Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 508

Khách sạn Nam Kinh Hoa Sơn là một trong những cơ sở dùng để tiếp đãi khách nhân của quân khu NJ.
 
Bởi vì ngày mùng 5 tháng 5, các quan chức lãnh đạo các ngành sẽ đến tham dự bữa tiệc sinh nhật trước năm về hưu của Lý Vân Phong. Vì muốn công tác tiếp đãi không xảy ra sai lầm, cùng công tác bảo vệ an toàn cho các vị quan chức lãnh đạo. Nên bắt đầu từ 00 giờ ngày mùng 4 tháng 5, cho đến 18 giờ ngày mùng 6 tháng 5, khách sạn Hoa Sơn không mở ra cho ngoại giới tiến vào.
 
Bắt đầu từ 12 giờ trưa ngày mùng 4 tháng 5, chung quanh khách sạn Hoa Sơn liền bị binh lính của đội Tiêm Đao quân khu NJ phong tỏa, người không có phận sự, đều không cho mon men đến gần. Đồng dạng, bắt đầu từ giữa trưa, từng chiếc xe hơi mang biển số quân khu NJ lần lượt chạy vào trong bãi đỗ xe của khách sạn Hoa Sơn, từng quan chức lãnh đạo trong quân đội, ở dưới sự bảo vệ của những binh lính, lần lượt tiến vào trong khách sạn Hoa Sơn.
 
Đúng 8 giờ tối, ngay khi Trần Kiến Quốc bước vào trong khách sạn Hoa Sơn, thì toàn bộ nhóm quan chức lãnh đạo quân đội đến tham dự buổi lễ mừng thọ của Lý Vân Phong, cũng đều có mặt đông đủ.
 
Từ lúc 8 giờ tối, các quan chức trong quân đội lần lượt tiến đến phòng của Trần Kiến Quốc bái phỏng, chờ tới đúng mười giờ thì toàn bộ quan chức đều đã gặp mặt qua Trần Kiến Quốc, nhưng bọn họ đàm luận chuyện gì, thì chỉ riêng một mình bản thân Trần Kiến Quốc mới rõ ràng nhất mà thôi.
 
Mười giờ!
 
Viên Binh thân là trợ lý Bộ tổng tham mưu, nói chuyện cùng khách nhân khoảng nửa canh giờ, cuối cùng mới quyết định, tiến vào trong phòng riêng của vị lãnh đạo Bộ tổng tham mưu.
 
- Tiểu Viên à, muộn như thế này đến tìm ta, phải chăng là có chuyện gì muốn nhờ ta sao?
 
 Vị lãnh đạo Bộ tổng tham mưu kia, nhìn Viên Binh tiến vào trong phòng, sắc mặt khó coi, ngập ngừng như đang muốn nói chuyện gì đó, liền mỉm cười hỏi.
 
- Thủ trưởng, có thể bang trợ Tiểu Phàm một lần hay không?
 
 Viên Binh hướng vị lãnh đạo trực tiếp của mình cúi đầu, dùng ngữ khí hơi có vẻ kích động dò hỏi.
 
- Tiểu Viên à, đây không phải là anh muốn đẩy vấn đề khó khăn này sang cho tôi hay sao.
 
 Vị lãnh đạo Bộ tổng tham mưu, tựa hồ sớm đã biết trước chuyện tình mà Viên Binh muốn nhờ hắn bang trợ. Vì thế cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, mà cười khổ nói:
 
- Hiện giờ đang trong lúc mấu chốt, anh bảo ta phải giúp đỡ cậu ấy như thế nào đây?
 
Viên Binh khẽ ngẩng đầu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
 
- Tiểu Viên, hẳn là anh quá rõ ràng tình hình trước mắt rồi.
 
 Vị lãnh đạo Bộ tổng tham mưu khẽ thở dài nói:
 
- Chuyện tình ở Hàng Châu, tiểu tử đó hành sự rất được, đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, nguyên nhân bởi thủ trưởng số 1, cho nên Yến gia đành phải cắn răng nuốt hận vào trong bụng. Nhưng hiện giờ...tất cả mọi người đều biết nguyên nhân ngày hôm đó thủ trưởng số 1 đến Hàng Châu, chẳng qua chỉ là do giáo đình Vantical gây sức ép. Tiểu tử đó chẳng khác nào mượn thế giáo đình, mà mượn thế chung quy cũng chỉ được nhất thời thôi. Đợi sau khi tin tức bình ổn xuống, lấy tác phong của Yến gia, họ nhất định sẽ động thủ với tiểu tử đó, để vãn hồi một chút thể diện.
 
