Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 155

 
Nhặt xác!
 
Ngây người nghe được hai chữ này, ngay cả Độc Nhất Đao, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
 
Làm cận vệ cho Sở Qua. đệ nhất nhân của Ám Đường Hồng Trúc bang. Độc Nhất Đao đối với tình hình hiện tại của Hồng Trúc bang có thể nói là rõ như lòng bàn tay.
 
Vì thế hắn suy tư thật nhanh chuyện này sẽ khiến cho phản ứng dây chuyền, sau đó như có suy nghĩ gì liếc mắt nhìn Trần Phàm, nhưng không ngăn trở.
 
Sở Qua lại giống như đứa bé ngoan đứng ngay trước mặt Trần Phàm nghe được hai chữ nhặt xác, sắc mặt biến đối thật lớn không nói, miệng há hốc, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng đem lời đến bên miệng nuốt trở vào trong bụng.
 
Tuy rằng hắn biết nếu Trần Phàm cùng Hà Lão Lục phát sinh xung đột, đối với hắn mà nói không phải là một chuyện tốt, nhưng trải qua ngắn ngũi tiếp xúc hắn biết rõ, Trần Phàm nếu đã làm ra quyết định, sẽ giống như nước đổ ra ngoài, tuyệt đối không có khả năng thu hồi.
 
So sánh với Độc Nhất Đao cùng Sở Qua mà nói, biểu tình của Lâm Vũ cùng Hổ ca biến hóa không thể nghi ngờ là lớn nhất.
 
Lâm Vũ bởi vì nói chuyện điện thoại với Liễu Hoa Quế, nỗi sợ hãi trong lòng chợt tản ra, hiện giờ nghe được lời nói hung hăng càn quấy cực điểm của Trần Phàm, nhất thời ngây ngẩn cả người, theo sau hắn cũng không sợ hãi như trước đó, mà là vé mặt tức giận trừng mắt nhìn Trần Phàm:
 
- Tiểu động loại, mày dám động tao một đầu ngón tay, cha của tao tuyệt đối sê giết mày, tuyệt đối sẽ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
- Mày câm miệng cho lão tử.
 
Sở Qua thấy Lâm Vũ liều lĩnh kêu gào, lập tức nổi giận định tiến lên giáo huấn Lâm Vũ, lại bị Trần Phàm giữ lại.
 
Sau đó Trần Phàm đưa mắt nhìn lướt qua Hổ ca.
 
Nguyên bản Hổ ca còn đang bị vây trong nỗi khiếp sợ, ngây người nhận thấy được ánh mắt không có chút cảm tình nào của Trần Phàm, cả người run lên, theo bản năng cầm lấy di động.
 
- Ba.
 
Nhưng, hoặc có lẽ bởi vì nguyên nhân quá mức khẩn trương, sau khi hắn lấy di động ra cũng không cầm vừng, di động rơi xuống mặt đất.
 
Thấy một màn như vậy, Hổ ca sợ tới mức mặt không còn chút máu, vội vàng khom
 
lưng nhặt lên di động, chuyên máy.
 
- Tiểu Hổ, xảy ra chuyện gì?
 
Đầu bên kia điện thoại, Hà Lão Lục thấy Hổ ca chậm chạp không lập tức nghe điện thoại, nguyên bản biểu tình không gợn sóng đã xuất hiện biến hóa, lúc này thấy điện thoại đã tiếp máy, hắn âm thầm nhẹ nhàng thở ra, giọng nói không che giấu được nội tâm lo lắng.
 
- Cô đông.
 
Có lẽ vì quá mức khẩn trương, nhất thời Hổ ca không biết nên làm sao trả lời, mà là nuốt nước bọt.
 
- Đáp lời.
 
Hà Lão Lục thấy Hổ ca không nói lời nào, trầm giọng quát.
 
- Hô...
 
Hổ ca thở mạnh một hơi, dùng một loại giọng nói sợ hãi tới cực điểm đáp:
 
- Lục...Lục gia, tiểu Vũ đã xảy ra chuyện. Chúng tôi đang ở đường XX tiệm thịt nướng Mục óc, đối phương nói, nếu trong vòng nửa giờ ông không đến đây, sẽ...sẽ...
 
- Sẽ thế nào?
 
Giờ khắc này, sắc mặt Hà Lão Lục âm trầm tới cực điểm.
 
