Trong phòng làm việc, quả thật đúng là Trần Phi Vũ và Chu Nhược Hoa, Chu Nhược Hoa đã trở lại phía sau bàn làm việc lần nữa, trên mặt không có bất cứ một tia quyến rũ khác thường nào.
“Thư kí Lưu, chính là anh ta, chính là anh ta động thủ đánh người, thật sự là quá ác độc, một chút tố chất cũng không có, để thứ sâu mọt này ở lại công ty thì quả thật là một con sâu làm rầu nồi xanh, phải trừng trị nghiêm khắc, giết gà dọa khỉ!”
Vạn Tân Tinh lập tức nhảy ra, chỉ vào mặt Trần Phi Vũ mà lớn tiếng nói, sắc mặt cũng đắc ý hẳn lên, trong đầu anh ta khinh thường nghĩ: “Hừ, dám đấu cùng với tôi.
Ở tập đoàn Minh Tề này anh chỉ là một tên nhân viên quèn, sao có thể đấu lại với tôi được chứ?”
Trong lòng Lưu Thấm Thấm hung hăng khinh bỉ Vạn Tân Tinh một trận, cô ta cung kính nói với Trần Phi Vũ: “Thật sự là ngài đánh anh ta sao ạ?”
“Đúng vậy, cô nói xem nên xử lý thế nào đây?” sắc mặt Trần Phi Vũ đầy vẻ cười cợt.
“Đây mà còn cần nghĩ sao? Trước tiên phải khai trừ, sau đó báo cảnh sát để dạy dỗ anh ta một trận nên trò, để cho anh ta biết có một số người loại người như anh ta chọc không nổi!” Vạn Tân Tinh lập tức phấn chấn nói, chỉ chờ nhìn bộ dáng Trần Phi Vũ bị ăn đau mà thôi.
“Ngu hết thuốc chữa!”
Trong lòng Chu Nhược Hoa khinh bỉ, đợi xem kịch hay của Vạn Tân Tinh.
Lưu Thấm Thấm đảo con ngươi một vòng rồi tươi cười như hoa nói với Trần Phi Vũ: “Tôi cảm thấy việc khai trừ này cũng rất được, ngài thấy thế nào?”
“Đúng đúng đúng, phải cho thôi việc.” Vạn Tân Tinh vui mừng vô cùng, anh ta hoàn toàn không chua ý tới, Lưu Thấm Thấm gọi Trần Phi Vũ là ‘ngài’.
“Được.” Trần Phi Vũ chắp tay sau lưng, mỉm cười nghiền ngẫm gật đầu.
Vạn Tân Tinh sửng sốt một chút, anh ta không ngờ rằng Trần Phi Vũ vậy mà sẽ nói lời như thế.
“Nhưng mà như thế cũng tốt, nhìn có vẻ như quan hệ giữa Chu Nhược Hoa và Trần Phi Vũ rất mờ ám, đá Trần Phi Vũ đi thì cơ hội tôi theo đuổi Chu Nhược Hoa tới tay không nghi ngờ gì sẽ lớn hơn rất nhiều.”
trong lòng Vạn Tân Tinh đắc ý nghĩ.
Lưu Thấm Thấm thở nhẹ ra một hơi, ngay sau đó thì sắc mặt chính trực, nghiêm túc nói: “Vạn Tân Tinh nói năng lỗ mãng xúc phạm tới cố vấn Trần.
Tôi thay mặt cho tổng giám đốc Hàn tuyên bố hôm nay trực tiếp khai trừ Vạn Tân Tinh, về sau Vạn Tân Tinh không còn đảm nhiệm chức vị tổng giám đốc bộ phận phát triển nữa.
Tôi tin rằng tổng giám đốc Hàn cũng sẽ ủng hộ quyế định của tôi.“
Lời này vừa nói ra, tt nhất thời ngây ngốc, anh ta kinh ngạc nói: “Lưu… Thư kí Lưu, cô không nhầm lẫn gì chứ? Là Trần Phi Vũ đánh người, sao cô lại khai trừ tôi?”
“Lẽ nào anh không nghe được lời tôi vừa mới nói sao?” đầu lông mày Lưu Thấm Thấm nhíu chặt, vừa thanh cao vừa lạnh lùng nói: “Anh Trần đây là cố vấn của tổng giám đốc Hàn mà công ty đặc biệt tuyển dụng.
Huống hồ ngài ấy còn là khách quý của ông Tạ An Tường, ngay cả tổng giám đốc Hàn đối với cố vấn Trần cũng là cung kính có thừa, anh nghĩ rằng bản thân anh là tổng giám đốc bộ phận phát triển thì tài giỏi hơn người rồi sao? Ngoài ra, anh chỉ vừa đến đây không lâu mà đã thông đồng với vài nhân viên, làm bại hoại danh tiếng công ty, anh nghĩ rằng tôi và tổng giám đốc hàn không biết gì cả sao? “
Càng nói về sau thì ngữ khí của Lưu Thấm Thấm ngày càng ác liệt.
“Trần…Trần Phi Vũ là cố vấn của tổng giám đốc Hàn? Còn là khách quý của nhà họ Tạ?” trong nháy mắt, sắc mặt Vạn Tân Tinh vàng như đất, trong mắt xuất hiện thần sắc kinh hoảng.
Nếu anh ta đã làm việc ở tập đoàn thương mại Minh tề thì tự nhiên cũng biết người nắm quyền lớn nhất sau lưng Minh Tề chính là con rồng khổng lồ – nhà họ Tạ.
“Trần Phi Vũ là khách quý của nhà họ Tạ, vậy không phải là chỉ cần một đầu ngón tay của anh ta cũng đủ đè chết mình rồi sao? Mình… Mình mẹ nó vậy mà lại giành đàn bà cùng với Trần Phi Vũ.”
Vạn Tân Tinh nghĩ tới đây thì ý nghĩ muốn chết cũng đã có luôn rồi, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm.
“Anh Trần, đây chính là phương án giải quyết, anh có vừa lòng không?” Lưu Thấm Thấm cung kính nói.
sau khi nhìn thấy Trần Phi Vũ gật nhẹ đầu thì Lưu Thấm Thấm mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó cô ta hô lên một tiếng gọi bảo vệ, giống như kéo một con chó chết mà lôi Vạn Tân Tinh ra ngoài.
Lưu Thấm Thấm hoàn toàn không xoắn xuýt về mối quan hệ giữa Trần Phi Vũ và Chu Nhược Hoa, cô ta rất rõ ràng thân phận của mình, có một số việc, biết quá nhiều thì cũng không tốt.
Rất nhanh sau đó Trần Phi Vũ liền rời đi, tiếp sau đó là dùng thời gian mấy ngày, lần lượt ở chung với Tô Anh Tuyết, Liễu Thắng Nam, Tạ Tinh Hiên v.v để an ủi nỗi khổ tương tư của bọn họ.