Cực Phẩm Thần Y

Chương 779

Chương 779

Trên trực thăng, Phụng Minh Luân cũng vui mừng đến phát điên: “Vũ Chiến Thiên xứng đáng là một cao thủ kỳ cựu của Hòa Bình, ông ấy mới ra tay đã thấy không tầm thường. Khó trách ông nhất quyết muốn mời Vũ Chiến Thiên tới. Thực lực của ông ta thực sự rất đáng nể phục.”

“Còn phải nói nữa à. Dù sao ông ta cũng là Vũ Chiến Thiên, người đã để lại tên tuổi trong giới võ thuật Việt Nam 20 năm trước. Thực lực thiên phú của ông ta vốn đã không bình thường. Bốn người bọn họ hợp sức giết chết Trần Gia Bảo hoàn toàn không có chút khó khăn nào”, Trịnh Thiên Thạch tự tin nói.

Bên dưới trực thăng, Vũ Chiến Thiên nở nụ cười tự đắc: “Trần Gia Bảo, chiêu thức ‘đập đất thành tường’ này của tôi không biết có lọt vào mắt cậu không?”

Trần Gia Bảo cong môi nói: “Chẳng qua cũng chỉ là chút tài mọn làm sao có thể xứng đặt ở trong mắt tôi?”

Nụ cười trên môi Vũ Chiến Thiên dần biến mất, và nói: “Một kẻ theo giúp việc mà cũng dám kiêu ngạo, nếu như vậy thì tôi sẽ không khách khí nữa, tôi sẽ cho cậu biết cái gì gọi là cao thủ cấp tông nhân’ thực sự!”

Hai mươi năm trước Vũ Chiến Thiên hoành khắp giới võ đạo Hòa Bình này. Hai mươi năm sau tái xuất lại bị một người trẻ tuổi miệt thị, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được!

Vũ Chiến Thiên lạnh mặt hừ một tiếng, bất ngờ nhảy lên cao hơn mười mét, bầu trời đầy sao thành nền cho ông ta. Ông ta hét lớn, nắm tay thành quyền đánh thẳng về phía Trần Gia Bảo!

Nội lực được phóng thích ra ngoài, kình khí bao quanh nắm đấm mãnh liệt như từ trên trời giáng xuống!

Mà lúc này, Phục Kình, Phục Hàn và Nhạc Kim Luân cũng đồng loạt xông lên.

Bọn họ cứ như thương lượng trước, không hẹn mà cùng nhằm thẳng Trần Gia Bảo phác tới, hơn nữa toàn bộ đều dùng toàn lực, kéo khí thế lên tới đỉnh điểm.

Bốn tông sư từ bốn phương hướng khác nhau, dùng các chiêu thức khác nhau đồng thời vọt tới, thề muốn để Trần Gia Bảo nạp mạng tại đây!

Lần này tuyệt đối là tình huống hung hiểm nhất Trần Gia Bảo gặp phải từ khi xuống núi đến giờ, nhưng anh hoàn toàn không kinh hoảng, đứng vững tại chỗ bình tĩnh vô cùng, thậm chí còn có thể nhìn ra vẻ ngạo nghễ của anh.

Tông sự Phục Hàn luyện thể cách Trần Gia Bảo gần nhất, cũng là người đầu tiên vọt tới cạnh anh. Nắm tay to lớn nhắm thẳng lưng Trần Gia Bảo đập tới.

“Đến đúng lúc lắm!” Trần Gia Bảo không trốn không tránh, dùng một chiêu vô cực hóa giải lực đánh vào của Phục Hàn, nháy mắt bắt lấy nắm tay Phục Hàn mạnh mẽ ném thẳng tới trước.

Phục Hàn to con như quái vật trong tay Trần Gia Bảo lại nhẹ nhàng như đứa trẻ con ba tuổi. Dễ dàng bị anh vung lên phía trên, cũng đón thẳng một đấm đầy kình lực của Vũ Chiến Thiên, chắn oan một chiêu cho Trần Gia Bảo.

Phục Hàn ở giữa không trung gào lên một tiếng, tiếp tục bay ra một đoạn.

Vũ Chiến Thiên thoáng cau mày, ông ta đang ở giữa không trung không có điểm tựa để mượn lực, nhưng dù sao cũng là tông sư lão thành tung hoành giới võ nhiều năm, mạnh mẽ điều một luồng chân khí lên, lần thứ hai bay tới đánh về phía Trần Gia Bảo, uy lực thậm chí còn lớn hơn lần đầu nhiều!

Gần như đồng thời, thân hình mạnh mẽ của Phục Kình kề sát bên người Trần Gia Bảo, dao găm trong tay mang theo kình khí tựa kiếm dài ba mét đâm thẳng tới.

“Không có Phục Hàn làm khiên, ai cho ông lá gan dám ra tay với tôi?” Trần Gia Bảo quát khẽ một tiếng đầy ngông cuồng, vươn ngón tay búng lên thân dao găm của Phục Kình.

Một tiếng “keng” giòn tan vang lên, Phục Kình cảm nhận được một lực mạnh mẽ chạy dọc thân dao khiến thanh dao găm cứng rắn này suýt không chịu đựng nổi. Đáy lòng tràn ra sợ hãi, ông ta quyết đoán không đánh trúng lập tức lui lại phía sau, kéo giãn khoảng cách với Trần Gia Bảo, trước bảo vệ sự an toàn của bản thân rồi tính tiếp.

Trần Gia Bảo vốn định đuổi theo làm Phục Hàn trọng thương, lại bỗng rùng mình một cái, cảm thấy nguy hiểm đánh úp từ sau lưng.

Ánh trăng chiếu tỏ một thanh nhuyễn kiếm chém xuống sau lưng Trần Gia Bảo, mũi kiếm sinh kiếm ảnh như tỏa sáng, vẽ ra một vệt hình trăng khuyết.

Bình Luận (0)
Comment