- Sau khi Trần gia lão thủ trưởng quy thiên, Trần Yến hai nhà lần đầu giao phong, không tính đến phương diện quân đội, ở riêng chính giới, Trần gia đã hoàn toàn thảm bại. Dưới tình huống này, lão Trần nhất định sẽ lựa chọn phân rõ giới tuyến cùng tiểu tử đó, để lửa giận của Yến gia không lan đến Trần gia.
 
 Vị lãnh đạo Bộ tổng tham mưu thở dài nói:
 
- Cho nên chuyện này không người nào giúp đỡ nổi hắn. Nếu như hắn không biết điều, muốn đến tham dự bữa tiệc này, thì chỉ tự chuốc lấy nhục nhã mà thôi.
 
Viên Binh sắc mặt khó coi, ngập ngừng muốn nói chuyện gì đó. Nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời xuống dưới bụng.
 
- Haiizz, nói ngược trở lại, sau ngày tiểu tử kia bị đuổi ra khỏi Trần gia, chẳng những không có chết yểu, tương phản còn dựa vào cố gắng bản thân từng bước đi cho đến ngày hôm nay, làm ra những chuyện kinh thiên động địa mà không cần Trần gia đứng sau lưng chống đỡ. Chỉ bằng vào điểm này, hai đứa nhóc cùng tuổi ở Trần Yến hai nhà so sánh với tiểu tử kia đều thua kém nhiều lắm.
 
- Lấy những chuyện mà tiểu tử kia làm ra sau khi thoát ly khỏi Trần gia. Nếu trong lòng lão Trần không cảm thấy hối hận, thì đánh chết ta cũng sẽ không tin.
 
 Vị lãnh đạo Bộ tổng tham mưu nói đến đây, ngữ khí có chút bất đắc dĩ:
 
- Nhưng hối hận thì hối hận. Bước đầu đã đi sai, chuyện phát triến xuống đến trình độ này. Lão Trần cũng đành phải tiếp tục bước sai đi mà thôi.
 
Viên Binh khóe mắt nhảy lên vài cái, nhưng trong lòng hiểu rõ ràng, vị thủ trưởng có tiếng nói trong quân đội này không phải là không muốn giúp, mà là không giúp nổi ah!
 
- Tiểu Viên, có vài lời khó nghe anh cũng không cần để ý.
 
 Vị lãnh đạo Bộ tổng tham mưu có vẻ tiếc hận nói:
 
- Nếu như không xảy ra chuyện gì bất ngờ, thì kết cục của tiểu tử đó sẽ rất thê thảm.
 
Thê thảm ư?
 
Lúc này Viên Binh không khỏi nhớ đến phong thái của người đàn ông năm xưa ở trên chiến trường được mệnh danh là Quân Đao!
 
Hổ phụ vô khuyển tử!
 
Con trai của Quân Đao làm sao có thể là người hèn nhát?
 
Đứa chắt mà Trần lão thái gia coi trọng nhất khi còn sống, sẽ chết thê thảm ư?
 
Lúc này Viên Binh không dám tin!
 
Không tin thì không tin, nhưng hắn cũng không ra lời phản bác. Đồng dạng lý trí nói cho hắn biết, chưa nói đến chuyện sau này, chỉ tính riêng quan ải hôm nay, Trần Phàm sẽ gặp rất nhiều khó khăn!
 
Nhất là nghĩ đến câu ngoan thoại lúc trước khi Trần Phàm bị đuổi ra khỏi Trần gia, Viên Binh trong lòng không tự chủ được, mà tràn ngập lo lắng đối với những chuyện sẽ phát sinh ở trong ngày mai.
 
Theo sau, Viên Binh ủ rũ bước ra khỏi gian phòng của vị lãnh đạo Bộ tổng tham mưu.
 
10 giờ 10 phút!
 
Khi Trần Phi lái chiếc Audi A6 mang biển số Thành ủy Đông Hải chạy đến khách sạn Hoa Sơn, thì liền bị nhóm binh lính thuộc đội Tiêm Đao của quân khu NJ, phụ trách công tác bảo an bước ra ngăn cản.
 
Trần Phi hiểu rõ quy củ trong quân đội, nên cũng không dám ngang nhiên xông thẳng vào, mà dừng ô tô lại, mở cửa kính xe xuống.
 
