Cực Phẩm Thần Y

Chương 73

Chương 73

 

Đương nhiên, còn phải thông báo hành tung của Trần Gia Bảo bất cứ lúc nào, nhìn xem Trần Gia Bảo có thể thành công dựa vào sự nghiệp của mình không.

 

Còn chuyện này Tô Thu Uyên cũng không dám nhiều lời.

 

Vẻ mặt Trần Gia Bảo cảm thấy kì lạ, nói: “Vợ cả của tôi nhìn thì có vẻ lạnh lùng nhưng không ngờ còn đối xử rất tốt với tôi.”

 

Tô Thu Uyên cụp mi không nói gì nhưng trong nội tâm đã sớm nổi lên một trận sóng gió bão bùng.

 

Cô chủ à, sớm biết Trần Gia Bảo lợi hại như vậy, cô còn phải em tới bảo vệ anh ta làm gì cơ chứ? Đổi lại là anh ta bảo vệ em thì đúng hơn.

 

Trần Gia Bảo trầm ngâm nói: “Cô trở về nói với Tô Ánh Mai, sau này không cần đi theo tôi nữa.” Ngay sau đó, Trần Gia Bảo rời đi, biến mất giữa mưa gió.

 

“Cô chủ ơi là cô chủ, cô nhất định phải nắm thật chắc, Trần Gia Bảo chính là một con rồng ẩn mình thật sự đấy.” Tô Thu Uyên thở dài nói. Sau đó, cô ta đảo mắt, nói: “Có điều, chàng rể này cũng thật to gan, ngay cả người của nhà họ Triệu cũng dám giết, hay là mình giúp anh ta xử lý xác của Triệu Bá Thiên cẩn thận, tiện thể giấu nhà họ Triệu một thời gian.”

 

Ngồi trên siêu xe của Tạ Cẩm Tú, sau khi đưa Trần Gia Bảo tới biệt thự của Tưởng Đức Lâm, Tạ Cẩm Tú bèn rời đi.

 

Mặc dù đã biết biết biệt thự này nhất định rất đắt tiền nhưng sau khi đi vào, Trần Gia Bảo vẫn vô cùng khiếp sợ.

 

Biệt thự lớn, trên dưới có tổng cộng bốn tầng, hơn nữa hai tầng hầm là nhà để xe rộng, ít cũng phải rộng vài héc- ta, trong phòng khách có rất nhiều bản gốc tranh chữ của các bậc thầy có tiếng, vừa trang hoàng lộng lẫy, lại vừa không mất đi sự tao nhã.

 

Đứng ở trước cửa sổ sát đất trên tầng hai, thậm chí có thể nhìn thấy biển khơi bao la ở phía xa xa, khiến cho toàn thân cảm thấy dễ chịu.

 

“Khó trách Tưởng Đức Lâm có thể trở thành người giàu nhất ở đây, ra tay quả nhiên rất quyết đoán, xây lên ngôi biệt thự này, ít nhiều cũng phải tốn hơn mấy chục nghìn tỷ đồng.”

 

Trần Gia Bảo gọi điện cho Đàm Ánh Nguyệt trước, bảo dì ấy là anh đi tìm nhà ở bên ngoài, sau này dọn ra đó ở. Đàm Ánh Nguyệt hỏi han mấy câu, bảo anh mấy ngày nữa qua nhà ăn cơm, sau đó hai người liền cúp máy.

 

Trần Gia Bảo cầm dược liệu đi tới phòng ngủ, sau đó bắt đầu luyện đan dược.

 

Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn ăn các loại đan dược quý hiếm hỗ trợ cho việc luyện võ, nhưng mà thảo dược quý dù sao cũng hiếm thấy, dường như tất cả thảo dược quý đều bị anh dùng hết, tu vi cũng vì vậy mà đạt đến điểm giới hạn. Thế nên, không thể không xuống núi đi tìm một chút thảo dược quý hiếm để luyện chế đan dược hỗ trợ đột phá.

 

Từ mặt khác mà nói, luyện đan cũng là một sở trường tốt của anh, thậm chí còn hơn cả y thuật của anh.

 

“Thiếu mất thanh ngọc chi, cỏ hỏa tinh và quả thiên tâm… Hừ, không còn cách nào khác chỉ có thể miễn cưỡng thử một lần, hi vọng có thể luyện chế ra “Huyền Dương đan”.

 

Trần Gia Bảo vừa dứt lời bèn đem thảo dược bày ra trước mặt mình, tiếp đó, lấy ra từ trong ngực một chiếc đỉnh đồng đen nhỏ, trên đó có khắc hoa văn mặt trời, mặt trăng, ngôi sao, nhìn ra phong cách cổ xưa huyền bí.

 

“Tiên Vũ Hợp Tông Quyết” mà anh tu luyện, vốn là lựa chọn dương khí của vạn vật trời đất để sử dụng cho mình, đương nhiên cũng có thể chọn ra được nguyên khí trong thảo dược.

 

“Trời đất giao thoa, hai cực hòa hợp, âm dương hạ khí, trên ứng cửu huyền, lưu đan cửu chuyển, kết thành tinh khí.”

 

Trần Gia Bảo ngồi xếp bằng, tập trung suy nghĩ, miệng niệm thần chú.

 

Chỉ thấy từ phía trên đống thảo dược đang bày ra trước mặt xuất hiện một luồng khí xanh, ùn ùn hội tụ bên trong đỉnh đồng, hòa trộn lẫn nhau ở bên trong.

 

Trần Gia Bảo vận chuyển chân khí trong cơ thể, phía dưới đỉnh đồng đang ở giữa không trung bất ngờ dâng lên một ngọn lửa cháy hừng hực.

Bình Luận (0)
Comment