Cực Phẩm Thần Y

Chương 822

Chương 822

Vương Trí Kiên thì thầm vào tai Trần Gia Bảo: “Cậu Trần, anh ta là vệ sĩ mà Thắng Mộng Việt mang đến từ nước Anh, không coi ai ra gì.”

Trần Gia Bảo khẽ cau mày, bởi vì từ trên người đàn ông này, anh ngửi thấy một mùi máu tanh, rõ ràng người này đã từng giết người, mà còn giết không ít.

Vương Trí Kiên đột nhiên ho hai lần và nói: “Anh John, đây là cậu Trần. Cậu ấy là cổ đông lớn thứ hai của câu lạc bộ golf Hải Thiên của chúng tôi và cũng là bạn trai của tổng giám đốc Tạ. Anh nên nhường đường thì hơn.”

John không dịch chuyển, liếc nhìn Trần Gia Bảo, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường, đáp: “Thân phận của anh nào có liên quan đến tôi, nói chung là không có mệnh lệnh của cậu Thắng Mộng Việt, bất cứ người nào cũng không được đi vào.”

Sắc mặt của Trần Gia Bảo tối sầm lại, hắng giọng: “Trên lãnh thổ của nước Việt chúng tôi, một người ngoại quốc như anh có tư cách gì để ngăn cản tôi?”

Vương Trí Kiên sáng mắt lên, không hổ là cậu Trần, lời nói này thật có khí phách!

John cười khinh thường, nhìn vóc người gầy yếu của Trần Gia Bảo, giơ nắm đấm lên nói: “Chỉ dựa vào nắm đấm của tôi, không biết đã đủ tư cách chưa?”

Vương Trí Kiên vẻ mặt hơi thay đổi, John vừa cao lớn , vừa cường tráng, cách một lớp vải nhưng vẫn có thể cảm nhận được sức bùng nổ của anh ta, không cần nghĩ cũng biết, nếu John thật sự đánh thì Trần Gia Bảo tuyệt đối bị đánh tơi bời bằng một cú đấm.

Nghĩ đến đây, Vương Trí Kiên vội vàng nắm lấy cánh tay của Trần Gia Bảo, khuyên nhủ: “Cậu Trần, chúng ta không cần chịu cái thiệt trước mắt, hay là tôi đi gọi điện cho giám đốc Tạ, mời cô ấy ra mặt, chắc chắn anh ta cũng không dám ngăn cản chúng ta.”

Trần Gia Bảo nhíu mày, phẩy tay nói: “Đây là Việt Nam, hơn nữa anh là phó quản lý của câu lạc bộ golf Hải Thiên, bây giờ một người nước ngoài đứng trên mảnh đất Việt Nam, ở địa bàn của câu lạc bộ ngăn cản tôi, không cho tôi tiến vào, anh thế mà chọn thỏa hiệp?”

Vương Trí Kiên hổ thẹn trong lòng nói: “Nhưng… nhưng cậu Thắng Mộng Việt là khách của giám đốc Tạ, hơn nữa anh ta là quý tộc hoàng gia Anh.”

“Quý tộc hoàng gia Anh?” Trần Gia Bảo ngửa mặt cười giễu cợt: “Nơi đây là Việt Nam, tôi tin rằng hoàng thân quốc thích có nhiều vô số, lẽ nào quý tộc ở một đẳng cấp cao hơn à? Huống chi, nơi này không phải nước Anh, đừng nói đến một tên quý tộc nho nhỏ, cho dù nữ hoàng nước Anh sang đây cũng không có tư cách ngăn cản trước mặt tôi!”

Lời của Trần Gia Bảo cực kỳ khí phách, Vương Trí Kiên vừa hổ thẹn, vừa cảm thấy hình tượng Trần Gia Bảo trong lòng mình đã được nâng cao lên rất nhiều.

John vẻ mặt âm u, nói: “Muốn chết, anh có biết mình vừa nói gì không? Anh không những sỉ nhục cậu Thắng Mộng Việt, mà còn vũ nhục nữ hoàng bệ hạ, nhân lúc tôi chưa nổi cơn thịnh nộ, anh hãy mau chóng cút đi. “

Dứt lời, John quơ nắm đấm, đầy ý đe dọa.

“Nếu trong mắt anh, những lời nói đó tương đương với sỉ nhục thì anh có quyền thừa nhận. ” Trần Gia Bảo khoanh tay đứng thẳng, hai mắt hơi nheo lại: “Tôi nói lại một lần nữa, đây là Việt Nam, mà tôi lại là cổ đông lớn thứ hai của câu lạc bộ golf Hải Thiên, do đó anh vẫn muốn đuổi tôi đi?”

“Thế thì đã làm sao? Nếu anh sợ thì mau chóng cút đi, đừng đến đây làm phiền cậu Thắng Mộng Việt đánh golf.” John cười khinh thường, bỗng nhiên giơ nắm đấm đi đến trước mặt Trần Gia Bảo. Anh ta người cao 2m, thân hình vạm vỡ, đnứg trước mặt Trần Gia Bảo giống như một ngọn núi nhỏ, mang lại áp lực rất lớn cho người bên cạnh.

Vương Trí Kiên biến sắc, không nhịn được lùi hai bước.

Trần Gia Bảo mặt không đổi, đối với người thường mà nói, John mang lại cảm giác áp bức mãnh liệt, nhưng so với tràng khí của Phục Hàn, người tu luyện cấp tông sư thì áp lực John mang lại nhiều nhất cũng chỉ được xem như trình độ của học sinh tiểu học.

Mà đối với Trần Gia Bảo Phục Hàn giống như một đồ chơi vậy, và dễ dàng bị đánh bại bởi “Tiên kiếm di ảnh”.

Có thể nói, Trần Gia Bảo hoàn toàn không coi trọng John, thậm chí nếu John không kiêu ngạo như vậy thì anh cũng chẳng có hứng thú đánh anh ta.

“Xem ra anh muốn đánh nhau với tôi.” Trần Gia Bảo lạnh nhạt nói, đưa ngón tay chỉ thẳng lên trời, chỉ cần một ngón tay khẽ động là có thể hất văng một người cao to lực lưỡng như John bay ra xa.

“Nắm đấm ai to hơn thì người đó có lý lẽ, đối phó với anh, tôi chỉ cần dùng một quyền là được rồi. ” John càng khinh thường hơn, đánh nhau với kẻ gầy yếu như Trần Gia Bảo, anh căn bản không cần dùng toàn sức lực!

Bầu không khí chợt trở nên căng thẳng.

Vương Trí Kiên chảy mồ hôi lạnh đầy trán, vội vã rút điện thoại ra, đang chuẩn bị gọi cho Tạ Cẩm Tú.

Bình Luận (0)
Comment