Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 30

Trông thấy đám chiến hữu của mình đều vây quanh đến đây, cảm xúc phẫn nộ của Ngô Khải nhất thời giảm bớt xuống rất nhiều, song quyền nắm chặt cũng chậm rãi buông lỏng ra. Hắn cố gắng kiềm chế nội tâm đang phẫn nộ, miễn cưỡng nhìn đám chiến hữu của mình bày ra một nụ cười nói:
 
- Không sao, chẳng qua là không cẩn thận ngã xấp xuống mà thôi.
 
Hiển nhiên, Ngô Khải không muốn để cho đám chiến hữu biết, vốn mình định nhằm vào một gã học sinh, nhưng tương phản lại bị đối phượng đánh ngã. Hơn nữa...Ngô Khải đối với sức lực khủng bố của Trần Phàm cũng có điểm kiêng kị.
 
Bản thân hắn tuy rằng chỉ là một tên Võ Cảnh bình thường, nhưng mỗi ngày đều kiên trì rèn luyện, tính chất thân thể vốn đã rất tốt, ngay cả vừa rồi hắn không mang theo tâm tính đề phòng, nhưng Trần Phàm lại có khả năng ở dưới tình huống không cử động thân thể, đem chính hắn đẩy ngã, hiển nhiên là cũng có vài phần lực lượng đi?
 
- Thật là không sao chứ?
 
Chiến hữu của Ngô Khải nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm đã tràn ngập địch ý. ở trước thời gian huấn luyện quân sự, bọn hắn đã nhận được lệnh của đội trưởng, đội trưởng thông báo rằng lần huấn luyện quân sự này cần nhờ bọn hắn chỉnh đốn vài người, mà Trần Phàm chính là một trong những người đó!
 
- Không có chuyện gì đâu.
 
Thoáng trầm ngâm một lát, Ngô Khải vẫn lựa chọn lắc đầu, hắn cũng nhận được mệnh lệnh, biết rõ Trần Phàm là một trong những đối tượng cần phải chỉnh đốn, nhưng hắn chưa muốn động thủ ngay bây giờ. Nếu làm vậy, sẽ khiển cho hắn mất hết thể diện.
 
Dứt lời, Ngô Khải hung hăng trừng mắt liếc nhìn Trần Phàm một cái, giống như đang nói: 'Tiểu tử, mày có dũng khí đấy, nhưng mày chớ quên, ngày còn dài, tao sẽ khiến cho mày sống không bằng chết ah!
 
- Đang nhìn cái gì vậy? Đều muốn lăn ra ngoài chạy bộ sao?
 
Lúc này Ngô Khải thấy đám học sinh đều nhìn mình cười nhạo, nỗi tức giận trong lòng càng tăng lên.
 
Cứ việc Ngô Khải vừa rồi đã đánh mất thể diện, nhưng mọi người đối với Ngô Khải vẫn sợ hãi như cũ, lúc này nghe Ngô Khải buông lời nói uy hiếp, thì đành phải sôi nổi thu liễm nụ cười trên khuôn mặt. Chỉ có mấy người Hoàng Hiểu Đông là ánh mắt vẫn như cũ, dừng ở trên người Trần Phàm, thần sắc trong mắt phi thường phức tạp, có nghi hoặc, nhưng càng nhiều hơn đó chính là khó chịu!
 
Đám chiến hữu thấy Ngô Khải không có chuyện gì, cũng không nhiều lời thêm nữa, mà xoay người quay trở về địa phương bản thân minh phụ trách. Còn Ngu Huyền thì nhân dịp Ngô Khải không chú ý âm thầm hướng Trần Phàm dựng thẳng ngón tay cái lên, Tiêu Phong thì mang diễn cảm lo lắng trên khuôn mặt, hắn biết rõ, Trần Phàm khiêu khích sẽ có ý vị như thế nào. Bất quá...khi hắn chứng kiến diễn cảm không sao cả của Trần Phàm, thì ừong lòng lại binh tĩnh xuống.
 
Lý trí nói cho hắn biết, Trần Phàm sẽ không phóng túng giống như Ngu Huyền, suy nghĩ nóng lên liền không thèm quan tâm đến tình huống xung quanh. Từ sau khi hắn nhận thức Trần Phàm cho tới hôm nay, Trần Phàm luôn luôn biểu hiện mười phần bình tĩnh. Nếu Trần Phàm dám làm như thể, thì hiển nhiên là sẽ không bao giờ úy kị hậu quả.
 
