Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 416

- Đừng...đừng ở chỗ này.
 
Bên tai vang lên thanh âm rên rỉ cầu xin của Hoàng Phủ Hồng Trúc, hành động của Trần Phàm đột nhiên dừng lại. Nương theo ánh đèn, Trần Phàm rõ ràng trông thấy, lúc này Hoàng Phủ Hồng Trúc đã không còn phong thái của một cường nữ nhân nữa.
 
Nàng cuộn tròn cả người vào một chỗ, làn da tinh khiết hoàn mỹ không chút tỳ vết đỏ hồng. Đôi con ngươi thường ngày làm cho người khác cảm thấy một mảnh âm nhu, nhưng lúc này đã tràn ngập mị ý.
 
Đối mặt với tiểu yêu tinh như thế này, người bình thường tuyệt đối là không thể không chế nổi. Ngay cả Trần Phàm có lực khống chế kinh người, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, thiếu chút nữa cũng đã muốn trực tiếp rút thương ra đại chiến một hồi.
 
Nhưng chung quy thì hắn vẫn không có hành động, bởi vì hắn đã nhìn ra, trong ánh mắt của Hoàng Phủ Hồng Trúc đang tản mát ra một tia ưu thương cầu xin. Coi như tia ưu thương này che giấu rất sâu, nhưng là vẫn bị Trần Phàm phát hiện ra.
 
- Hô" Trần Phàm vừa ngừng tay, thì rất nhanh đã hồi phục một tia lý trí, trong lòng thầm mắng mình quá mức điên cuồng. Thế nhưng lại dám làm chuyện này ở ngay trong phòng khách.
 
- Ngoài...ra ngoài...
 
 Hoàng Phủ Hồng Trúc thở hổn hển, thanh âm mơ hồ không rõ ràng lắm.
 
Bên ngoài?
 
Nguyên bản, thông qua ý chí khủng bố, mà Trần Phàm đã khống chế được cỗ dục hỏa bên trong nội thể, vừa nghe thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc nói như thế, thì không khỏi ngây người ra.
 
Theo sau, rất nhanh hắn đã hiểu rõ tâm tư của Hoàng Phủ Hồng Trúc rồi!
 
Nàng là không muốn mây mưa ở trong tòa biệt thự này. Bởi vì chủ nhân năm xưa của tòa biệt thự này chính là Sở Vấn Thiên. Tuy rằng, Hoàng Phủ Hồng Trúc đã hoàn toàn nằm im để cho Trần Phàm chinh chiến, thậm chí còn nguyện ý phát sinh mối quan hệ này cùng Trần Phàm. Nhưng...ở sâu bên trong nội tâm của nàng, vẫn là không muốn làm những loại chuyện này ở trong căn nhà của Sở Vấn Thiên năm xưa.
 
Nhưng...bên ngoài có không ít nhãn tuyến của các thành viên Ám Đường, nếu Trần Phàm ôm tấm thân trần truồng của nàng đi ra ngoài, vậy thì...
 
Vừa nghĩ đến đây, Trần Phàm đã muốn khóc không ra nước mắt...
 
- Ba!
 
Có lẽ vì muốn trả thù Hoàng Phủ Hồng Trúc chỉnh mình thành cái dạng này. Cho nên Trần Phàm đã tức giận vỗ một phát xuống bờ mông tròn trịa mười phần mang tính đàn hồi của nàng.
 
- Ân...
 
 Vốn dĩ Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng đang bị dục hỏa thiêu thân, kiều đồn vừa bị Trần Phàm đánh, thì cũng giống như củi khô gặp mồi lửa bình thường, trong miệng lập tức phát ra một thanh âm rên rỉ yêu kiều.
 
- Nếu em không muốn làm ở trong này, vậy thì để lần sau nhé.
 
 Trần Phàm nói xong, cầm chiếc váy ngủ choàng lên người của Hoàng Phủ Hồng Trúc.
 