Vị đội trưởng đội Tiêm Đao, nhận được mệnh lệnh phụ trách bảo vệ an toàn cho các cán bộ thủ trưởng giới quân đội, mà không nhận được thông báo nói rằng sẽ có quan chức tiến vào khách sạn Hoa Sơn. Vì thế, sau khi nhìn thấy Trần Phi hạ cửa kính xe xuống, đầu tiên cúi chào Trần Phi, sau đó nghiêm mặt nói:
 
- Xin hỏi ngài tìm ai?
 
- Trần chủ tịch kêu tôi đến đây gặp ông ấy.
 
 Trần Phi thản nhiên nói.
 
Trần chủ tịch?
 
Vừa nghe thấy ba chữ này, vị đội trưởng đội Tiêm Đao sắc mặt đại biến, theo sau cung kính nói:
 
- Xin ngài chờ một chút.
 
- Hảo.
 
 Trần Phi mỉm cười khẽ nói, trong nụ cười cái phần kiêu ngạo của Trần gia đại thiếu kia, căn bản là không thể nào che giấu.
 
Một lúc sau, vị đội trưởng kia báo cáo xong, rốt cuộc thì cũng đã nhận được chỉ thị, yêu cầu cho qua.
 
- Chào ngài. Trần chủ tịch nghỉ ngơi ở bên trong, đang chờ ngài đến gặp.
 
 Sau khi nhận được chỉ thị, vị đội trưởng đội Tiêm Đao liền bước đến trước mặt Trần Phi báo cáo, hơn nữa còn ra lệnh thủ hạ cho thông qua.
 
Trần Phi gật đầu mỉm cười, đóng cửa kính xe lên, lái ô tô chạy vào trong bãi đỗ, dừng xe cân thận xong, ngẩng đầu nhìn thoáng qua biển hiệu khách sạn Hoa Sơn, sau đó mới ưỡn ngực thẳng tiến bước vào.
 
Mấy phút đồng hồ sau, Trần Phi thân mặc âu phục chỉnh trang, trải qua thêm ba lần kiểm tra an ninh, đi đến trước cửa gian phòng của Trần Kiến Quốc, khẽ hít sâu một hơi, mới nhẹ nhàng gõ cửa.
 
- Vào đi.
 
 Trong phòng truyền ra thanh âm của Trần Kiến Quốc.
 
Trần Phi lấy lại bình tĩnh, đẩy cửa bước vào.
 
Trong phòng khách, Trần Kiến Quốc đang ngồi đọc báo quân sự ở trên ghế sofa, nghe thấy tiếng bước chân mở cửa đi vào, cũng không hề ngẩng đầu nhìn lên. Dường như...hắn thông qua tiếng bước chân này, cũng đoán được thân phận của người đến đây.
 
- Ông nội.
 
 Trần Phi vội vàng bước đến trước người của Trần Kiến Quốc, cung kính vấn an nói.
 
- Vừa đến hả?
 
 Trần Kiến Quốc buông tờ báo trong tay ra, khẽ liếc mắt nhìn Trần Phi một cái, bình thản nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
- Dạ, ông nội.
 
 Trần Phi gật đầu, thẳng lưng mà đứng, ngữ khí mười phần cung kính có dư.
 
- Ta đã phân phó người an bài phòng nghỉ cho cháu, là phòng 305. Thời gian đã không còn sớm nữa rồi, cháu đến phòng đó nghỉ ngơi đi thôi.
 
 Trần Kiến Quốc thản nhiên nói.
 
Đối với chuyện tình Trần Kiến Quốc ra lệch trục khách, trong lòng Trần Phi mặc dù nghi hoặc, nhưng cũng không dám tỏ vẻ bất mãn, mà cung kính gật đầu đi ra khỏi phòng.
 
Sau khi ra ngoài, Trần Phi nhìn thoáng qua đám cảnh vệ đang canh gác ở ngoài hành lang, khẽ mỉm cười chào hỏi, nhưng lại phát hiện chẳng có người nào thèm quan tâm đến hắn...Những người này hiên ngang mà đứng như một cây súng, hoàn toàn đem hành động lấy lòng của hắn coi trở thành không khí.
 
Đem mặt lạnh dán vào mông nóng, điều này làm cho nội tâm Trần Phi có điểm khó chịu, nhưng lại không dám nói gì, mà chật vật bước xuống dưới lầu.
 
Bỗng nhiên...
 
Ở trong quá trình bước xuống dưới lầu, Trần Phi chợt nhìn thấy một cái thân ảnh quen thuộc.
 
Trương Thiết Trụ!
 
Là cảnh vệ của Trần lão thái gia, khi người còn sống!
 
