Bỗng nhiên gian phòng liền trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của đám người Phương Chí Cương. Ngay cả Phương Chí Cương ở bên trong, không một ai nghĩ tới. Trần Phàm lại muốn đánh điện thoại gọi cho Đường Quốc Sơn!
- Cú điện thoại này có thể không gọi hay không?
Ngắn ngủi khiếp sợ qua đi. Phương Chí Cương đã dần dần khôi phục lại bình tĩnh, tuy rằng hắn không biết thân phận của Trần Phàm, nhưng đã chứng kiến qua bản lĩnh khủng bố phi thường của Trần Phàm, hắn hoàn toàn có lý do tin tưởng, đây không phải là Trần Phàm muốn hù dọa Lý Thắng, mà thật sự có mối quan hệ với Đường Quốc Sơn.
Trần Phàm hờ hừng lắc đầu:
- Phương đội trưởng, tất cả mọi người đều là người thông minh, nếu hôm nay ông không xuất hiện, hắn nhất định sẽ xuống tay với tôi. Mà nếu không phải tôi cởi áo ra. để ông nhận ra tôi, nói vậy ông cũng không vì cứu tôi mà trở mặt cùng hắn. đúng không?
Đối mặt với Trần Phàm chất vấn. Phương Chí Cương liền rơi vào trầm mặc. Đúng theo như lời mà Trần Phàm nói. Lý Thắng luôn nhẫn nhịn không có xuống tay, hoàn toàn là xem trên thể diện của Phương Chí Cương. Mà đến lúc này xem ra. Lý Thắng đã quyết định không bán thể diện cho Phương Chí Cương thêm nữa, muốn khăng khăng hướng Trần Phàm xuống tay hạ sát.
Bời nỗi ám ảnh trong kí ức, nên Phương Chí Cương tin tưởng Trần Phàm không phải là đang muốn phô trương thanh thế, hù dọa người khác, nhưng đang bị lửa giận làm cho đầu óc choáng váng hôn mê, trải qua ngắn ngủi khiếp sợ xong. Lý Thắng cười lạnh một tiếng nói:
- Đường Quốc Sơn? Ha ha, ngươi đang hù dọa ai đó? Ta nói cho ngươi biết, ngươi nói không sai, ngươi làm cháu ta cùng lính của ta bị thương. Ngươi muốn bình an rời khỏi nơi này, đó tuyệt đối là chuyện tình không có khả năng.
- Phương đội trưởng, nếu ông không muốn nơi này xảy ra án mạng, như vậy thì hãy làm theo lời tôi nói đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trần Phàm khẽ nheo mắt nhìn Phương Chí Cương, ngữ khí uy hiếp không hề che giấu.
Thân là đội trưởng đại đội đặc công thuộc trung đoàn võ cảnh Đông Hải, Phương Chí Cương chưa từng bị người khác uy hiếp qua như thế này, chưa bao giờ! Nếu đổi thành người khác nói chuyện với hắn như thế, hắn tuyệt đối sẽ làm cho người ấy biết câu thành ngữ
"họa từ miệng mà ra" sẽ có hàm ý như thế nào.
Nhưng...Lời này từ trong miệng Trần Phàm nói ra. đã khiến cho Phương Chí Cương không thể không tin. Tuy rằng trong tay đám lính của Lý Thắng đều có súng, nhưng lúc này tất cả mọi người đều đang ở trong không gian nhỏ hẹp. Lý Thắng cùng mình đều ở đây, đám võ cảnh kia tuyệt đối sẽ không dám nổ súng bừa! Dù sao, tử đạn là không có mắt, không người nào dám cam đoan khi nổ súng, tử đạn sẽ không bắn nhầm vào Lý Thắng.
- Tiểu tử ngông cuồng? Ta sẽ bắt chết ngươi ngay bây giờ!
Đám thủ hạ của Lý Thắng không dám nổ súng, nhưng cũng không có nghĩa là Lý Thắng không dám. Bởi Trần Phàm buông lời cuồng vọng đã hoàn toàn chọc giận hắn, hắn rống giận lên một tiếng, theo bên hông rút khẩu súng lục ra.
- Sưu!
Ngay khi Lý Thắng muốn rút súng ra, thì Trần Phàm liền hành động. Tất cả mọi người bao gồm Phương Chí Cương ở bên trong. đều không một ai nhìn thấy rõ Trần Phàm hành động như thế nào, bọn hắn chi cảm thấy trước mắt của mình hoa lên vài cái bóng ảnh. Theo sau, không đợi cho Lý Thắng kịp giương súng lên. Trần Phàm liền đã án ngữ ở ngay trước người Lý Thắng, cánh tay phải bung ra nắm giừ lấy khâu súng lục ở trong tay của Lý Thắng.
- Súng, không phải là thứ để ngươi chơi đùa!
Trần Phàm lạnh mà cười, tay phải đột nhiên phát lực, rất nhanh sau đó khâu súng lục đã rơi vào trong tay của Trần Phàm, họng súng chĩa thẳng vào đầu Lý Thắng. Bất thình lình xảy ra cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người đều đứng ngây ra!
- Bõ súng xuống!
Theo sau, trừ bỏ đám người Phương Chí Cương ra, những binh sĩ khác đều sôi nổi giương súng trong tay lên. đem họng súng nhắm thẳng vào người Trần Phàm, rống giận quát. Thanh âm tuy lớn, nhưng không cách nào che giấu đi tâm tình hoảng sợ trong ngữ khí của bọn hắn. đã kiến thức qua thủ đoạn thiết huyết của Trần Phàm, bọn hắn hoàn toàn có lý do tin tưởng rằng. Trần Phàm có đảm lượng một phát bắn nát đầu Lý Thắng!
Giờ khắc này, trong đôi con ngươi băng sương lạnh lùng của Trần Phàm không hề có bất kỳ một tia cảm xúc nào của con người. Có chăng chỉ là sát khí âm trầm khủng bố, cái loại sát khí khủng bố lạnh tới thấu xương. Nhìn vào đôi con ngươi không có bất kỳ một tia cảm xúc nào của con người, từng giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu túa ra trên trán của Lý Thắng, toàn thân hắn không kìm chế nổi mà run rẩy lên, dáng vẻ hung hãn càn quấy lúc trước nháy mắt đã hoàn toàn biến mất tăm hơi. Lý trí nói cho hắn biết. Trần Phàm tuyệt đối là dám nổ súng!
- Đừng...đừng bắn!
Lý Thắng hoảng hốt nói. Phương Chí Cương cũng không khá hơn chút nào, hắn muốn tiến lên ngăn trở Trần Phàm, nhưng đã bị Trần Phàm trừng mắt liếc nhìn cảnh cáo.
- Di động?
Trần Phàm nhìn Lý Thắng quát, trong ngữ khí mang theo thanh âm khàn khàn đặc hữu.
Lý Thắng toàn thân chấn động, thờ hổn hển từng ngụm nói:
- Đưa di động cho hắn!
Lý Thắng vừa thốt ra lời này, đám binh lính cảnh vệ liền nhanh chóng buông súng xuống, lấy máy điện thoại quân dụng ra. đưa tới cho Trần Phàm. Bất quá Trần Phàm cũng không tiếp nhận máy di động, mà dùng họng súng gõ xuống trán của Lý Thắng một cái.
Hành động này khiến cho tất cả mọi người phải nín thờ, còn Lý Thắng thì hai chân mềm nhũn ra, thiếu chút nữa đã hôn mê bất tinh ngay tại đương trường, may mắn bản thân hắn dù sao cũng là nhân vật từng kiến thức qua sóng to gió lớn. Trước khi đầu óc hôn mê, đã kịp thời cắn xuống đầu lưỡi của mình, dưới cơn đau kích thích liền khôi phục được một chút khí lực, nên không có gục ngã.
- Tự gọi cho Đường Quốc Sơn đi.
Trần Phàm ra hiệu cho Lý Thắng tiếp nhận di động.
Lý Thắng nuốt khan nước miếng, vươn bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh ra, run rẩy đón lấy chiếc điện thoại di động.
- Bốp!
Có thể là do quá mức hoảng sợ, cho nên sau khi tiếp nhận di động, cánh tay không ngừng run rây đã khiến cho chiếc di động trực tiếp rơi xuống bên dưới đất.
- Tôi cho ông thêm một cơ hội nữa, nếu di động còn rơi, tôi sẽ bắn nát đầu ông!
Trần Phàm liếm môi lạnh lùng nói.
Cả người Lý Thắng lại hung hăng run lên, dùng thanh âm khàn khàn nói:
- Mau...mau lấy điện thoại lên cho ta!
Tên cảnh vệ đứng phía sau Lý Thắng cũng bị khí thế khủng bố của Trần Phàm dọa cho hoảng sợ. Bởi vậy khi cúi xuống nhặt di động, hai bàn tay cũng không ngừng run rẩy, may mắn tố chất tâm lý coi như không tệ, nên sau khi nhặt di động lên cũng không làm rớt xuống lần nữa.
Vươn tay ra đón lấy chiếc điện thoại di động quân dụng, mồ hôi lạnh trên trán Lý Thắng túa ra nhiều hơn, bàn tay cầm chiếc điện thoại thì vẫn không ngừng run rẩy như cũ. Lúc này hắn phải cắn đầu lưỡi thêm một lần nữa, lần này hắn dùng sức trực tiếp đem đầu lưỡi của mình cắn nát, máu tươi nhất thời theo trong khóe miệng chảy ra. Lý Thắng không có lau vết máu trên khóe miệng đi, mà hít sâu một hơi, bắt đầu bấm số 0123...
Sau khi bấm xong con số cuối cùng, thì cả người Lý Thắng đã hư thoát mất hết khí lực, hắn run rẩy đưa điện thoại ra trước mặt Trần Phàm. Trần Phàm vươn cánh tay còn lại ra đón lấy máy, đặt lên trên tai.
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều đem ánh mắt quẳng ném về phía Trần Phàm, khẩn trương tới mức đã quên hô hấp. Trải qua vài giây thời gian. điện thoại chuyển tiếp, trong ống nghe truyền ra một cái thanh âm trầm ồn mạnh mẽ:
- Alo!
- Kêu Đường lão đầu ra nghe điện thoại.
Trần Phàm thấy không phải là khẩu âm của Đường Quốc Sơn, liền phân phó nói.
Đường lão đầu?
Ngạc nhiên nghe cách xưng hô này, đám người Phương Chí Cương không khỏi trợn tròn mắt lên, còn Lý Thắng thì toàn thân chấn động, hai mắt nhắm vào, làm ra vẻ như muốn hôn mê ngất đi. Tại hắn xem ra, lấy thân phận cùng địa vị của Đường Quốc Sơn, người dám xưng hô như thế này, Trần Phàm tuyệt đối chính là người đầu tiên!
Phương Chí Cương làm như đã nhận ra vẻ bất thường của Lý Thắng, cho nên liền bước tới nâng đỡ Lý Thắng. đồng thời diễn cảm tương đối khó coi. Bởi vì hắn xem ra, mối quan hệ giữa Trần Phàm và Đường Quốc Sơn đã hoàn toàn vượt qua khỏi tầm dự đoán của hắn, kể từ đó, chuyện này muốn giải quyết qua loa, chi sợ là so với lên trời còn muốn khó khăn hơn rất nhiều.
Đầu bên kia điện thoại, binh lính cảnh vệ của Đường Quốc Sơn nghe được ba chữ
"Đường lão đầu" cũng ngây ngốc ra. Hắn lại cẩn thận nhìn thoáng qua số máy gọi tới, sau đó lạnh lùng hỏi:
- Anh là ai?
- Anh đi thông báo cho Đường lão đầu, nói Trần Phàm gọi điện tới, tôi có việc cần gặp ông ấy.
Có thể là do đang nói chuyện điện thoại, nên ngữ khí của Trần Phàm đã thoải mái hơn rất nhiều, cũng không chĩa thẳng họng súng vào đầu Lý Thắng nữa.
Đầu bên kia điện thoại, binh lính cảnh vệ của Đường Quốc Sơn nghe vậy, thì trầm ngâm một lúc, sau đó mới cẩn thận nói:
- Xin chờ thêm một lát.
Đại khái chừng nửa phút đồng hồ sau, trong tai nghe truyền ra một thanh âm hùng hậu mười phần trung khí:
- Thằng nhóc này, làm sao cậu vẫn không biết lớn nhỏ như vậy đây chứ?
- Không biết lớn nhỏ ư? Lão già này, dường như xưa nay tôi vẫn luôn gọi ông là Đường lão đầu đi?
Trần Phàm không cho là đúng nói.
Lời này vừa thốt ra. đám võ cảnh đứng phía sau Trần Phàm đều buông súng trong tay xuống, còn Lý Thắng thì hai mắt nhắm chặt, trực tiếp ngã nhào vào trong lòng của Phương Chí Cương. Qua cuộc đối thoại ngắn ngủi kia. đã chứng minh Trần Phàm và Đường Quốc Sơn nhận thức nhau, hơn nữa mối quan hệ còn không hề tầm thường!
Lúc này, Đường Quốc Sơn đang dở khóc dở cười, theo sau hắn chợt nhớ ra cái gì đó, nên mới dò hòi:
- ủa? Làm sao cậu lại dùng máy của tên tiểu tử Lý Thắng để gọi cho tôi? Hai người nhận thức nhau sao?
- Còn hơn là nhận thức đó!
Trần Phàm tức giận nói:
- Đường lão đầu, tôi nói cho ông biết, nếu tôi không gọi điện thoại tới cho ông, chi sợ rằng hôm nay ông phải đến nhặt xác tôi rồi.
- Nhặt xác là sao?
