Đây chính là Thiên Địa Nhân, một trong ba kiếm quyết cuối cùng được ghi lại trong Hồn Nguyên Kiếm Kinh.
Đối mặt với một cường giả Tông Sư hậu kỳ như Vân Bá Hùng, Trần Gia Bảo cũng chưa bao giờ thấy khó giải quyết như lúc này, không thể không sử dụng lá bài tẩy!
Vân Bá Hùng đứng cách Trần Gia Bảo năm mét mà vẫn cảm nhận được năng lượng kinh khủng trên khí kiếm màu đỏ, trong lòng khiếp sợ vô cùng.
Ông ta đã hăng say tu hành ba mươi mấy năm mà chưa lần nào thấy một chiêu thức thế này, hai mắt không khỏi ánh lên vẻ hoảng sợ: “Đây là chiêu thức gì vậy?
Trảm Nhân Kiếm, chẳng lẽ là chiêu thức còn sót lại của Kiếm Tiên thật sao?”
Nhưng ngay sau đó, Vân Bá Hùng lại hừ lạnh một tiếng, tự tin nói: “Không cần biết có phải mày phô trương thanh thế hay không nhưng thực lực hai bên cách nhau như trời với đất, cho dù là chiêu thức của Kiếm Tiên thì sao, mày có thắng nổi tao không? Trong thế giới của những người tập võ, ta luôn phải dựa vào thực lực của chính mình để làm nền móng!”
Sắc mặt Trần Gia Bảo có chút trắng xanh, khí kiếm màu đỏ cũng không ổn định, lúc ẩn lúc hiện, có thể thấy anh vẫn rất cố sức khi dùng thân thể người phàm để thi triển chiêu thức còn sót lại của Kiếm Tiên.
Tần Thanh Nhã khẩn trương nhìn chằm chằm vào bên này, không dám thở mạnh một hơi.
Dưới con mắt bao người, Trần Gia Bảo nhảy lên cao một khoảng hơn hai mươi mét, khi kiếm màu đỏ càng lóa mắt hơn bao giờ hết, anh hét lên một tiếng thật lớn: “Trảm Nhân kiếm!”
Bất chợt Trần Gia Bảo cuốn theo năng lượng vô cùng bàng bạc lao về phía Vân Bá Hùng từ trên cao, tốc độ nhanh như chớp, dòng năng lượng cuộn trào mãnh liệt đến mức ma sát vào cả không khí làm dấy lên ánh lửa màu đỏ, giống như một viên sao băng đỏ máu.
Có bao giờ mọi người được xem một cảnh tượng đầy huyền ảo đến vậy, ai nấy đều cực kỳ hoảng sợ, đến cả việc kêu lên cũng quên mất.
Tại vùng trung tâm bị khí Trảm Nhân Kiếm phong tỏa, Vân Bá Hùng mở hai mắt, không hề sợ hãi, một thân nội kình đáng sợ của một Tông Sư hậu kỳ đã tăng đến đỉnh điểm, đột nhiên ông ta nhảy lên, đưa ra song chưởng, nội kình đáng sợ nháy mắt tuôn trào mãnh liệt, hình thành ánh sáng tinh khiết của mặt trăng, nghênh đón sao băng màu đỏ, quát to: “Gió nổi mây vần!”
Sao băng màu đỏ và ánh trăng trắng va chạm vào nhau trên không trung, trong nháy mắt, ánh trăng và ánh đỏ đồng thời phát sáng, chiếu rọi cả bầu trời đêm sáng như ban ngày, tiếng chấn động “Ầm ầm!”
truyền tới, kình khí cuồng bạo nổ tung từ nơi giao nhau giữa màu đỏ và màu trắng như đã hình thành một cơn gió lốc cấp bảy cấp tám, mọi người bị gió mạnh hất ra, suýt nữa đứng không vững bay ra phía sau.
Mọi người đều hãi sợ, chỉ kình khí tràn ra ngoài thôi mà đã khủng bố đến thế rồi, Trần Gia Bảo và Vân Bá Hùng đang ở trung tâm, đang đối mặt với uy áp của cuộc va chạm thì còn đáng sợ đến mức nào nữa?
Đột nhiên, trong quầng sáng đỏ và trắng truyền tới một tiếng kêu rên đầy đau đớn, một búng máu tươi bị ai bắn ra, rơi xuống mặt đất.
Mọi người sửng sốt, căng thẳng nhìn chằm chằm vào trong, chờ đợi khoảnh khắc biết được ai thắng ai thua.
Tần Thanh Nhã nắm chặt cổ áo, cảm giác cả tim mình cũng nghẹn ở cổ họng.
Đột nhiên có một bóng người rơi xuống mặt đất từ giữa không trung, rên lên một tiếng, phun một bãi máu tươi ra.
Không ngờ lại là Trần Gia Bảo!
Lớp áo hai bên cánh tay anh đã bị xé xác, phần thân trên cường tráng có mấy vết thương chảy máu đầm đìa.
Chẳng lẽ, Trần Gia Bảo thua rồi?
Mọi người thảng thốt kêu lên, cảm giác như đang có một hòn núi nặng nề đè lên người mình.
Ngay cả một người tài ba như cậu Trần cũng thua, vậy chẳng phải mọi người ở đây sẽ bị Vân Bá Hùng xâu xé một cách vô cùng tùy ý sao?
Bùi Tuệ Lâm thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nhếch lên cười vì đã được trả thù.
“Ôi, Gia Bảo…” Tần Thanh Nhã kêu lên một tiếng, trong đôi mắt nổi lên một tầng sương mù.
Cô không quan tâm được điều gì khác nữa, gạt tay Diêu Hoa Mộng ra rồi hoảng loạn chạy đến bên Trần Gia Bảo.
Tần Thanh Nhã đỡ lấy cánh tay của Trần Gia Bảo, nhìn Trần Gia Bảo như đang tắm mình trong máu, đau lòng nói: “Gia Bảo, anh không sao chứ, anh bị thương nặng quá.
Chúng ta mau đi thôi, em đưa anh đến bệnh viện.”
Sắc mặt Trần Gia Bảo có chút trắng xanh nhưng đôi mắt lại không ảm đạm đi mà óng ánh đầy rực rỡ, trông có sức hấp dẫn đến kì lạ.
Trần Gia Bảo lắc đầu, bỗng nở nụ cười, nói: “Anh không sao, phải là Vân Bá Hùng có chuyện mới đúng.”
Dứt lời, Trần Gia Bảo còn dùng ngón trỏ chỉ về phía không trung.
Mọi người thấy vậy thì kinh ngạc, Trần Gia Bảo nói thế, chẳng lẽ người thua là Vân Bá Hùng ư?
Nụ cười trên môi Bùi Tuệ Lâm lập tức trở nên cứng đờ, cô ta thì thào: “Không thể nào, chú Vân tuyệt đối sẽ không thua.”