Chú ý đến biểu hiện của Trần Phàm không chỉ có mấy người này, mà còn có Tô San cùng Trương Thiên Thiên. Trương Thiên Thiên cau mày không hiểu nàng đang suy nghĩ đến chuyện gì, còn Tô San thì dùng dư quang nơi khóe mắt đánh giá Trần Phàm, trong đầu nhớ tới cảnh tượng khi nhìn thấy những vết sẹo chằng chịt trên người Trần Phàm, nàng không khỏi cảm thấy tò mò:
 
- Tên hỗn đản này nói với mình rằng, những vết sẹo trên người hắn là do lúc trước đánh nhau cùng đám du côn lưu lại. Nhưng hiện giờ xem ra, chuyện tình cũng không đơn giản như vậy ah? Hừ, thế nhưng lại dám đùa giỡn lừa gạt bổn tiểu thư, chờ khi nào quay về, bổn tiểu thư sẽ làm cho ngươi đẹp mặt!
 
Ngô Khải bị Trần Phàm chơi ám chiêu, sắc mặt trở nên phi thường khó coi, thường thường kiểm ừa thí điểm xuống và riêng trên đường thì kiểm tra thí điểm Ngu Huyền hai lần, Tiêu Phong một lần, Chu Văn một lần, lực đạo cũng không hề nhỏ. May mắn ba người dường như đã mơ hồ đoán được, Ngô Khải là muốn hướng mũi dùi đến bọn hắn, cho nên cánh tay dùng sức mười phần, không có bị Ngô Khải chỉnh chết!
 
Khoảng hai mươi phút sau, không ít học sinh đã ướt đẫm mồ hôi, thân hình bắt đầu nhúc nhích. Thậm chí có người còn thừa dịp Ngô Khải không chú ý, sẽ thả lỏng hai chân, cố gắng nghỉ ngơi dưỡng sức một chút. Trong chuyện này có Chu Văn thể chất không tốt, có thể bảo toàn tính mạng qua hai mươi phút đã là kiên cường lắm rồi. Bất quá ngay cả khi hắn có nghị lực, nhưng thân thể đã tới điểm giới hạn, vì thế, hắn không thể không nhân cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức.
 
- Báo cáo giáo quan!
 
Ngay khi Chu Văn tiến hành nghỉ ngơi lần thứ ba, thì Hoàng Hiểu Đông đột nhiên bước lên phía trước, hướng Ngô Khải giậm chân hành lê.
 
Ngô Khải nhướng mày:
 
- Có chuyện gì?
 
- Báo cáo giáo quan, tôi phát hiện có người thừa dịp ngài không chú ý, liền nghỉ ngơi nhàn rỗi!
 
Hoàng Hiểu Đông lớn tiếng nói.
 
- Ai?
 
Ngô Khải nheo mắt nói, nét tức giận không hề che giấu, phơi bày lên trên khuôn mặt.
 
Hoàng Hiểu Đông vươn tay chỉ về phía Chu Văn đang kinh hồn táng đởm:
 
- Báo cáo giáo quan, chính là hắn!
 
Ngô Khải theo phương hướng cánh tay của Hoàng Hiểu Đông nhìn thấy Chu Văn, nhất thời diễn cảm trên mặt lộ ra nụ cười lạnh:
 
- Anh, mau bước ra khỏi hàng.
 
Chu Văn sợ tới mức hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đã ngã ngửa ra. Miễn cưỡng ổn định thân hình, Chu Văn tiến lên phía trước một bước, cúi đầu, làm ra bộ dáng nhận sai.
 
- Anh tên là gi?
 
Ngô Khải lạnh lùng hỏi.
 
Chu Văn không dám trà lời.
 
Đột nhiên Ngô Khải đề cao thanh âm:
 
- Mau trả lời câu hỏi của tôi!
 
- Báo...báo cáo giáo quan, em tên là Chu Văn.
 
Chu Văn lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt băng sương của Ngô Khải, thở không ra hơi đáp lời.
 
Ngô Khải híp mắt nhìn nhìn:
 
- Chu Văn, phải không? Vừa rồi bạn học Hoàng Hiểu Đông nói anh thừa dịp nghỉ ngơi, anh có lời gì muốn nói hay không?
 
- Em...
 
Chu Văn cố gắng biện giải, nhưng phát hiện ra ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người minh, thời gian lúc trước hắn nghỉ ngơi nhàn rỗi đã bị không ít bạn khác nhìn thấy. Đối mặt với ánh mắt của mọi người, lời biện giải vừa ra đến bên miệng lại bị nuốt ngược trở vào trong bụng, Chu Văn khẽ cúi đầu trầm mặc không nói thêm gi nữa.
 
- Chu Văn, anh ra chạy vòng quanh sân thề dục mười vòng, nếu chưa chạy xong, ngày hôm nay cũng đừng có ăn cơm trưa!
 
Ngô Khải lạnh lùng nói.
 
Nghe Ngô Khải nói như thế, Trần Phàm không khỏi nhíu mày, bởi vì hắn nhìn ra được Chu Văn sắp không còn chịu nổi nữa rồi. Nếu lúc này chạy thêm mười vòng quanh sân thể dục, cơ hồ cũng là chuyện tình vô pháp khả thi.
 
- Dựa vào đồ chó hoang kia nói Chu Văn thừa dịp nghỉ ngơi, thì ông liền tin tưởng Chu Văn nhàn hạ nghỉ ngơi hay sao? Lão tử cũng nói đồ chó hoang kia nhàn hạ nghỉ ngơi đó, ông có tin không?
 
Ngay khi Trần Phàm đang lo lắng, thì Ngu Huyền trợn mắt lên, diễn cảm tràn đầy sát khí trừng mắt nhìn Ngô Khải nói.
 
- Anh đang nói cái gì?
 
Ngô Khải diễn cảm lạnh lùng bước tới phía Ngu Huyền.
 
Ngu Huyền cười lạnh:
 
- Mẹ nó, muốn chỉnh chúng tôi thì cứ việc nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng, thực con mẹ nó không cam lòng ah!
 
- Hảo!
 
Ngô Khải nói xong, song quyền nắm chặt vào nhau.
 
Ngu Huyền chẳng hề kinh sợ nói:
 
- Muốn khoa chân múa tay sao? Được, tới đi!
 
Dứt lời Ngu Huyền tiến lên hai bước, chuẩn bị cùng Ngô Khải giao thủ. Ngay khi Ngu Huyền lên tiếng, thì Trần Phàm cùng Tiêu Phong đã ý thức được phiền toái rồi, nhưng không cách nào ngăn cản, lúc này mắt thấy Ngu Huyền muốn động thủ, Trần Phàm nhanh chóng bước qua, vươn tay đặt lên trên vai Ngu Huyền, trầm giọng nói:
 
- Ngu Huyền, đừng bát nháo!
 
Ngu Huyền ngẩn ra, theo bản năng quay đầu nhìn lại, vừa lúc trông thấy khuôn mặt nghiêm túc của Trần Phàm. Không hiểu tại sao, sau khi chứng kiên diễn cảm nghiêm túc của Trần Phàm, Ngu Huyền luôn không sợ trời không sợ đất, thế nhưng lại không còn phản ứng thêm nữa.
 
- Báo cáo giáo quan, tôi, Ngu Huyền, Chu Văn ba người đã làm trái kỉ luật, cam nguyện chạy mười vòng quanh sân thể dục. Nếu như không hoàn thành, ngày hôm nay sẽ nghỉ ăn cơm trưa!
 
Mắt thấy Ngu Huyền trầm mặc không nói gì, Trân Phàm cúi người hồi báo.
 
- Nhục mạ giáo quan, chẳng lẽ chạy có mười vòng là đủ rồi sao?
 
Hoàng Hiểu Đông cười lạnh nói.
 
Nghe vậy, Trần Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn Hoàng Hiểu Đông hỏi:
 
- Vậy cậu muốn thể nào? Đem chúng tôi đánh một trận, hay là đuổi ra khỏi quân doanh?
 
Trần Phàm vừa thốt ra lời này, Hoàng Hiểu Đông há mồm muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không thể nào phun ra nổi. Bất quá lúc này Ngô Khải cũng đã dừng bước, chuyện tình Chu Văn thừa dịp nghỉ ngơi tạm thời không đề cập tới, ngay cả Ngu Huyền trái với nội quy, nhục mạ giáo quan thì vẫn không thể đuổi ra khỏi quân doanh. Vê phần...đánh nhau với học sinh, chuyện này càng không có khả năng, từ mây năm trước, sau khi phóng viên đưa tin giáo quan đánh nhau với học sinh xong, hiện giờ quân đội đều nghiêm cấm binh lính phát sinh ẩu đả cùng học sinh, ừong quá ưình huấn luyện ở trong quân doanh.
 
Trong đầu hiện lên suy nghĩ này, Ngô Khải hừ lạnh nói:
 
- Hảo, bây giờ mau cút ra ngoài chạy bộ cho tôi! Nếu chạy không hết mười vòng, thì giữa trưa cũng đừng có muốn ăn cơm!
 
Nguyên bản Ngu Huyền bởi vì Trần Phàm ngăn cản mà tỉnh táo lại, lúc này nghe được lời nói của Ngô Khải, đã lập tức nổi giận, muốn phản bác nhưng lại bị Trần Phàm giữ chặt thân hình.
 
Trần Phàm quẳng ném cho Ngu Huyền một ánh mắt, sau đó hướng Chu Văn nói:
 
- Chu Văn, đừng cúi đầu, nâng đầu của cậu lên, không phải mười vòng thôi sao? Là đại nam nhân thì há gì phải sợ?
 
- Đúng thế, con mẹ nó tôi cũng không phải là quả hồng mềm!
 
Ngu Huyền nghẹn lời phụ họa thêm vào một câu, tức giận quét mắt nhìn về phía Ngô Khải.
 
Lúc này đột nhiên Tiêu Phong tiến lên phía trước một bước, cúi chào nói:
 
- Báo cáo giáo quan, vừa rồi tôi cũng nghỉ ngơi nhàn hạ, tôi cam nguyện cùng bọn hắn chịu phạt!
 
Dứt lời, Tiêu Phong không thèm chờ Ngô Khải đồng ý, mà xoay người nhìn ba người lộ ra nụ cười tiêu sái. Chứng kiến nụ cười trên mặt Tiêu Phong, ba người Trần Phàm không nói thêm gì, mà tươi cười chạy ra ngoài sân thể dục.
 
Bốn người Trần Phàm thoát ly khỏi hàng ngũ hình vuông, dọc theo sân thể dục mà chạy bộ, nhất thời hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người. Vài tên giáo quan cũng nhân cơ hội này mà uy hiếp nói:
 
- Nếu ai dám đùa giỡn, thỉ bọn hắn chính là tâm gương của các anh các chị!
 
- Mẹ nó, bọn tạp chủng này đang khi dễ chúng ta ah!
 
Ngu Huyền một bên vừa chạy, một bên xiết chặt quyền đầu nói:
 
- Trần Phàm, vì sao lúc nãy cậu ngăn cản tôi? Sao không để tôi cho cái tên giáo quan kia một bài học?
 
Chu Văn thể chất suy nhược, rất nhanh đã sắp không kiên trì nổi thêm nữa. Lúc này còn phải chạy quanh sân thể dục, nên nhịp hô hấp đã thở dồn dập, vì thế Trần Phàm đặc ý chạy theo bên cạnh người hắn, lấy tay nâng đỡ bà vai của hắn, không cho hãn ngã xuống. Nghe được Ngu Huyền thắc mắc nói, Trần Phàm diễn cảm phi thường bình tĩnh giải thích:
 
- Các cậu đều nhìn ra giáo quan muốn chỉnh chúng ta. Đúng thế, là bọn hắn muốn chỉnh chúng ta, hơn nữa căn bản còn có thể xác định, trò mèo này là do Hoàng Hiểu Đông chủ mưu sau lưng.
 
- Mẹ kiếp, đêm nay lão tử phải đánh chết con mẹ nó!
 
Ngu Huyền hai mắt phún lửa nói.
 
Trần Phàm nghiêm mặt quét mắt nhìn Ngu Huyền nói:
 
- Ngu Huyền, nếu cậu còn muốn tiếp tục học trong ngôi trường này, thì không được kích động như thế. Tuy rằng đám người Hoàng Hiểu Đông liên hợp cùng giáo quan chỉnh chúng ta, nhưng giáo quan không thể chủ động cùng học sinh đánh nhau. Bất quá...nếu như cậu chủ động gây sự, như vậy tôi dám cam đoan, toàn bộ giáo quan sẽ đem cậu đánh chết ở trong quân doanh, mà sẽ không hề xảy ra chuyện gì.
 
- Trần Phàm nói đúng đó. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
Tiêu Phong cũng lên tiếng phụ họa.
 
Ngu Huyền tuy rằng căm tức, nhưng cũng không phải ngốc tử, hiển nhiên là hiểu rõ đạo lý này, chẳng qua tâm tính nóng nảy không thể khống chê mà thôi. Lúc này nghe hai người khuyên giải như thế, lập tức dò hỏi:
 
- Vậy chúng ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ chúng ta mặc kệ cho đám tạp chủng này khi dê chúng ta ở trong quân doanh hay sao?
 
Bình Luận (0)
Comment