Lệ Trần Sinh chỉ là một tên tiểu nhân gió chiều theo chiều ấy mà thôi, cho rằng có chỗ dựa là Cừu Thanh Vũ liền dám phản bội ngài Trần,hắn ta cũng không nhìn xem Cừu Thanh Vũ là cái thá gì, còn không bằng một ngón tay út của ngài Trần, làm sao có thể đem ra so sánh với ngài Trần được chứ?”
Trần Gia Bảo nhìn Trình Lập Phu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười cười vô hại, nhưng đột nhiên, anh nhấc kiếm lên, trực tiếp giết chết Trình Lập Phu!
Trình Lập Phu mở to hai mắt, máu từ trên cổ tóe ra, cho đến lúc chết vẫn không hiểu được tại sao Trần Gia Bảo lại không nói lời nào mà giết chết hắn ta.
Mọi người đồng thanh kêu lên, rồi vội vàng lùi lại, suýt chút nữa thì chạy mất dép.
“Ngài…ngài Trần, có chuyện gì vậy?” Tưởng Đức Lâm dựa vào danh nghĩa là người của nhà họ Tưởnglấy hết can đảm ra để mở miệng hỏi.
Trần Gia Bảo hừ lạnh một tiếng, rồi nói: “Cừu Thanh Vũ là kiếm đạo tông sư, mặc dù đã chết ở trong tay tôi, nhưng cũng không phải là người mà một tên ti tiện như Trình Lập Phu có thể xúc phạm, nhớ kỹ, sỉ nhục kẻ địch, cũng chính là đang sỉ nhục chính mình.
”
“Đúng, đúng, ngài Trần nói rất đúng, ngài yên tâm, bây giờ tôi sẽ đi cho người đi chôn cất bậc thầy Cừu.
”
Trần Gia Bảo gật đầu, nháy mắt với Hương Giang một cái, sau đó Hương Giang liền cung kính đi theo phía sau Trần Gia Bảo, cùng nhau rời đi, lúc này chỉ còn lại Tưởng Đức Lâm và một đám người to xác đang sợ hãi đến ngây người.
Cái gọi là “tân quan thượng nhậm tam bả hỏa”*, Trần Gia Bảo tin rằng sau sự việc này, hình ảnh giết người một cách dứt khoát của anh sẽ khắc sâu vào tâm trí của Thành Trungvà đám ngưới đó, sau này trong đầu của đám người đó tuyệt đối sẽ không dám có suy nghĩ muốn phản kháng lại nữa.
* quan mới nhậm chức đều phải làm một vài chuyện có tầm ảnh hưởng để thể hiện năng lực và quyền lực của mình.
Lúc này, bên trong căn phòng của một tòa nhà cách đó không xa, màn hình theo dõi đã sớm bị hỏng, Lưu Vũ Tình và bá tước Batman đang nhìn về phía hội quán Vọng Nguyệt bằng kính viễn vọng.
Mặc dù không nghe được âm thanh, nhưng chỉ nhìn vào màn hình thôi cũng đã có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra rồi.