Vừa nghe thấy Trần Phàm nói. Hoàng Phủ Hồng Trúc đang chìm trong biển tình, thân mình khẽ vặn vẹo run rẩy lên vài cái. Theo sau trên gương mặt đỏ bừng của nàng, trào ra một tia ngượng ngừng xấu hổ.
 
- Xe...không phải trong xe cũng được hay sao?
 
 Bỗng nhiên, nàng theo bản năng kéo chiếc váy ngủ, che trước nửa người mình, giống như khuê nữ làm nũng nói. Bất quá nhãn tình vẫn là không dám nhìn thẳng vào Trần Phàm.
 
- Trong xe làm cũng được, nhưng là không gian có hạn.
 
 Trần Phàm cười khổ nói.
 
Nghe vậy, Hoàng Phủ Hồng Trúc biểu tình thẹn thùng, bộ dáng như chỉ hận là không thể vùi đầu xuống dưới ghế salon.
 
Thấy biểu tình thẹn thùng của Hoàng Phủ Hồng Trúc, Trần Phàm cũng thông minh không nói thêm gì nữa. Mà đứng dậy đi tới phòng vệ sinh.
 
Thông thường phụ nữ đều rất kì quái. Ví dụ như, một người phụ nữ rõ ràng đã phát sinh quan hệ cùng một người đàn ông. Nhưng sau khi quan hệ xong, thì lại đem thân hình của mình che Phủ rất kín kẽ, giống như là sợ bị người đàn ông nhìn thấy cảnh xuân bình thường. Hoàng Phủ Hồng Trúc tuy rằng là nữ trung hào kiệt, nhưng ở dưới tình huống này vẫn đều rơi vào sai lầm đồng dạng như những người phụ nữ khác. Mắt thấy Trần Phàm rời đi. Hoàng Phủ Hồng Trúc vội vàng mặc lại chiếc váy ngủ lên trên người.
 
Hai phút sau, chờ khi Trần Phàm quay trở lại phòng khách, thì Hoàng Phủ Hồng Trúc đã mặc chiếc váy ngủ lên người xong, chính là nét thẹn ửng hồng trên khuôn mặt của nàng vẫn chưa hề tan biến. Nhất thời bầu không khí mờ ám trong phòng khách lại trở nên ngượng ngùng xấu hổ.
 
Mối quan hệ giữa nam và nữ, nói phức tạp kỳ thật cũng chỉ là bị một tấm màng ngăn cách mà thôi. Nếu như đâm thủng tấm màng này, cho dù phức tạp bao nhiêu cũng đều sẽ trở nên đơn giản. Ngược lại, nếu như không đâm thủng tấm màng kia, thì mối quan hệ vẫn sẽ phức tạp như cũ. Lúc này, Trần Phàm và Hoàng Phủ Hồng Trúc chính là như vậy.
 
Nguyên bản, nếu vừa rồi này sinh quan hệ, thì có thể bây giờ Hoàng Phủ Hồng Trúc sẽ giống như một chút mèo nhỏ đang rúc vào trong lòng Trần Phàm. Nhưng bởi vì chưa đâm thủng tấm màng ngăn cách kia, cho nên lúc này diễn cảm trên khuôn mặt của Hoàng Phủ Hồng Trúc đã tràn ngập biểu tình xấu hổ.
 
- Thời gian đã không còn sớm nữa rồi, em lên phòng đi ngủ thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
 Nhìn thấy nàng như thế, Trần Phàm trong lòng hiểu rõ, cho nên cũng không trêu chọc thêm nữa.
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc ngẩn ra, ngẩng đầu hỏi:
 
- Vậy còn anh?
 
- Tôi sẽ quay về...
 
 Trần Phàm cười khổ:
 
- Nếu tôi ở lại đây cùng em, sáng mai Tiểu Qua phát hiện ra thì sẽ như thế nào.
 
- Em xin lỗi.
 
 Hoàng Phủ Hồng Trúc sắc mặt ửng hồng, biểu tình tràn đầy áy náy nói.
 
Trần Phàm hiểu rõ ràng, đối với Hoàng Phủ Hồng Trúc mà nói, có thể ở trong vòng nửa năm thời gian ngắn ngủi, giải trừ khúc mắc và cùng mình tiến triển mối quan hệ cho đến hôm nay, thì đã là mười phần không sai lắm rồi. Nếu như ép Hoàng Phủ Hồng Trúc mây mưa cùng mình ở trong tòa biệt thự này, quả thật là đã làm khó nàng rồi.
 
- Không sao, tương lai còn dài!
 
 Trần Phàm không muốn nhắc đến Sở Vấn Thiên, cho nên ngữ khí rất nhẹ nhàng.
 
Tương lai còn dài ư?
 
Quả nhiên, ngữ khí thoải mái của Trần Phàm đã làm cho biểu tình áy náy trên khuôn mặt của Hoàng Phủ Hồng Trúc buông lỏng ra. Lúc này bỗng nhiên nàng nhớ ra chuyện gì đó, chợt tò mò hỏi:
 
- Đúng rồi, bên phía Hoàng Chí Văn anh đã an bài thỏa đáng chưa?
 
- Ưm.
 
 Trần Phàm gật đầu nói:
 
- Trải qua nhiều chuyện như vậy, Hoàng Chí Văn sẽ trở nên thông minh hơn một chút.
 
- Một bước này của anh đúng là cao minh, chỉ sợ rằng sẽ không ai có thể nhìn ra.
 
 Hoàng Phủ Hồng Trúc tự đáy lòng cảm thán một câu, theo sau mới hỏi tiếp:
 
- Đúng rồi, trước khi bắt đầu buổi dạ hội, những đại nhân vật xuất hiện ở trong hội trường đều là do anh mời đến sao?
 
- Không phải.
 
 Trần Phàm lắc đầu giải thích:
 
- Là bọn họ tự đến.
 
- Tự đến ư?
 
 Hoàng Phủ Hồng Trúc ngẩn ra, khó hiểu nói:
 
- Anh và bọn họ...
 
- Họ là những chiến hữu của cha anh năm xưa.
 
 Khi nói những lời này, trong đầu của Trần Phàm hiện lên thân ảnh của đám người Viên Binh, phần cảm động trong lòng không hề thuyên giảm đi chút nào.
 
Dường như Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng nhận ra tâm tình trong lòng Trần Phàm, cho nên nàng lựa chọn im lặng. Theo sau, nàng chậm rãi đứng lên, chỉnh trang lại mái tóc đang hỗn loạn, nói:
 
- Đi với em sang thư phòng, em cho anh xem thứ này.
 
Nhìn hai tòa nhũ phong cao ngất trước ngực và đôi chân thon dài của Hoàng Phủ Hồng Trúc, trong nội tâm của Trần Phàm thoáng dao động, nhưng diễn cảm bên ngoài không hề phát sinh biến hóa. Âm thầm kìm chế dục hỏa, đồng thời cũng gật đầu đi theo Hoàng Phủ Hồng Trúc.
 
Nửa phút đồng hồ sau, Hoàng Phủ Hồng Trúc mang theo Trần Phàm đi vào thư phòng, đứng trước tấm bảng đen treo trên vách tường kia.
 
Mắt thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc đứng ở trước tấm bảng đen, nhất thời Trần Phàm đã minh bạch, lúc này Hoàng Phủ Hồng Trúc là muốn cho mình xem hình vẽ nhân mạch đồ ở trên đó. Tuy rằng bản thân hắn đã từng xem qua không dưới ba lần, nhưng ngay khi ánh mắt chuyển lên trên tấm bảng đen, thì vẫn phát sinh ra một chút biến hóa.
 
Trần Phàm rõ ràng nhìn thấy, ba chữ Sở Vấn Thiên thường ngày nằm ở giữa tấm bảng đen, lúc này đã đổi thành danh hào của mình.
 
