Chương 866
Ánh mắt ấy bình tĩnh, không hề bận tâm.
Thế nhưng, lòng Tô Thái Vũ lại rất hoảng sợ, anh có cảm giác một sát cơ mãnh liệt đang bao phủ chính mình!
Sắc mặt anh tái xanh, không tự chủ được lui về phía sau hai bước.
Nói đùa à, ngay cả Giải Tiêu Nhiên đường đường là cường giả tông sư còn bị một chiêu của Trần Gia Bảo giết chết trong nháy mắt, ông chỉ là một con gà nhỏ yếu ớt “Thông U Kỳ”, nên làm sao có thể chống đỡ được đại tông sư cỡ Trần Gia Bảo này?
Ba người Cao Tuấn Hùng, Đỗ Hân, Lý Tiến Hưng cũng hoảng sợ, rất sợ sẽ theo bước chân của Giải Tiêu Nhiên.
Trần Gia Bảo nhấc chân, bước qua thi thể Giải Tiêu Nhiên, đi về phía Tô Thái Vũ.
“Anh… Anh đừng tới đây… Nếu anh dám đụng đến một sợi lông của tôi, tôi… Nhà họ Tô chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!”
Giọng nói của Tô Thái Vũ nghiêm trọng, nhưng hai chân anh lại run lên, vừa nhìn đã biết là miệng cọp gan thỏ.
Trần Gia Bảo đột nhiên dừng bước.
Tô Thái Vũ còn tưởng Trần Gia Bảo thật sự bị mình hù dọa, nên trong lòng không khỏi vui vẻ.
“Đường đường là tông sư, há là người anh có thể uy hiếp?”
Trần Gia Bảo cười lạnh một tiếng, cong ngón tay búng ra, một vệt thế kiếm màu trắng lạnh thấu xương xé không khí phóng ra, bắn về phía trán của Tô Thái Vũ.
Hai mắt Tô Thái Vũ bỗng nhiên trợn to, vốn không kịp trốn tránh, nên anh chỉ có thể trơ mắt nhìn thế kiếm lao tới.
Đột nhiên, chỉ nghe tiếng xé gió “vút” động trời, một luồng kiếm quang lợi hại cắt qua bức tường cứng của quán bar, rồi nó đi tới trước, chặn lại thế kiếm của Trần Gia Bảo.
Tô Thái Vũ nhặt được một mạng từ Quỷ Môn quan, anh vừa nghĩ mà sợ, vừa thở dài một hơi, vì anh biết ông Mao đã tới. Với kiếm đạo thần thông tuyệt diệu của ông Mao thì ông tuyệt đối có thể trảm Trần Gia Bảo ở dưới kiếm!
Giữa hai lông mày Trần Gia Bảo hiện lên vẻ nghiêm nghị, không cần phải nói, nhất định là Mao tông sư của nhà họ Tô họ đã đến.
Sau một khắc, chỉ nghe một tiếng “Ầm ầm” vang lên thật lớn, toàn bộ bức tường quán bar hướng ra đường sụp đổ, làm đám người Cao Tuấn Hùng, Lý Tiến Hưng bị giật mình.
Rõ ràng vừa rồi là thế kiếm kia đã cứu Tô Thái Vũ, trực tiếp làm bứt tường lung lay sụp đổ, nhưng tốc độ kiếm khí của người đó quá nhanh, cho nên sau khi thế kiếm đi qua, tường mới sụp đổ.
Chỉ thấy dưới ánh đèn neon chói lọi bên ngoài, một lão già gầy guộc, vóc người cao gầy, lông mày trắng đang cầm kiếm đi đến, còn có một người đàn ông trung niên ở phía sau ông, tuy hơi thở được dài lâu, hai mắt lóe sáng, vừa nhìn đã biết đó là cao thủ, thế nhưng dù là khí độ hay là thần thái vẫn kém rất xa lão già cầm kiếm kia.
Lão già này chính là một trong “Bát đại kim cương” của nhà họ Tô Mao Thành Trực, tu vi của ông đã đạt tới trình độ tông sư trung kỳ, là tông sư kiếm đạo danh chấn trong tỉnh Nghệ An!
Mao Thành Trực đi vào bên trong quán bar, sau khi thấy Tô Thái Vũ bình an vô sự, đầu tiên ông thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó, khi thấy Trần Gia Bảo ở phía sau, và Giải Tiêu Nhiên đã nằm dưới đất, hai mắt ông bỗng nhiên trợn to, khó có thể tin nói: “Tiêu Nhiên huynh sao lại…”
“Ông ta đã chết.” Trần Gia Bảo nhìn Mao Thành Trực nói: “Bị tôi giết.”
Vẻ mặt Mao Thành Trực chấn động lớn, ông khó mà tin được Giải Tiêu Nhiên lại chết ở trong tay một thiếu niên, chẳng lẽ, anh chính là cậu Trần danh chấn ở tỉnh Trưởng Lâm?
“Chú Mao, anh… Anh ta chính là cậu Trần… Chính anh ta đã giết ông Giải… Nhưng anh ta lại còn muốn giết tôi, ông mau giết anh ta đi, để báo thù cho ông Giải.” Tô Thái Vũ vội cao giọng nói.
“Thì ra anh chính là cậu Trần tiếng tăm lừng lẫy? Anh Tiêu Nhiên cũng là do một mình anh giết chết?”
Mao Thành Trực kinh ngạc nói, tuy ông đã sớm nghe nói tuổi cậu Trần còn nhỏ, nhưng có làm sao cũng không ngờ, cậu Trần uy chấn của tỉnh Trưởng Lâm lại là một nhóc con?