Nghe được câu nói này, đầu tiên Đường Quốc Sơn thoáng ngẩn ra, theo sau liền cười mắng:
- Thằng nhóc này, đừng nói những điều vô nghĩa với ta. Mau nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?
- Đường lão đầu, tôi nghĩ, hãy để cho chính bản thân hắn kể cho ông nghe đi.
Trần Phàm nói xong đưa máy tới trước mặt Lý Thắng đang sắp rơi vào hôn mê.
Trông thấy chiếc máy điện thoại gần trong gang tấc, Lý Thắng giống như đang nhìn thấy ma quỷ chui lên từ dưới địa ngục bình thường, đôi con ngươi trong mắt mở lớn lên, thân mình hung hăng run rẩy, như thế nào còn dám tiếp đón điện thoại đây?
Bùm! Theo sau, trên người Lý Thắng không biết từ đâu trào ra một cỗ khí lực, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, dùng ánh mắt cầu xin tha thứ nhìn vào Trần Phàm, đồng thời còn khẽ lắc đầu. ý bảo Trần Phàm xin hãy buông tha cho hắn. Nhìn Lý Thắng lúc trước khăng khăng muốn đưa mình vào chỗ chết, nhưng lúc này lại khúm núm van xin giống như một con chó nhà tang. Trần Phàm không hề...nảy sinh ra chút lòng nhân từ nào. Bởi vì nhân từ đối với địch nhân...chính là tàn nhẫn với bản thân mình!
Trần Phàm hiểu rõ, nếu hôm nay bản thân mình giống như Ngu Huyền, không hề có chút bối cảnh nào, thì cho dù mình quỳ xuống kêu Lý Thắng bằng ông nội cũng chẳng thấm tháp vào đâu. Lý Thắng tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tha cho mình!
- Nếu ông không nghe, thì tôi sẽ buông điện thoại ra đó.
Trần Phàm nói xong, giơ điện thoại ra giữa không trung.
Chứng kiến Trần Phàm muốn buông tay, Lý Thắng sợ tới mức thiếu chút nữa đã hồn phi phách tán, thân hình mập mạp run rây mãnh liệt, hai tay vội vàng đón lấy máy di động.
- Thủ...thủ trưởng.
Lý Thắng vừa đón lấy máy di động, liền dùng sức nuốt khan nước miếng, run rẩy nói.
Đầu bên kia điện thoại, Đường Quốc Sơn đợi khoảng chừng ba mươi giây đồng hồ sau mới nghe được thanh âm của Lý Thắng, nhất thời hiểu ra chuyện tình sợ rằng không hề đơn giản. Lúc này còn cảm nhận được nỗi sợ hãi trong ngữ khí của Lý Thắng, thì trong lòng càng chứng thực nghi vấn của mình. Nhớ tới câu nói lúc trước của Trần Phàm. Đường Quốc Sơn ngữ khí liền trở nên băng lạnh:
- Lý Thắng, anh mau nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Lý Thắng bị thanh âm băng lạnh của Đường Quốc Sơn làm cho hoảng sợ không nhẹ, máy di động ở trong tay hắn thiếu chút nữa đã rơi ra.
Lúc trước. Trần Phàm không có đích thân đưa Ngu Huyền chạy tới phòng cứu thương, là bởi vì hắn nhìn ra được trên người Ngu Huyền không có vết thương trí mạng, phần lớn chỉ là ngoại thương mà thôi. Thoạt nhìn tuy rằng khủng bố, nhưng không có nguy hiểm, cho nên hắn lựa chọn ở lại, giúp Ngu Huyền báo thù. Hiện giờ, chứng kiến Lý Thắng tiếp đón điện thoại xong, sợ tới mức ngay cả đại khí cũng không dám thở mạnh. Trần Phàm biết mình không cần phải ở lại đây thêm nữa. Vì thế cầm áo mặc lên trên người, sau đó thản nhiên bước đi ra ngoài.
Lúc này đây không có bất kỳ người nào dám ngăn trở hắn, thậm chí Phương Chí Cương còn đặc biệt phái một gã cảnh vệ đi theo Trần Phàm. Mục đích của Phương Chí Cương rất đơn giản, hắn không muốn đám võ cảnh gác cửa cùng Trần Phàm phát sinh xung đột!
- Lý Thắng xong rồi!
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Trần Phàm rời khỏi hành lang. Phương Chí Cương khẽ thở dài, hắn biết rõ lấy tính chất nghiêm trọng của chuyện tình lần này, không chỉ kiếp sống quân nhân của Lý Thắng chấm dứt, mà tựu chính bản thân mình cũng khó tránh khỏi bị cấp trên trách phạt.