Cực Phẩm Thần Y

Chương 908

Chương 908

Phút chốc, tiếng vỗ tay vang lên, Trần Gia Bảo một lần nữa trở thành tâm điểm của mọi người.

Chỉ là vẻ mặt của Trần Gia Bảo vẫn lạnh nhạt, không biểu hiện gì nhiều, cũng không có ý đứng lên chào hỏi.

Tuy nhiên, như thế, mọi người không những không cảm thấy Trần Gia Bảo vô lễ, mà ngược lại còn cảm thấy với địa vị và danh tiếng của Trần Gia Bảo thì làm như thế mới đúng.

“Anh Gia Bảo, anh trẻ tuổi như thế mà đã có thành tích và địa vị huy hoàng thế này, nếu không phải em quen biết anh, thì em còn cho rằng mình đang nằm mơ đấy.” Hoàng Thiên Hạnh mỉm cười, cô là bạn nữ của Trần Gia Bảo nên cũng hưởng thụ ánh mắt kính nể của mọi người, lòng hư vinh của cô gái trẻ hoàn toàn được thoả mãn.

Hồng Liệt lắc đầu cười thầm, trong lòng không đồng ý, xưng vương xưng bá ở một thành phố Nam Định nhỏ bé, chuyện này sao có thể gọi là “thành tựu huy hoàng”?

Cô tin thành phố Nam Định rất nhỏ, thế giới này rất lớn, mà thành tựu của Trần Gia Bảo cũng mãi mãi không chỉ như thế này.

Trần Gia Bảo cũng có ý giống như vậy, chỉ cười mà không nói, trong mắt anh, thành phố Nam Định quá nhỏ, tỉnh Hoà Bình cũng không lớn, chỉ có Việt Nam, thậm chí là cả thế giới rộng lớn mới có thể thật sự đặt ở trong mắt anh.

“Anh Gia Bảo, em đi rót rượu cho anh.” Hoàng Thiên Hạnh cười, cầm váy bước lên đôi giày cao gót màu trắng lon ton chạy đến bàn rượu đỏ rót rượu.

Ở phía bên kia, bài phát biểu của Thành Trung vẫn tiếp tục: “Tôi biết các vị đang lo lắng điều gì, ngài Bảo là người rộng rãi, luôn có ơn báo ơn, có thù báo thù, chỉ cần các vị không đứng ở phía đối lập với ngài Bảo, thì các vị cứ yên tâm, ngài Bảo tuyệt đối không vì chuyện khác mà cố ý giận chó đánh mèo các vị.”

Mọi người nghe thế, đều thở phào nhẹ nhõm, mục đích bọn họ đến tham gia bữa tiệc này chính là đến để thăm dò ý của ngài Bảo, vì ngài Bảo mới đến thành phố Nam Định mà đã bày ra một thế lực mạnh như thế, khiến bọn họ ai nấy đều cảm thấy không an toàn.

Thành Trung rất hài lòng với phản ứng của mọi người, đang định tiếp tục nói.

Đột nhiên từ cửa sảnh truyền đến một giọng nói lớn và có chút giễu cợt: “Rõ ràng bản thân mình còn khó giữ được thế mà còn dám lớn tiếng, không biết hổ thẹn nói sẽ không giận chó đánh mèo người khác, thật đúng là tức cười.”

Lời này nói ra, mọi người có mặt đều ngạc nhiên, lời này không phải là tát vào mặt ngài Bảo sao, rốt cuộc là ai mà lại to gan thế?

Sắc mặt Thành Trung liền trầm xuống, buổi tiệc này là ông ta đề nghị tổ chức, nếu xảy ra rắc rối, đừng nói không có cách nào để ăn nói với ngài Bảo mà cái mặt già này của ông e là cũng mất sạch.

Mọi người nhìn về phía lối vào của tiền sảnh, chỉ thấy chủ nhà họ Tiêu, Tiêu Hải Thư với một người đàn ông trung niên vẻ mặt kiêu ngạo đi vào.

Rõ ràng là người đến không có ý tốt.

“Xem ra nhà họ Tiêu đã tìm được kẻ chống lưng để đối phó với anh rồi.” Hồng Liên nhẹ nhàng nói.

Tuy rằng nhà họ Tiêu là gia tộc lớn nhất thành phố Nam Định, nhưng với thực lực của nhà họ Tiêu, vốn không thể làm gì được Trần Gia Bảo, khả năng duy nhất chính là nhà họ Tiêu tìm người chống lưng, mà còn là người chống lưng lợi hại nhất, mới dám để Tiêu Hải Thư to gan như thế.

“Nhà họ Tô của tỉnh Trung Thiên.” Trần Gia Bảo bình tĩnh nói, đồng thời ánh mắt cũng nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh Tiêu Hải Thư.

Bước chân vững vàng cùng hơi thở dồn dập, người đàn ông trung niên này tuy cũng là người luyện võ, nhưng cảnh giới chẳng qua chỉ là cũng là một cao thủ võ lâm, nhưng cảnh giới của ông ta chẳng qua chỉ ở “Thông U hậu kì” mà thôi, thực lực thế này thực không đáng lo ngại, Trần Gia Bảo chỉ với một đường kiếm thì có thể dễ dàng giết ông ta.

“người đứng đầu nhà họ Tiêu, ông đến tham gia buổi tiệc trễ thì cũng thôi đi, ông nói thế này là có ý gì?”

Vẻ mặt Thành Trung âm trầm, khóe mắt khẽ run.

Tiêu Hải Thư cười một tiếng, vẻ mặt đắc ý, cũng không còn vâng vâng dạ dạ như trước đây khi gặp Trần Gia Bảo nữa, mà cao giọng nói: “Tôi đặc biệt truyền lời của người đứng đầu nhà họ Tô của tỉnh Trung Thiên, nhà họ Tô ở tỉnh Trung Thiên với Trần Gia Bảo quyết ta còn ngươi mất, hễ ai đến tham gia buổi tiệc này, thì giết không tha.”

Sắc mặt mọi người phút chốc thay đổi, nào ngờ đến tham gia một buổi tiệc, còn bị nguy hiểm đến tính mạng? Nhất thời mọi người đều sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment