Cực Phẩm Thần Y

Chương 726

Chương 726

“Là nhà họ Lục không dám đắc tội với chúng ta mới đúng.”

Trần Gia Bảo cười nói, dường như là đang kể một câu chuyện có thật vậy.

Đột nhiên ở cửa khách sạn truyền đến một âm thanh tức giận, cao giọng nói: : “Lục Hán Dương tao rất muốn nhìn xem ai mà nói khoác không biết ngượng, không xem nhà họ Lục chúng ta không ra gì vậy chứ.”

Mặc dù anh ta còn chưa đến giữa đám người nhưng vừa nghe thấy giọng nói của anh ta là khiến bọn họ lấm lét sợ hãi.

Mã Hồng Mai vui mừng reo lên một tiếng, cao giọng nói: “Hán Dương, em ở trong này, anh mau qua đây đi. Có người không nể mặt nhà họ Lục, ỷ vào người đông thế mạnh mà bắt nạt vợ chưa cưới của anh ở trong này nè.”

Sau khi nói xong, Mã Hồng Mai liền quay về phía Trần Gia Bảo nhìn với ánh mắt khiêu khích, giọng nói đầy vẻ đắc ý: “Chồng chưa cưới của tao đến rồi, tụi mày chờ mà chịu trận lôi đình của người nhà họ Lục đi.”

Trần Gia Bảo cười một cách lạnh nhạt, không thèm mảy may đếm xỉa đến sự dọa dẫm của Mã Hồng Mai. Thậm chí đối với anh thì sự dọa dẫm đó còn rất buồn cười.

Nhưng những người khác lại không bình tĩnh được giống như Trần Gia Bảo.

Tâm trạng của đám người Kinh Đại Vĩ trùng xuống. Mặc dù thế lực của thế giới ngầm của tỉnh Hòa Bình rất mạnh nhưng dù sao nơi này cũng là tỉnh thành, là địa bàn của nhà họ Lục, cái đó gọi là “Cường long không áp chế bọn rắn độc ”.

Những người này ở trước mặt nhà họ Lục chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi lớn, thậm chí Lục Hán Dương không cần làm gì cả mà chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho đám bạn bè thôi cũng đủ cho đám người này ăn một hồ giấm rồi.

“Bây giờ chỉ có thể gửi gắm hy vọng ở anh Trần có thể xử lý công bằng mọi phiền phức với nhà họ Lục.”

Kinh Đại Vĩ cùng với đám đại ca nội thành liếc mắt nhìn nhau, thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương.

Bên kia, trong lòng của Tạ Anh Dũng cùng Lê Thanh Vân cũng hơi lo lắng. Dù sao nhà họ Lục cũng không phải loại tôm cá tép riu gì mà là một con quái vật khổng lồ đúng nghĩa của tỉnh thành. Căn cứ vào tình hình hiện tại mà nói thì dù Trần Gia Bảo có là bá chủ của thế giới ngầm Hòa Bình đi chăng nữa thì nhà họ Lục cũng không chịu để yên.

Bây giờ chỉ có thể dựa vào Lục Hán Dương có thể nể mặt nhà họ Kiều và nhà họ Tần mà không chấp nhặt bất hòa với Gia Bảo, bằng không nếu xảy ra xung đột quyết liệt thì Gia Bảo sẽ khó tránh khỏi bất lợi.

Lê Thanh Vân nghĩ đến đó thì cực kỳ lo lắng.

Vốn dĩ Mã Cảnh Hồng đã bị Trần Gia Bảo dọa cho vỡ mật, bây giờ lồm cồm bò dậy, lập tức sửa lại dáng vẻ kinh sợ của ông ta lúc nãy rồi chỉ tay vào Gia Bảo mà dương dương tự đắc nói: “Trần Gia Bảo, mày tưởng ông Mã Cảnh Hồng này sợ mày lắm sao? Địt! Chẳng qua là tao đang kéo dài thời gian thôi. Bây giờ cậu Lục Hán Dương đã đến đây rồi, tao rất muốn xem xem trước mặt nhà họ Lục mày còn có thể kiêu ngạo như thế nào đây. Bây giờ mày lập tức quỳ xuống cho tao…”

Mã Cảnh Hồng còn chưa nói hết câu thì Trần Gia Bảo bỗng liếc nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lùng nói: “Mày còn om sòm thêm một câu nữa thì tao lập tức giết chết mày.”

Giọng nói nghe thì hết sức bình thường nhưng ẩn chứa nhiều sát khí, thật sự rất đáng sợ.

Trong tận sâu đáy lòng của Mã Cảnh Hồng dâng lên một nỗi sợ làm ông ta lạnh toát cả sống lưng, nuốt nước miếng “ực”

một tiếng rồi sợ hãi mà lùi dần về phía sau, ngay cả lời nói đã sắp thốt khỏi miệng rồi vẫn phải nuốt lại vào trong.

Ngay sau đó, Lục Hán Dương trong bộ trang phục tây âu màu đen dẫn theo hai tên đàn em đi vào.

Mã Hồng Mai lập tức chạy lại nghênh đón, chủ động nắm tay Lục Hán Dương, kéo anh ta vào trong đám người, vẻ mặt đầy sự đắc ý.

Lục Hán Dương cũng không phát hiện ra sự có mặt của Trần Gia Bảo ngay mà chỉ nhìn thấy ở đây sao có đông người như thế và có người bị thương là Mã Cảnh Hồng bèn nhăn nhó mặt mày hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mã Hồng Mai lập tức nước mắt ầng ậng như sắp khóc nói: “Hán Dương, có người ỷ đông hiếp yếu, đã đánh chú hai của em trước mặt mọi người. Hơn nữa lúc em đến ngăn cản đã nói em là vợ chưa cưới của anh mà bọn họ còn không chịu dừng tay, trái lại trong lời nói còn tỏ vẻ khinh thường. Rõ ràng là không xem nhà họ Lục ra gì mà. Hán Dương, anh phải làm chủ cho em đó.”

Bình Luận (0)
Comment