Cực Phẩm Thần Y

Chương 434

Chương 434

“Tôi dám chắc chắn, nếu như trên đời thật sự có thần y, vậy nhất định là bác sĩ Trần mà không phải ai khác, nếu như trên đời thật sự có người, có thể triệt để chữa khỏi bệnh Alzheimer cho ông cụ Kiều, vậy người này nhất định là bác sĩ Trần!”

Tất cả mọi người lại lần nữa chấn kinh, thật không nghĩ ra, chuyên gia nổi tiếng Hồ Quốc Trung vậy mà lại tôn sùng Trần Gia Bảo như vậy.

Kiều Toàn Tuấn sắc mặt thay đổi, khóe miệng cứng ngắt gượng cười, đảo mắt liền nói với Kiều Ngọc Nghi: “Anh cả, nếu Trần…… bác sĩ Trần cùng bác sĩ Hồ đã biết nhau, nếu lại so tài sẽ tổn thương tình cảm, nếu không…Nếu không vẫn là dựa theo lời anh nói coi như hòa, anh thấy thế nào?”

Sau khi nói xong câu này, trong lòng mọi người đều hiện hai chữ vô sỉ.

“Vừa rồi thời điểm ba cháu đề nghị hòa, chú hai chẳng những từ chối, mà còn dùng lời ép buộc, hiện tại Gia Bảo rõ ràng chiếm thế thượng phong, chú hai thấy tình thế không ổn, trái lại lập tức đề nghị hoà, chuyện tốt thế nào chỉ mình chú chiếm đâu.” Kiều Phượng Hoa trong lòng khinh thường nghĩ.

Kiều Ngọc Nghi cũng khinh thường không kém, mặt ngoài lại hiền hậu cười nói: “So tài y học như thế nào lại tổn thương tình cảm? Lại nói, tôi vừa mới đề nghị, đã bị cậu cự tuyệt, làm anh cả như ta cũng đành chịu. Tôi thấy cuộc so tài này vẫn nên tiếp tục thôi.”

Kiều Toàn Tuấn đột nhiên có cảm giác tự lấy đá đập chân mình, khuôn mặt đen đi.

Kiều Ngọc Nghi trong lòng vui vẻ một hồi, chỉ cảm thấy nở mày nở mặt, sau đó đối với Trần Gia Bảo nhìn thuận mắt không ít.

Trong đó người cao hứng nhất chính Kiều Phượng Hoa, đầu tiên Trần Gia Bảo là cô mang đến, Trần Gia Bảo bản lĩnh lớn, được người tôn trọng nàng cũng được dính lây, thứ hai, Trần Gia Bảo càng có bản lĩnh, khả năng chữa khỏi cho ông nội cũng càng lớn hơn.

Nghĩ tới đây, Kiều Phượng Hoa trong lòng thầm thấy may mắn, đối với Trần Gia Bảo càng thêm coi trọng.

“Nếu bác sĩ Trần y học xuất chúng, vậy xin mời bác sĩ Trần xem bệnh cho ông cụ, bác sĩ Trần, mọi chuyện đều nhờ cậu.” Kiều Ngọc Nghi đứng lên chắp tay một cái.

Mặc kệ Trần Gia Bảo có thể trị hết cho ông cụ hay không, trong trận tranh đoạt vị trí gia chủ, Kiều Ngọc Nghi đã chiếm thế thượng phong, mà người sáng suốt đều có thể nhìn ra được ưu thế này là Trần Gia Bảo mang đến, cho nên hắn đối với Trần Gia Bảo là thật tâm cảm kích.

Trần Gia Bảo cười nhẹ đi theo Kiều Phượng Hoa đến phòng của ông cụ Kiều, vừa đi được hai bước, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Kiều Toàn Tuấn, lạnh nhạt nói: “Tôi lúc trước cũng đã nói, ông khẳng định sẽ hối hận, hiện tại ông đã tin chưa?”

Kiều Toàn Tuấn biến sắc, gân xanh trên trán nổi lên, ánh mắt hiện lên một tia sắc bén.