Hổ ca cắn răng nói:
 
- Sẽ phải nhặt xác cho tiểu Vũ.
 
Nhặt xác?
 
- Bá.
 
Ngây người nghe được hai chữ này, sắc mặt Hà Lão Lục trong nháy mắt biến đổi, con ngươi cũng trợn tròn.
 
Tuy rằng Liễu Hoa Quế không phải người vợ được hắn cưới hôi đàng hoàng. Lâm Vũ cũng không tính là con chính thức của hắn.
 
Nhưng trong người Lâm Vũ chảy dòng máu của hắn, đây là sự thật không cách nào hủy diệt.
 
Chính là bởi vì điểm này, vô luận trước kia Lâm Vũ gây họa lớn cờ nào, hắn đều ra mặt cho Lâm Vũ, thẳng đến sau khi Sở vấn Thiên bệnh chết, hắn mới báo cho Lâm Vũ không được tiếp tục sây chuyện thị phi.
 
Hiện giờ có người bảo hắn đi nhặt xác cho Lâm Vũ?
 
- Nhặt xác? Nhặt xác cho ai?
 
Liễu Hoa Quế đứng bên cạnh Hà Lão Lục, mơ hồ nghe được lời nói của Hổ ca, sắc mặt lập tức tái nhợt, theo bản năng chụp lấy cánh tay Hà Lão Lục, bén nhọn quát:
 
- Tiểu Vũ làm sao vậy? Nó rốt cục làm sao vậy?
 
- Con mẹ nó đừng hô to gọi nhỏ.
 
Tiếng gầm rú của Liễu Hoa Quế khiến cho sắc mặt Hà Lão Lục trở nên cực kỳ âm trầm, trước tiên hắn quát Liễu Hoa Quế một tiếng, sau đó trầm giọng hỏi:
 
- Tiểu Hổ, đối phương là ai?
 
- Nếu tiều Vũ có gì không hay xảy ra, tôi cũng không sống nữa.
 
Liễu Hoa Quế xụi lơ trên mặt đất, ôm chân Hà Lão Lục, một phen nước mắt nước mũi nói:
 
- Lục ca, bất kể như thế nào ông cũng phải cửu tiểu Vũ. Không, chẳng những phải cứu tiểu Vũ còn phải giúp tiểu Vũ ra mặt.
 
Nghe được lời Liễu Hoa Quế, Hà Lão Lục cố nén xúc động muốn đá cho bà ta một cước, lo lắng chờ đợi Hổ ca đáp lời.
 
Hổ ca vốn muốn nói Trần Phàm là sư phụ của Sở Qua, nhưng rõ ràng nhìn thấy Độc Nhất Đao lắc đầu thật nhẹ, lập tức không dám nói, mà là lựa chọn trầm mặc.
 
- Con mẹ nó, nói chuyện a? Mày câm điếc sao?
 
Hổ ca trầm mặc, Hà Lão Lục nóng vội như lửa.
 
- Đô...đô...
 
Vẫn không có tiếng trả lời. điện thoại của Hổ ca bị Độc Nhất Đao trực tiếp cắt đứt.
 
Bên tai vang lên tiếng đô đô, Hà Lão Lục chợt ngần ra, sau đó giận dừ đến run rẩy, thiếu chút nữa đập vờ cả điện thoại di động.
 
Cũng may lực khống chế của hắn không tệ, sau thoáng phẫn nộ ngắn ngũi, lại nhanh chóng lãnh tĩnh trở lại.
 
- Con mẹ nó đừng cử khóc sướt mướt, đứng lên mặc quần áo đi theo tôi.
 
Hà Lão Lục dùng sức vung, tách khỏi Liễu Hoa Quế, sau đó trầm ngâm một chút, gọi một số điện thoại.
 
Trong hành lang, đám thủ hạ Hổ ca bị Trần Phàm đánh ngã trước đó phần lớn đều nhịn đau, khập khiễng đứng lên, cũng có chút người bị thương nghiêm trọng cãn bản không thể đứng dậy.
 
- Trước hết bảo người của anh xuống lầu đi, đi ra ngoài tiệm đợi.
 
Thấy một màn như vậy, Độc Nhất Đao lập tức nói với Hố ca.
 
Hổ ca biết rõ hôm nay chọc phải chuyện lớn, sự tình sẽ không dễ dàng chấm dứt, không dám nhiều lời, hết thảy đều nghe theo lời Độc Nhất Đao.
 
