Chương 863
Hồng Liên trợn mắt, cô ta dời sang bên cạnh, bởi vì Tạ Quốc Hùng chặn tầm mắt của cô ta.
Tương tự, Giải Tiêu Nhiên cũng nghiêm túc mà để Tô Thái Vũ lui ra phía sau hơn mười mét, dù sao chiến đấu của tông sư cũng long trời lở đất, nên với thực lực của Tô Thái Vũ, nếu không cẩn thận sẽ bị cuốn vào trong đó, nặng thì chết ngay lập tức tại chỗ, nhẹ thì bản thân bị trọng thương.
Rất nhanh, bên trong quán bar đã nhường ra một mảnh đất trống lớn.
Trần Gia Bảo và Giải Tiêu Nhiên cách xa nhau năm mét, bầu không khí ngưng trọng, khí thế uy nghiêm, nhìn hết sức căng thẳng.
Trong mắt Diệp Ngọc Trâm tràn đầy lo lắng, cô ấy nói: “Chị Hồng… Hồng Liên, lão già đối diện kia hình như là cường giả tông sư, vừa nhìn đã biết rất lợi hại, Gia Bảo sẽ không xảy ra chuyện chứ?”
Vẻ mặt Hồng Liên ung dung, cô ấy lắc đầu khẽ cười nói: “Anh Trần là bá chủ của toàn tỉnh Hòa Bình chúng ta đấy, có tu vi bản lĩnh hết sức cao cường, mặc dù Giải Tiêu Nhiên là cường giả tông sư, nhưng làm sao có thể là đối thủ của anh Trần?”
“A?” Diệp Ngọc Trâm há to miệng, cái từ hình dung gì mà “Bá chủ”, “Bản lĩnh hết sức cao cường”, cô nghe cảm thấy thật mơ mơ hồ hồ.
“Hãy chờ xem, rất nhanh thôi, cô sẽ biết, cô có thể quen biết cậu Trần là một chuyện vinh diệu đến nhường nào.”
Diệp Ngọc Trâm như có điều suy nghĩ gật đầu.
Đột nhiên, cơ hồ là trong nháy mắt, Trần Gia Bảo và Giải Tiêu Nhiên đồng thời chuyển động.
Chân Trần Gia Bảo điểm vào sàn nhà, cuộn thân thể mà lên, kiếm quyết ở đầu ngón tay xuất hiện kiếm mang màu trắng dài ba mét trong nháy mắt, vù vù mà tác hưởng!
Cơ hồ là trong nháy mắt, nó đi tới trước mặt Giải Tiêu Nhiên, có thể nói là nó di chuyển động như lửa, tốc độ nhanh như gió.
Vẻ mặt Giải Tiêu Nhiên nghiêm túc, không dám sơ suất chút nào, vì dù sao, ngay cả Tả Thanh Ân danh chấn khắp tỉnh Nghệ An cũng chết ở trên tay Trần Gia Bảo!
Chỉ thấy ánh sáng trong mắt Giải Tiêu Nhiên bắn ra bốn phía, ông hét lớn một tiếng, khí thế quanh thân tăng vọt, quần áo luyện công màu trắng trên thân đột nhiên mở ra, lộ ra nửa người trên cường tráng, ông dùng một quyền đón lấy cú đánh của Trần Gia Bảo, mà quyền này trên người, thình lình bọc trong ánh sáng ngũ sắc, giống như một cầu vồng xẹt qua không trung.
Vừa bắt đầu, đã dùng toàn lực để ứng phó!
Lần đầu tiên Trần Gia Bảo nhìn thấy loại quyền pháp “Ngũ Thải Ban Lan” này, trong lòng anh rất là kinh ngạc.
Ngay sau đó, trong mắt anh lóe lên ý khinh miệt, cho nên anh dốc hết toàn lực, không cần biết ông ta có quyền gì pháp gì, trước thực lực tuyệt đối, thì tất cả đều là chó má!
Sau một khắc, kiếm quang trên đầu ngón tay Trần Gia Bảo và nắm đấm ngũ sắc của Giải Tiêu Nhiên chạm nhau trong nháy mắt, chỉ nghe tiếng kim loại “keng” chói tai truyền đến, kình khí mãnh liệt bỗng nhiên bùng nổ, nó lấy hai người Trần Gia Bảo làm trung tâm, bắn ra bốn phía, những chỗ nó đi qua đều giống như có bão, mà sàn nhà dưới chân hai người bị nứt ra, xuất hiện khe hở dài đến mười mét.
Đám người Diệp Ngọc Trâm, Tạ Quốc Hùng, Cao Tuấn Hùng đều hoảng sợ, cái này… Cái này họ xác định còn là con người sao?
Nhất là sau khi mặt đất bị nứt, khe hở thật dài trực tiếp kéo dài đến dưới chân mọi người, hai người Lý Tiến Hưng và Đỗ Hân đứng không vững, nên trực tiếp ngã ở trên mặt đất.
Hai người thiếu gia nhà giàu đời con cháu bọn họ, có khi nào phải gặp cảnh tượng khoa trương như vậy, nên nhất thời sợ đến mức sắc mặt như chết.
Trần Gia Bảo khẽ nhíu mày, anh đã bén nhạy phát hiện ra thực lực của Giải Tiêu Nhiên cùng lắm là tông sư sơ kỳ mà thôi, với thực lực của tông sư hậu kỳ như anh mà nói, vốn không đủ nhìn.
Tuy anh chưa từng nghĩ chỉ vẻn vẹn bằng một ánh kiếm là có thể chém cánh tay Giải Tiêu Nhiên xuống, nhưng ít ra, anh cũng có thể ép Giải Tiêu Nhiên lui với một kiếm.