Chương 692
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Trần Gia Bảo, không nghĩ tới Trần Gia Bảo còn nhỏ mà đã kiêu ngạo như vậy, lại dám dạy bảo Kiều Toàn Tuấn ở trước mặt mọi người. Thật là… thật không biết trời cao đất dày.
Nhiều người đang chờ xem Trần Gia Bảo sẽ mất mặt như thế nào!
Tuy nhiên, trước ánh mắt của mọi người Kiều Toàn Tuấn lại ủ rũ đứng dậy rời khỏi ghế chủ tịch và bước sang một bên.
Mọi người lại náo loạn, họ không ngờ Kiều Toàn Tuấn lại thừa nhận điều này ở trước mặt mọi người.
Trần Gia Bảo làm ngơ trước phản ứng của những người xung quanh, kéo ghế ngồi ra, khóe miệng nở một nụ cười ấm áp, nói: “Chị Phượng Hoa, ngồi đi.”
Kiều Phượng Hoa cảm động, khóe miệng nở nụ cười, ngồi ở vị trí chủ tịch, cảm thấy có Trần Gia Bảo ở bên cạnh trong lòng tràn đầy cảm giác an toàn.
“Hừm, để cho mấy người đắc ý một lúc. Không bao lâu nữa sẽ phải rời khỏi tập đoàn Kiều Thị thôi. Chỉ có tôi mới là người cười cuối cùng!”
Trong lòng Kiều Toàn Tuấn cười nhạo một tiếng, ngồi xuống vị trí bên trái.
Sau khi Trần Gia Bảo cho Kiều Phượng Hoa một ánh mắt hãy an tâm xong anh ngồi xuống vị trí đối diện với Kiều Toàn Tuấn.
Kiều Phượng Hoa nở nụ cười ngọt ngào, sau đó kiềm chế cảm xúc đứng dậy, nhìn mọi người xung quanh, lạnh giọng nói: “Mọi người, bất kể là mọi người đã nhận được thông báo hay chưa thì bây giờ tôi muốn thông báo với mọi người một tin tức quan trọng. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ thay vị trí của chú hai. Trở thành chủ tịch tập đoàn Kiều Thị. Tôi hy vọng mọi người có thể tiếp tục làm việc ở vị trí hiện tại và ủng hộ tôi như đã ủng hộ chú hai của tôi. Cảm ơn mọi người.”
Sau khi cô nói xong, trong phòng họp có tiếng vỗ tay thưa thớt, trong phòng họp có gần hai mươi người, hầu hết đều không có phản ứng, thậm chí còn có một số người đang ngồi chơi điện thoại di động hoặc nhắn tin.
Trong phòng họp rộng lớn, trần đầy cảm giác vắng vẻ và ngại ngùng!
Kiều Phượng Hoa khẽ cau mày.
Cô ta đã biết từ lâu những người này là thân tín của chú hai cô ta, Kiều Toàn Tuấn, đoán hôm nay tới đây nhất định sẽ không thuận buồm xuôi gió, nhưng cô ta không ngờ đám người này lại trắng trợn đến mức không cho tân chủ tịch như cô một chút mặt mũi nào.
Trái tim của Kiều Phượng Hoa tràn đầy tức giận và có một chút bất lực!
Kiều Toàn Tuấn giễu cợt, đắc thắng đứng dậy và tự phụ nói: “Mọi người, Phượng Hoa là cháu gái tôi. Cá nhân tôi ủng hộ cô ấy với tư cách là chủ tịch tập đoàn nhà họ Kiều.”
Đột nhiên, những người chưa nói lời nào nay lần lượt đáp lại, so với sự làm lơ với Kiều Phượng Hoa đúng là khác một trời một vực.
“Tôi không đồng ý với những lời ông nói. Khả năng làm việc của ông là điều hiển nhiên với tất cả chúng tôi. Các cổ đông chúng tôi chỉ ủng hộ nếu như ông là chủ tịch.”
“Đúng vậy, tuy rằng Kiều Phượng Hoa là cháu gái của ông, nhưng trong giới kinh doanh, người có năng lực luôn quan trọng nhất, mọi hành động đều sẽ được quan tâm nhất. Tôi hy vọng ông có thể tiếp tục làm chủ tịch và lãnh đạo tập đoàn Kiều Thị.”
“Đúng vậy, nếu ông Kiều nhất quyết muốn bắt ông từ chức, thì chúng tôi sẽ cùng nhau từ chức, phản đối cho ông Kiều biết!”
Trên mặt Kiều Toàn Tuấn đầy vẻ đắc thắng, ông ta thở dài, xấu hổ nói: “Phượng Hoa, không ngờ mọi người lại ủng hộ chú nhiều như vậy, lại còn dọa từ chức, cháu xem đi, có phải vị trí chủ tịch lại dần dần thay đổi rồi.”
Sắc mặt Kiều Phượng Hoa tái nhợt, thân thể run rẩy, sao cô ta có thể không nhìn thấy mọi chuyện đều là do kế hoạch của Kiều Toàn Tuấn, ông ta làm như vậy để tiếp tục chiếm giữ vị trí chủ tịch!
Ngay khi cô ta đang không biết nên làm thế nào cho phải, Trần Gia Bảo đột nhiên cười lớn, trong tiếng cười đầy sự khinh thường: “Nếu đã như vậy thì mấy người nên từ chức đi. Điều quan trọng nhất của một con người là làm theo những gì mình đã nói. Tốt nhất là mấy người nên gửi đơn từ chức ngay hôm nay. Tôi hứa mấy người sẽ đạt được mong muốn của mình.”