Mắt thấy Hổ ca truyền lệnh cho đám thủ hạ rời đi, vẻ mặt Lâm Vũ lo lắng hô lớn:
 
- Hổ ca, anh làm gì vậy?
 
- Tiểu Vũ, bản thân cậu nên cầu nhiều phúc đi.
 
Hổ ca thở dài nói một câu, trong lòng không có một chút nắm chắc, thậm chí hắn sợ hãi chính hắn cũng không thể rời đi nơi này.
 
Tự cầu nhiều phúc?
 
Ngây người nghe được bốn chữ này, cả người Lâm Vũ chấn động, sừng sờ tại chỗ, lâm bâm nói:
 
- Sê không đâu, cha của tôi nhất định sẽ tới cửu, nhất định sê.
 
Bên cạnh Lâm Vũ. Phạm Chí Vĩ hoàn toàn bị dọa tới phá mặt đang không ngừng run rấy lên, lúc này hắn cũng giống như Lâm Vũ. đem toàn bộ hi vọng đều ký thác trên người Hà Lão Lục.
 
- Sư...sư phụ.
 
Lúc này Sở Qua luôn luôn trầm mặc không nói chợt ngầng đầu, sắc mặt phức tạp nhìn Trần Phàm:
 
- Có cần nói với tiểu cô một tiếng hay không?
 
- Không cần, chuyện này tôi có chừng mực.
 
Trần Phàm làm như nhìn ra vẻ lo lắng trong mắt Sở Qua, trầm giọng nói.
 
Nghe Trần Phàm nói như thế. Sở Qua không nói thêm gì nữa, mà là do dự một thoáng, nói:
 
- Sư phụ...thử cho tiểu Qua lắm miệng, hai tên ngốc này làm sao chọc tới thầy?
 
- Bọn hắn không có chọc tới tôi, là chọc phải Văn ca của cậu.
 
Trần Phàm nói xong, nhìn thấy thủ hạ của Hổ ca đã toàn bộ lui ra ngoài, trong hành lang dày đặc mùi máu tươi, nghĩ nghĩ nói:
 
- Cậu đi bảo ông chù tiệm ăn này thu thập lại, mặt khác, bảo hắn dọn ra một ghế lô ngay cửa thang lầu. đế cho bọn hắn ở bên trong mà chờ, tôi đi gọi Văn ca của cậu.
 
Sở Qua gật gật đầu, không nói nhảm, lập tức đi làm, mà Trần Phàm lại xoay người đi về hướng ghế lô.
 
Trong lúc nhất thời, trong hành lang đã khôi phục im lặng, những khách nhân trước đó vốn không dám đi ra ghế lô mắt thấy trong hành lang đã không còn động tĩnh, liền mở cửa ra nhìn chung quanh, xác định trong hành lang không còn ai, đi ra.
 
Vừa ra ghế lô, bọn họ đà ngửi được mùi máu tanh trong không khí, rồ ràng nhìn thấy được vết máu trên sàn nhà.
 
Phát hiện này làm trong lòng các khách nhân đều bàng hoàng, cùng không dám ngây ngốc lâu thêm vội vàng lựa chọn rời đi.
 
Cù ng lúc đó, Trần Phàm đi tới cửa ghế lô, đẩy cửa đi vào.
 
Lúc này hắn đã lau vết máu trên mặt, mà sau đó khi hắn động thủ đều giữ chừng mực nên trên người cũng không dính máu.
 
Không thể không nói, hiệu quả cách âm của những gian phòng tại đây rất tốt, cả căn phòng tràn ngập loại âm nhạc kim loại nặng, cơ hồ không nghe được động tĩnh bên ngoài. Tô San bọn họ còn đang đổ xúc xắc uống bia, có lẽ uống hai nhiều, một đám mặt đỏ tai hồng, chỉ có sắc mặt Chu Văn vẫn bình thường.
 
Trần Phàm hiếu được, Chu Văn không có uống.
 
- Trần Phàm, anh đi đâu vậy? Nhanh lên, tôi đã thua Tiêu Phong mười hai ly, không uống nổi nữa, anh giúp tôi uống vài ly đi.
 
Nhìn thấy Trần Phàm đi vào cửa, Tô San say sưa ngoắc Trần Phàm.
 