Trương Thiết Trụ xuất hiện ở đây làm cho Trần Phi không khỏi ngạc nhiên, vốn hắn muốn chào hỏi, bất quá phát hiện ra Trương Thiết Trụ chẳng thèm liếc mắt nhìn mình lấy một cái, tiếp tục nhớ ra Trương Thiết Trụ dường như luôn luôn ủng hộ Trần Phàm, nên dứt khoát đem lời bên khóe miệng nuốt vào trong bụng, giống như đang gặp người lạ bình thường, đi thoáng qua Trương Thiết Trụ.
 
Chẳng thèm ngó ngang đến Trần Phi, Trương Thiết Trụ bước lên lầu, đến trước cửa phòng Trần Kiến Quốc, thì vươn tay ra gõ cửa.
 
- Mời vào.
 
 Lúc này, thanh âm của Trần Kiến Quốc lại truyền ra.
 
Két!
 
Trương Thiết Trụ đẩy cửa mà vào.
 
Trong phòng khách, Trần Kiến Quốc nhìn thấy người vào đây là Trương Thiết Trụ, thì hơi cau mày, trong con ngươi hiện lên một tia kinh ngạc. Sau đó cũng buông tờ báo quân sự ở trong tay ra.
 
Trương Thiết Trụ mặt không đổi sắc đi đến trước người của Trần Kiến Quốc, không có hành lễ cung kính giống như Trần Phi, mà sống lưng thẳng tắp khí vũ hiên ngang nói:
 
- Trần chủ tịch...
 
- Thiết Trụ, ông tìm tôi là có chuyện sao?
 
 Trần Kiến Quốc mắt lóe tinh quang, thản nhiên hỏi.
 
- Trương Thiết Trụ cả gan hỏi Trần chủ tịch một câu, ngài làm như vậy phải chăng là hơi quá đáng?
 
 Trương Thiết Trụ đứng thẳng sống lưng, lớn tiếng hỏi, tia bất mãn trong giọng nói không hề che giấu chút nào.
 
- Quá đáng ư?
 
 Trần Kiến Quốc nhíu mày:
 
- Ông đang muốn nói đến chuyện gì vậy?
 
- Lão thủ trưởng qua đời, ngài vì lo lắng toàn cục, vì lợi ích của Trần gia, mà một cước đem Tiểu Phàm đá văng ra khỏi Trần gia không nói, hiện giờ còn muốn đâm thêm hai đao vào trái tim đang chất chồng vết thương của cậu ấy. Làm như thế cũng không tránh khỏi quá mức ngoan độc đi?
 
 Trương Thiết Trụ biểu tình lạnh lùng chất vấn.
 
Trần Kiến Quốc không cho là đúng, cười lạnh nói:
 
- Trương Thiết Trụ, ông thì tính là cái gì mà cũng dám đến đây chất vấn tôi?
 
- Trong mắt ngài, Trương Thiết Trụ tôi không tính là cái gì cũng được. Chẳng qua tôi là không muốn khoanh tay đứng nhìn ngài hủy hoại tâm huyết hai mươi năm qua do lão thủ trưởng bồi dưỡng ra mà thôi.
 
 Trương Thiết Trụ mặt không đổi sắc nói:
 
- Cho nên, mới cả san nhắc nhở ngài một câu, khi hành sự thì nên chừa cho người khác đường sống. Tiểu Phàm, dù nói như thế nào thì trong người cũng đang chảy xuôi dòng máu Trần gia. Hắn cũng là đứa chắt mà lão thủ trưởng coi trọng nhất thời gian còn sống!
 
 
- Trương Thiết Trụ, hãy chú ý đến thân phận của ông và làm tốt chuyện tình nằm trong phận sự của ông mà thôi.
 
 Trần Kiến Quốc ngữ khí chợt lạnh xuống:
 
- Chuyện này không phải ông có thể nhúng tay vào được.
 
- Trần Kiến Quốc, tôi biết mình không đủ khả năng nhúng tay vào chuyện này.
 
 Trương Thiết Trụ bình tĩnh nói:
 
- Tôi chỉ nhắc nhở ông một câu, mình làm chuyện gì thì vẫn có lão thiên đang nhìn, ông làm ra một số chuyện ám muội, chờ đến thời gian ông đi gặp lão thủ trưởng, thì ông muốn hối hận cũng không kịp nữa đâu.
 
Nói xong, Trương Thiết Trụ xoay người ly khai.
 
Trần Kiến Quốc diễn cảm ngưng trọng, nhưng không có hé răng phản bác.
 
10 giờ 30 phút!
 
Một chiếc Bentley mang biển tứ quý 6, chạy nhanh vào trong đại viện quân khu NJ.
 
Bình Luận (0)
Comment