Chương 853
“Cô Diệp, đã lâu không gặp, không thể không nói cô càng ngày càng xinh đẹp, ngày càng phong thái hơn trước.” Lý Tiến Hưng là người đầu tiên chủ động mở miệng chào hỏi. Chỉ cần thấy nét mặt của Lý Tiến Hưng thôi cũng làm người ta cảm giác được sự nhiệt tình, nhưng dưới cái vẻ cười cười nói nói đầy tiếng nói kia là sự đố kị điên cuồng đầy xấu xí.
“Lý Tiến Hưng? Đỗ Hân? Là các anh đấy à?” Diệp Ngọc Trâm cũng rất ngạc nhiên, nét mặt cô hẳn là giờ mới để ý đến sự tồn tại của họ ở nơi này.
Đỗ Hân cùng Lý Tiến Hưng lập tức như bị ăn một chưởng bạo kích.
Hai người họ dù sao cũng là thanh niên tài tuấn, có tiền, có tài, có sắc ở thành phố Nam Định, lại được nhiều người ngưỡng mộ, tính ra cũng là người tình trong mộng của nhiều cô gái giờ thì sao? Trước thì bị Hồng Liên từ chối thẳng thừng trước mặt bao người, sau lại bị Diệp Ngọc Trâm xem như không khí, quả thực vô cùng nhục nhã, nhục chưa từng có.
Đương nhiên, với từ cách là những “gentleman” đích thực thì chắc chắn hai người đàn ông như họ chắc chắn họ sẽ không trách móc hai người phụ nữ xinh đẹp được, vậy sự oán trách của họ được dựa theo định luật “giận chó đánh mèo” mà chuyển sang Trần Gia Bảo một cách tự nhiên.
Lý Tiến Hưng tháo mắt kính xuống, rồi từ tốn lau kính, vừa cười vừa nói: “Nhớ ngày đó, tôi cùng với Đỗ Hân đều là người theo đuổi cô Diệp đấy. Không ngờ rằng chẳng mấy chốc tháng sau cô đã đi lấy chồng rồi, ai, thật khiến người ta đau lòng mà. Đợi chút, nói đau lòng thì đâu đến lượt tôi, nếu nói đau phải nhắc đến cậu Trần đây trước chứ, thôi, cậu Trần, chúng ta cùng nhau đau lòng thôi.”
Vừa nghe đã hiểu ngay Lý Tiến Hưng đang châm chọc Trần Gia Bảo, ý anh ta là, tháng sau Diệp Ngọc Trâm đã phải gả cho Cao Tuấn Hùng, thế nên Trần Gia Bảo cũng không kiêu ngạo được bao lâu.
Ngay từ đầu Diệp Ngọc Trâm đã bị chuyện cưới gả với Cao Tuấn Hùng mà buồn bực không thôi, mãi tới khi Trần Gia Bảo tới mới tốt lên một chút mà giờ tên Lý Tiến Hưng này lại cố tình vạch nó ra. Loại hành vi này của anh ta lập tức khiến Diệp Ngọc Trâm căm ghét vô cùng, cô quay sang lườm Lý Tiến Hưng một cái nhìn sắc lẹm.
Trần Gia Bảo lắc đầu nói: “Anh nói vậy sai rồi, tháng sau Diệp Ngọc Trầm tuyệt đối không gả cho Cao Tuấn Hùng.”
Giọng điệu của anh vô cùng kiên quyết, chân thực đến mức khiến đám người xung quanh nghe xong cũng giật mình tưởng thật.
Diệp Ngọc Trâm nghe thấy trong lòng lại ấm nồng như bếp sưởi, khóe miệng cô cong cong, tủm tỉm cười, sự tức giận đối với Lý Tiến Hưng cũng bay biến mất tiêu.
Đối với Trần Gia Bảo, Diệp Ngọc Trâm có một loại niềm tin không thể lay chuyển, tựa như khi cô thấy Trần Gia Bảo bên ngoài thành phố Hòa Bình đứng trên tòa nhà cao lớn, anh bình tĩnh đứng đó, hai tay chắp sau lưng cũng đủ khiến Tưởng Đức Lâm cùng hơn 100 đàn em của gã đồng loạt cúi chào.
“A?” Lý Tiến Hưng lại đeo kính lên, híp mắt cười nói: “Anh phải biết, sau lưng nhà họ Cao có nhà họ Tiêu chống lưng, mà nhà họ Tiêu lại là gia tộc lớn mạnh nhất thành phố Nam Định, ngay cả mạnh mẽ nhà họ Tạ cũng không phải đối thủ của nhà họ Tiêu ở cái đất Nam Định. Tôi không rõ cậu Trần có bản lĩnh lớn thế nào thì tôi không rõ, nhưng liệu bản lĩnh ấy có đủ để ngăn cản Diệp Ngọc Trâm gả cho Cao Tuần Hùng sao?”
“Bởi vì đó là những gì tôi nói.” Trần Gia Bảo nhấp một ngụm rượu rồi thuận miệng trả lời.
Lời Trần Gia Bảo này đã nói ra thì sẽ làm, đã làm thì nhất định sẽ làm được, chuyện chỉ đơn giản có thế mà thôi.
Thần thái kiêu ngạo, tự tin của Trần Gia Bảo lại khiến trong lòng Lý Tiến Hưng một lần nữa bùng lên ngọn lửa phẫn nộ.
“Chỉ sợ, đây không phải là chuyện anh có thể định đoạt.” Lý Tiến Hưng lắc đầu khẽ cười nói.
Anh thấy Trần Gia Bảo chỉ là dựa vào thân phận nhà họ Tạ, nên mới có thể ngồi cùng bàn uống rượu với anh, còn hành động giả bợm trước mặt anh và Lý Tiến Hưng như vậy thì thật là ngạo mạn và nực cười.
Hồng Liên liếc nhìn Lý Tiến Hưng, trong lòng cô ấy nổi lên ý khinh miệt.
Thậm chí Diệp Ngọc Trâm còn lạnh lùng khịt mũi, nói thẳng: “Vậy tôi nói có tính không? Dù sao, tôi tuyệt đối sẽ không gả cho Cao Tuấn Hùng!”
Lý Tiến Hưng và Đỗ Hân sửng sốt, hoá ra hôn ước của Diệp Ngọc Trâm và Cao Tuấn Hùng là bị ép.
Đột nhiên, cửa quán rượu truyền đến tiếng một vụ náo động, một đám người cao to ồn ào mà đi đến.