- Mặc dù em tin tưởng anh có năng lực đối phó với Tiết Hồ, bất quá mạng lưới quan hệ ở trên tấm bảng đen này, hẳn là cũng sẽ giúp đỡ anh được một phần.
 
 Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ nhàng nói.
 
Trần Phàm khẽ nhíu mày trầm ngâm không đáp.
 
- Em biết, anh là người rất có ngạo khí, mạng lưới quan hệ trên tấm bàng này, có lẽ anh cũng không nhìn vào trong mắt, nhưng đó là một phần tâm ý của em.
 
 Hoàng Phủ Hồng Trúc nhìn thấy Trần Phàm nhíu mày, tựa như có thể nhìn thấu suy nghĩ của Trần Phàm bình thường, liền nhanh chóng giải thích nói:
 
- Ngoài ra, anh không cần phải lo lắng cho em. Tâm nguyện cả đời của vấn Thiên là muốn đem Hồng Trúc Bang phát dương quang đại, có thể sánh ngang vỗ tay gọi nhịp cùng Thanh Bang. Những việc anh đang làm chẳng khác nào gián tiếp hoàn thành tâm nguyện của hắn. Cho nên, dùng người trong mạng lưới của hắn, đây cũng là đạo lý thường tình mà thôi.
 
Trên thực tế, Trần Phàm không đáp ứng ngay, đều không phải là chướng mắt cái mạng lưới này.
 
Sở Vấn Thiên có thể ngạng kháng cùng Thanh Bang ở Đông Hải, chia cắt một nửa thiên hạ, mạng lưới quan hệ tự nhiên là phải có. Nếu như thu dùng những người này, đối với hành trình tiêu diệt Hắc Kim Đế Quốc của Tiết gia, trong tương lai quả thật là sẽ phát huy ra tác dụng nhất định.
 
Hắn không đáp ứng ngay, là bởi vì lo lắng nội tâm của Hoàng Phủ Hồng Trúc đang rối rắm mà thôi!
 
Dù sao, nàng đã đem Hồng Trúc Bang giao vào trong tay hắn, hiện giờ còn muốn giao luôn cả mạng lưới quan hệ trong giới bạch đao của Sở Vấn Thiên cho hắn. Những chuyện này, nhiều ít nàng cũng sẽ bị ngoại giới tung tin nói xấu.
 
Nhưng lúc này, sau khi nghe Hoàng Phủ Hồng Trúc nói xong, thì Trần Phàm không cố chấp thêm nữa, mà gật đầu đáp ứng:
 
- Hảo!
 
Thấy Trần Phàm đáp ứng, Hoàng Phủ Hồng Trúc khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Diễn cảm vui sướng, theo sau vừa nhớ ra chuyện gì đó, liền hỏi:
 
- Em nghe Dương Viễn nói, anh muốn cùng Tần An đến Anh quốc tham gia hoạt động giao lưu với các trường đại học, đúng không?
 
- Ừ, phải rồi.
 
 Trần Phàm không giấu giếm nói.
 
- Vậy anh nhớ cẩn thận nhé.
 
 Trong đôi con ngươi của Hoàng Phủ Hồng Trúc toát ra một tia lo lắng:
 
- Từ sau khi anh giết chết Tá Đằng Dụ Nhân. Tá Đằng Nhất Lang luôn luôn không có cơ hội báo thù. Bình thường anh ở trong nước, Sơn Khẩu Tổ không xâm nhập vào được. Nhưng nếu anh đi ra ngoài, thì tầng lá chắn này sẽ không còn nữa đâu.
 
- Yên tâm, anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Nếu sang nước khác, bọn chúng sẽ không kiêng nể gì, đồng dạng anh cũng giống như vậy.
 
 Trần Phàm khẽ mỉm cười, trong con ngươi lóe ra một tia quang mang dị sắc:
 
- Chơi trò chơi không có quy tắc như thế này. Huyết Sắc Luyện Ngục chính là vết xe đổ dành cho Sơn Khẩu Tổ.
 
Bình Luận (0)
Comment