 

Tại biệt thự của nhà họ Kiều, trong một căn phòng cổ kính, chỉ có Trần Gia Bảo, Kiều Phượng Hoa và một ông già gầy yếu.

Ông lão nằm một mình trên giường, vẻ mặt đờ đẫn, trên môi vẫn còn dính nước bọt.

“Gia Bảo, ông ấy là ông nội của tôi.” Kiều Phượng Hoa lấy khăn giấy lau sạch nước bọt trên miệng ông Kiều, thở dài và nói: “Trong ấn tượng của tôi, ông nội là người mạnh mẽ và dũng mãnh trong suốt cả cuộc đời, kể cả ở thành phố lớn như Đà Nẵng, ông nội vẫn luôn như vậy. Tôi không ngờ rằng ở tuổi già, ông ấy lại trở nên khốn khổ như vậy. Tôi thực sự không muốn nhìn thấy nhà họ Kiều do một tay ông nội tạo ra lại bị huỷ hoại trong chốc lát. Gia Bảo, nếu có thể, xin hãy chữa lành cho ông tôi, bất kể điều kiện gì, tôi đều có thể đồng ý với anh.”

Nói xong, Kiều Phượng Hoa nhìn Trần Gia Bảo với ánh mắt đầy hy vọng và vẻ mặt xót thương.

“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Vẻ mặt của Trần Gia Bảo không thay đổi, anh bắt mạch cho Kiều Thanh, trong lòng có chút ngạc nhiên.

Kiều Phượng Hoa trong lòng lộp bộp một tiếng, cho rằng Trần Gia Bảo cũng phải bó tay, lập tức hỏi lại: “Như thế nào?”

Trần Gia Bảo trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái, nói: “Nếu tôi nói không sai, khi ông nội cô lúc còn trẻ, có lẽ là rất phong lưu. Đáng ra phải có nhiều hơn một người phụ nữ.”

Kiều Phượng Hoa lập tức thở nhẹ một tiếng, gò má thanh tú hơi nóng đỏ ửng lên, nói: “Nghe nói hồi còn trẻ ông nội cũng là một tài tử phong lưu, hơn nữa khuôn mặt còn đẹp trai, tuấn tú. Quả thật có rất nhiều phụ nữ vây quanh, nhưng người vợ hợp pháp của ông nội tôi vẫn luôn chỉ có duy nhất một mình bà nội tôi, và hai người cũng rất ân ái. Sao vậy, điều này có liên quan gì đến bệnh tình của ông tôi không?”

“Có, hơn nữa còn có liên quan rất lớn.” Trần Gia Bảo gật đầu giải thích: “Thận thuỷ là một trong ngũ tạng của cơ thể con người, và tinh của lục phủ ngũ tạng đều ẩn chứa trong thận. Đó là nơi chứa đựng tinh khí của cơ thể con người, thận lại chủ về tủy, bất kể là não hay tuỷ sống đều có quan hệ mật thiết với cả hai quả thận, nếu thận tốt thì nước ở thận sẽ di chuyển theo kinh mạch và chuyển vào não tủy, con người cũng sẽ thông minh, tinh thần sảng khoái.

Sau khi con người già đi, Nguyên Dương bẩm sinh bị tổn thương, dần dần công năng của cơ thể bị suy thoái, thận thủy tiêu hao dần, trí nhớ cũng mất dần, thêm vào đó, ông của cô khi còn trẻ đã quá phong lưu, chôn vùi gốc rễ của bệnh tật, dẫn đến Kinh mạch thận bị tổn thương, thận thuỷ không đủ, nên không cách nào chuyển hóa thành não tuỷ thì não tuỷ tự nhiên sẽ bị suy kiệt, suy kiệt thì bệnh Alzheimer sẽ tự nhiên xảy ra. Vì vậy, người xưa thường nói “chữ sắc là một lưỡi dao cứa vào đầu” là nói về kinh nghiệm sống.“

Bình Luận (0)
Comment