Nhìn thấy bộ dáng đỏ bừng mặt của Tô San cùng Trương Thiên Thiên, Trần Phàm nhìn ra được hai nàng đã sắp say, không khỏi liếc mắt nhìn Tiêu Phong.
 
Hiển nhiên Trần Phàm nhìn ra được, nhóm người Tô San không biết chuyện đã xảy ra bên ngoài vừa rồi, ngoại trừ tiếng nhạc trong ghế lô quá lớn, hiệu quả cách âm rất tốt, không thể bỏ qua công lao của Tiêu Phong, rõ ràng hai nàng bị Tiêu Phong cùng Ngu Huyền chuốc say.
 
Trần Phàm mim cười đi đến trước người Tô San ngồi xuống, cũng không uống, tay phải đột nhiên vung lên làm thành hình chường, chém nhẹ sau gáy Tô San một chút, lực đạo khống chế lô hỏa thuần thanh, không đủ làm Tô San bị thương, nhưng có thể đủ làm nàng bị hôn mê.
 
Mắt thấy Tô San trực tiếp ngã xuống trong lòng Trần Phàm, nhìn thấy Trần Phàm đột nhiên ra tay Trương Thiên Thiên không khỏi ngây ngấn cả người, nhưng không đợi nàng phục hồi lại tinh thần, Trần Phàm lại ra tay, liền đem nàng đánh ngất.
 
- Vừa rồi, Phạm Chí Vĩ cùng Lâm Vũ tìm người đến báo phục chúng ta.
 
Đánh ngất xiu hai người. Trần Phàm cũng không tiếp tục giấu diếm, trầm giọng nói:
 
- Vốn là một chuyện nhỏ, nhưng cha của Lâm Vũ có thân phận đặc thù, chuyện này sẽ liên lụy đến không ít chuyện.
 
Nguyên bán bởi vì tâm tình không tốt, Chu Văn không uống rượu, nghe được lời Trần Phàm nói, sắc mặt hơi đổi, theo bán năng muốn nói gì đó.
 
- Chu Văn, cậu không cần nói gì cả, chuyện này giao cho tôi xử lý.
 
Trần Phàm nhìn ra Chu Văn muốn nói chuyện, nghĩ nghĩ nói:
 
- Mặt khác, tôi biết trong lòng cậu hận Phạm Chí Vĩ, hiện giờ Phạm Chí Vĩ chỉ là thịt bò trên thớt, có thề mặc cho cậu xử trí. Nói cho tôi biết, cậu muốn xử trí hắn như thế nào?
 
Có thể tùy ý xử trí Phạm Chí Vì?
 
Ngây người nghe được những lời này của Trần Phàm, Chu Văn giống như bị sét đánh, hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ.
 
Trong đầu của hắn, theo bán năng dần hiện ra gưong mặt đáng yêu đã shi khắc tận sâu trong nội tâm của hắn.
 
Hắn không khỏi nhớ lại từng ly từng tý...
 
Từng, hắn nghĩ đù mọi biện pháp muốn để Phạm Chí Vĩ gặp trùng phạt, nhưng vô luận là vũ lực hay pháp luật đều không được.
 
Liên tục thất bại cùng đả kích làm hắn phải đem lòng cừu hận này chôn vùi tận sâu trong nội tâm, không dám tiếp tục suy nghĩ chuyện trả thù Phạm Chí Vĩ, mà hiện giờ Trần Phàm lại nói cho hẳn biết có thể tùy ý xử trí Phạm Chí Vĩ?
 
- Hô hô.
 
Hơi thở của Chu Văn trở nên dồn dập, thân mình cũng run rẩy kịch liệt, có vè cực kỳ kích động.
 
Giờ khắc này, hai mắt của hắn hoàn toàn đõ bừng. đôi mắt ướt áts hai tay nắm chặt lại, nắm rất chật, thế cho nên móng tay kháp vào trong thịt, máu tươi chảy ra.
 
Dùng sức cắn môi, Chu Văn mở miệng, giọng nói trầm thấp, thanh âm run rẩy:
 
- Tôi...tôi chỉ muốn cho hắn quỳ trước mộ phần cô bé kia, phục lạy nhận sai lầm.
 
Nói xong, đôi mắt đỏ ngầu của Chu Văn nhìn qua Trần Phàm, ánh mắt kia giống như đang hỏi Trần Phàm: thật sự có thể sao?
 
Bình Luận (0)
Comment