Đó chính là chỗ ngồi của Trần Gia Bảo, Tô Ánh Mai và Hương Giang.
Trong lòng Tô Minh Sơn vô cùng ngạc nhiên, ông suy nghĩ một chút liền đưa ra kết luận rằng hình như Thành Trung với mấy người xung quanh ông ta là bạn bè của Ánh Mai, vì thân với cháu gái ông nên mới đến chúc thọ ông.
‘Nhưng Ánh Mai sao có thể quen được mấy nhân vật lớn này?’
Trong lòng Tô Minh Sơn vừa nghi ngờ vừa vui mừng.
Tô Văn Quân thì càng tò mò hơn, ông ta đã đi điều tra, rõ ràng là Ánh Mai không hề quen biết mấy người này.
“Chẳng lẽ trước kia mình đã điều tra thiếu sót chỗ nào?”
Tô Văn Quân vừa nghi ngờ vừa suy ngẫm một lúc lâu.
Tất cả mọi ánh mắt của những người tham gia buổi tiệc đều dồn hết vào Thành Trung, Tưởng Đức Lâm với 11 ông lớn khác của thế giới ngầm.
Họ đi đến phía trước Trần Gia Bảo, vẻ mặt cung kính, dáng người thẳng tắp.
Họ đồng loạt cúi người chào: “Chào anh Trần, chào cô Tô ạ.
”
Giọng nói mạnh mẽ của họ làm chấn động cả căn phòng, ai ai cũng bị âm thanh đó làm cho kinh ngạc.
Ồ!
Mọi người xung quanh liền bắt đầu bàn tán xôn xao.
Lẽ nào mấy người này đều đến đây vì Trần Gia Bảo sao?
Nghĩ đến đây, mọi người trong sảnh lớn đều vô cùng khiếp sợ.
Tô Ánh Mai được coi trọng mà sợ hãi, cô kéo lấy tay Trần Gia Bảo, ngạc nhiên hỏi: “Phi Vũ, anh biết bọn họ sao, tại sao tôi lại không biết chuyện này vậy?”
“Sau này đi với tôi cô sẽ còn biết nhiều chuyện thú vị hơn.
”
Trần Gia Bảo cười nhẹ, tùy ý vẫy vẫy tay ra hiệu cho Thành Trung với mấy người khác: “Mọi người cùng nhau ngồi ở đây đi.
”
“Vâng thưa anh Trần!”
Thành Trung với những người khác cung kính trả lời, nhưng họ cũng không dám ngồi cùng một bàn với Trần Gia Bảo, vậy nên Tưởng Đức Lâm ra oai đổi người ở hai bàn gần đó đi rồi mọi người đều ngồi xuống đó, trông vô cùng khí thế.
Thấy cảnh tượng trước mắt đang diễn ra, người ngu ngốc cũng tự hiểu được bọn họ đến đây là vì Trần Gia Bảo, hơn nữa nhìn dáng vẻ cung kính cẩn thận của họ với anh, nói họ là đàn em của Trần Gia Bảo cũng không quá đáng.
Cuối cùng Tô Minh Sơn cũng hiểu ra, rõ ràng bọn họ đến đây vì Trần Gia Bảo, mà Tô Ánh Mai lại là vợ chưa cưới của Trần Gia Bảo.
‘Chẳng trách Thành Trung khen mình có cô cháu gái rất xinh đẹp, hóa ra họ có ý này.
Phi Vũ vừa mới xuống núi được một thời gian mà đã chiêu mộ được Thành Trung, Tưởng Đức Lâm với mấy ông lớn kia, thật sự là một người tài hiếm có!’
Tô Minh Sơn cũng yên tâm hơn, ông liền ngồi xuống cầm một chén rượu lên uống.
Vốn dĩ Tô Văn Quân đã mời mấy ông lớn trong giới kinh doanh đến để làm Trần Gia Bảo bẽ mặt, nhưng bây giờ tất cả bọn họ đều bị đuổi ra khỏi chỗ nên rất lúng túng, ở lại cũng không được mà bỏ đi cũng không xong, tình huống này khiến họ cô cùng khó xử, không biết nên làm sao nữa.
Mặc dù trong giới kinh doanh bọn họ là những doanh nhân thành đạt nhưng đối mặt với mấy ông lớn xã hội đen có thế lực ngầm ở khắp nơi trong tỉnh thành, hoạt động cả ở trong tối ngoài sáng thế này thì họ vẫn rất lo sợ.
“Làm sao hả, mấy người sao vẫn còn đứng ở đây? Có ý kiến gì à? Hay mấy người muốn cùng uống rượu với tôi?”
Mấy ông lớn trong giới kinh doanh kia cười ngượng ngùng, vẻ mặt đã trắng bệch vì sợ hãi, họ vội vã xua tay từ chối rồi đùn đẩy nhau chạy mất.
Đùa bọn họ sao, trong số họ có không ít người đều có hợp tác, có giao dịch làm ăn với Tưởng Đức Lâm nên bọn họ đều rất biết điều mà tránh đi.
Nếu ai có gan to dám ngồi với Tưởng Đức Lâm, chỉ sợ hơn nửa trong số họ phải ngồi tù cả đời cũng nên.
“Khốn khiếp, thì ra Tưởng Đức Lâm cũng là thuộc hạ của Trần Gia Bảo, thế mà Tô Văn Quân không nói sớm, còn bắt chúng ta đi làm Trần Gia Bảo bẽ mặt nữa chứ, bây giờ người mất hết mặt mũi là chúng ta mới đúng, mẹ nó chứ!”
Mấy ông lớn trong giới kinh doanh trừng mắt nhìn Tô Văn Quân rồi lại tìm một chỗ khác để ngồi.
Vẻ mặt Tô Văn Quân vô cùng kinh ngạc, ông ta nắm chặt tay đến nỗi có tiếng “Rắc rắc” vang lên.
‘Trần Gia Bảo, tao không ngờ là Thành Trung, Tưởng Đức Lâm với mấy ông lớn kia đều là thuộc hạ của mày, mấy hôm trước mày mạnh miệng như vậy, thì ra đây chính là con át chủ bài của mày sao, thật sự làm tao vô cùng ngạc nhiên rồi.
’