Nghĩ đến đây, Dương Ngọc Chính nhìn Trần Gia Bảo từ xa cười đắc ý, thậm chí Dương Ngọc Chính còn nghĩ nhiều hơn một chút, đó là nhân cơ hội tính kế Trần Gia Bảo để cậu ta đắc tội Kinh Đại Vĩ, nếu được như vậy thì cậu ta có thể mượn đao giết người rồi, đến lúc đó dù Trần Gia Bảo có quan hệ lớn nhưng quan hệ đó lại ở thành phố Hòa Bình, mà thành phố Thanh Hóa là địa bàn của Kinh Đại Vĩ, nên nhất định Trần Gia Bảo sẽ chết không có chỗ chôn.
Dương Ngọc Chính cười đắc ý, nhìn về phía Trần Gia Bảo, trong mắt đầy vẻ miệt thị.
Trần Gia Bảo liếc mắt nhìn Dương Ngọc Chính một cái, trong lòng tò mò không biết vì sao Dương Ngọc chính lại có tự tin như vậy?
Đến giữa trưa, nhân viên công tác nhanh chóng chuẩn bị một bàn thức ăn dân dã phong phú.
Lâm Thanh Hà tự nhiên ngồi xuống vị trí bên tay trái Trần Gia Bảo, Tần Thanh Nhã vốn muốn ngồi bên phải Trần Gia Bảo, nhưng còn chưa kịp ngồi thì bị Diêu Hoa Mộng đặt mông ngồi xuống trước, Diêu Hoa Mộng cười nói với Tần Thanh Nhã: “Thanh Nhã, cô ngồi bên cạnh tôi được không?”
Tính tình của Tần Thanh Nhã vô cùng điềm đạm, không thích tranh chấp với người khác, tuy trong lòng không vui nhưng vẫn tươi cười ngồi bên cạnh Diêu Hoa Mộng.
Diêu Hoa Mộng vô cùng đắc ý.
Lâm Thanh Hà liếc mắt nhìn Diêu Hoa Mộng một cái, khẽ nhíu mày, nhưng mà cũng không nói gì.
Lúc ăn cơm, Diêu Hoa Mộng không ngừng tỏ ra ân cần với Trần Gia Bảo, hơn nữa còn liếc mắt đưa tình, hơn nữa cả thân thể hận không thể tựa hết lên trên người Trần Gia Bảo trước mặt Lâm Thanh Hà, chẳng qua Trần Gia Bảo làm như không nhìn thấy, đối với khuôn mặt như vậy thì đúng là không hợp mắt.
Lâm Thanh Hà thở phào nhẹ nhõm, cô nở nụ cười vui vẻ gắp một miếng thịt vào bát Trần Gia Bảo, rồi nói nhỏ bên tai Trần Gia Bảo: “Anh Bảo, đây phần thưởng của anh.
”
Vốn Hạ Minh Triết tính toán muốn ngồi cạnh Diêu Hoa Mộng, sau khi anh ta nhìn thấy một màn này thì vô cùng tức giận, anh ta hung hăng nhìn chằm chằm Trần Gia Bảo, đầy ghen tỵ.
Đột nhiên, Dương Ngọc Chính lặng lẽ huých anh ta một cái, Hạ Minh Triết nhìn lại Dương Ngọc Chính thì thấy vẻ mặt của Dương Ngọc Chính cũng đầy ghen tỵ và tức giận.
Khuôn mặt của Dương Ngọc Chính trầm xuống, nhỏ giọng nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ báo thù cho cậu, loại như Trần Gia Bảo thì tôi còn không thèm để vào mắt.
”
“Vậy thì cảm ơn anh Dương rồi.
” Hạ Minh Triết mừng rỡ.
Sau khi ăn cơm xong, Dương Ngọc Chính nhanh chóng gọi nhân viên sắp xếp phòng cho mọi người ở đây.
Đám người Dương Ngọc Chính, Hạ Minh Triết, Diêu Hoa Mộng đều được ở căn phòng tốt nhất trong khách sạn lớn, hơn nữa Dương Ngọc Chính còn rất hào phóng cho mỗi người ở một phòng, còn Trần Gia Bảo thì bị sắp xếp trong căn phòng cuối cùng và có điều kiện kém nhất.
Rõ ràng đây là cố ý nhằm vào Trần Gia Bảo.
Kể cả người có tính tình điềm đạm như Tần Thanh Nhã cũng không nhịn được mà chíu mày.
Lâm Thanh Hà vốn đang còn suy nghĩ bản thân có được ở cùng một phòng với Trần Gia Bảo hay không, nhưng mà sau khi nhìn thấy bị sắp xếp như vậy thì vô cùng tức giận muốn đi tìm Dương Ngọc Chính tranh luận.
Trần Gia Bảo giữ chặt cánh tay Lâm Thanh Hà, chậm rãi lắc đầu.
“Anh Bảo, bọn họ bắt nạt người…” Lâm Thanh Hà tủi thân nói.
“Không sao, dù sao cũng không ở lâu, anh sẽ để bọn họ chủ động dọn phòng.
” Trần Gia Bảo cưng chiều sờ đầu Lâm Thanh Hà, tự tin nói.
“Vâng, em tin anh Bảo!” Lâm Thanh Hà gật đầu thật mạnh, tâm tình của cô lập tức chuyển từ mây sang nắng*.
*từ mây sang nắng: [ yún kāi jiàn rì ] vạch mây mù, nhìn thấy mặt trời.
Hắc ám đã qua, quang minh đã đến.
Nghĩa của câu này là xóa bỏ hiểu lầm, tâm trạng tốt hơn,…
Buổi chiều, mấy người cùng đi chơi ở làng du lịch, dù có chuyện Dương Ngọc Chính cố ý nhằm vào Trần Gia Bảo, nhưng trong lòng Diêu Hoa Mộng rất rõ ràng nên không vì chuyện đó mà lạnh nhạt với Trần Gia Bảo, vì cô ta biết rõ nếu Trần Gia Bảo có thể lái Bentley phiên bản giới hạn nên nhất định chỗ dựa của anh ta rất vững chắc, nếu có thể ở cạnh Trần Gia Bảo thì cả đời này cô ta không phải lo đến chuyện cơm ăn áo mặc rồi.
Trong lúc đi dạo, Diêu Hoa Mộng thường xuyên xuất hiện trước mặt Trần Gia Bảo hơn nữa còn õng ẹo làm dáng, Trần Gia Bảo vẫn không thèm để ý như trước, làm cho nàng ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Buổi tối, mấy người đi tắm suối nước nóng, suối nước nóng nam nữ tắm chung.
Dương Ngọc Chính và Hạ Minh Triết còn nghĩ thừa dịp tắm suối nước nóng thì đi chạm vào mấy nữ sinh một chút, nhìn qua đã thấy nghiện, nhưng mấy người Lâm Thanh Hà không hề cho anh ta cơ hội, bọn họ mát xa cho nhau, hơi nước bay lên mờ mờ ảo ảo chắn hết tầm mắt nên cơ bản là không nhìn rõ lắm.