Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 598

Cũng giống như Tưởng Văn, tối đêm qua thâu đêm Tiết Hồ vẫn chưa ngủ.
 
Khác với Tưởng Văn chính là, Tưởng Văn hưng phấn cả đêm, mà Tiết Hồ lại buồn bực cả đêm.
 
Bản thân là người cầm quyền Thanh bang, hắn là người trước tiên biết được sáu mươi thành viên Phong Diệp được phái tới Đông Nam Á đã toàn quân bị diệt, sau đó lại là tin tức hang ổ của Vương Hồng bị huyết tẩy, hai anh em Vương Dũng cùng Vương Hạo bị giết chết, cùng với tin tức Hồng Tinh dùng khí thế lôi đình diệt trừ Thanh bang tại Hong Kong.
 
Một nhóm tin tức này đối với Tiết Hồ mà nói giống như cơn ác mộng.
 
Nếu không phải tuyệt đối tín nhiệm với hệ thống tình báo của mình, Tiết Hồ thật không thể tin nổi những chuyện này là sự thật.
 
Trong phòng sách, gạt tàn đặt trên bàn chứa đầy tàn thuốc, cả phòng khói thuốc mông lung.
 
Tiết Hồ ngồi trên ghế đằng mộc, càng không ngừng hút thuốc, đôi mắt hiện đầy tơ máu, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
 
Cùng lúc đó.
 
Mấy chiếc xe hơi đắt tiền lần lượt chạy vào khu nhà giàu Nhị Sa Đào, thẳng đến ngôi biệt thự ở trung ương.
 
Một lát sau, mấy chiếc xe hơi dừng lại trước cổng biệt thự, vài tên đại hán mặc bộ quần áo màu đen, đeo tai nghe cùng súng ống dẫn đầu nhảy xuống xe, mở cửa sau cho ba chiếc xe hơi.
 
Cửa xe mở ra, người đầu tiên bước xuống là một lão già sắc mặt hồng nhuận.
 
Tào Cảnh Huy.
 
Một trong những trưởng lão Thanh bang, nhân vật đại biểu cho phái trung lập, người cầm quyền phe phái Tào gia.
 
Hắn là nhân vật thứ ba danh xứng với thực trong Thanh bang!
 
Sau khi Tào Cảnh Huy bước xuống xe, hai gã trung niên cũng từ hai chiếc xe khác bước xuống.
 
Bọn họ là một trong những ủy viên trong hội ủy viên Thanh bang, được xem như đại tướng biên cương, là hai người cầm quyền Lưỡng Hồ của Thanh bang.
 
Sau khi hai người xuống xe, bước nhanh theo sau Tào Cảnh Huy, đi theo hắn vào biệt thự.
 
Bên trong phòng sách biệt thự, một người trung niên hơi có chút lo lắng nhìn Tiết Hồ, nói:
 
- Tiết gia, Tào Cảnh Huy, Vũ Trường Hà, Nhạc Thành Cương đang ở đại sảnh dưới lầu, nói là muốn gặp ngài, ngài thấy sao?
 
Nghe được lời nói của bảo tiêu, vẻ lo lắng trên mặt Tiết Hồ càng thêm nồng đậm vài phần, hắn nhẹ nhàng gõ tẩu thuốc, cười lạnh nói:
 
- Tào Cảnh Huy luôn luôn lựa chọn ẩn nhẫn, không tham dự vào việc tranh đấu giữa tôi và Vương Hồng, hiện giờ Vương Hồng vừa chết hắn liền ngồi không yên, hay là muốn bức vua thoái vị sao? Gặp! Vì sao lại không gặp! Cậu cho bọn hắn vào, bản thân tôi muốn nhìn xem bọn hắn có thể chơi ra trò gì!
 
- Dạ. Tiết gia!
 
Người trung niên cung kính lên tiếng, cúi người lui ra khỏi phòng sách.
 
Một phút sau, dưới sự dẫn dắt của người trung niên, Tào Cảnh Huy mang theo Vũ Trường Hà cùng Nhạc Thành Cương đi vào phòngsách.
 
- Đại ca.
 
- Tiết gia.
 
Sau khi ba người đi vào phòng sách, liền hành lễ, mà người trung niên giữ im lặng đi ra phía sau Tiết Hồ, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm ba người, cảm giác như chỉ cần ba người có hành động gì thiếu suy nghĩ sẽ lập tức rút súng bắn chết ba người.
 
- Cảnh Huy, tiểu Vũ, tiểu Nhạc, sáng sớm ba người tới chỗ này của tôi, có việc gì thế?
 
 Tiết Hồ phun ra một ngụm khói thuốc, ánh mắt lạnh lùng nhìn ba người.
 
Cảm thụ được hàn ý toát ra trong con ngươi của Tiết Hồ, sắc mặt Tào Cảnh Huy bình tĩnh như nước, mà Vũ Trường Hà cùng Nhạc Thành Cương lại âm thầm rùng mình.
 
- Đại ca, chính là vì chuyện này, hôm nay tôi mang theo tiều Vũ cùng tiểu Nhạc đến tìm ngài, quả thật là vì có chuyện.
 
 Tào Cảnh Huy nhếch chân bắt chéo, thản nhiên nói:
 
- Thứ nhất, tối hôm qua tôi nghe nói Hồng ca cùng Vương Dũng, Vương Hạo đều bị người giết chết, phân bộ của chúng ta tại Hong Kong bị Hồng Tinh công kích, tổn thất thảm trọng, ngoài ra đại ca phái một bộ phận thành viên Phong Diệp đi Đông Nam Á trợ giúp Hồng ca cũng toàn quân bị diệt.
 
Tào Cảnh Huy vừa nói, khóe mắt Tiết Hồ không khỏi nhảy lên, mà sắc mặt Vũ Trường Hà cùng Nhạc Thành Cương đều có vẻ phức tạp.
 
- Phong Diệp trong tay đại ca, uy chấn hắc bang toàn cầu, lần này toàn quân bị diệt thật làm tiểu đệ không thể tin được, cho nên mới tới đây nghiệm chứng hư thật. Còn nữa, Hồng ca bị giết, bên ngoài đồn đãi là do hai tiểu đầu mục của Thủy Trúc bang ra tay, tôi cho rằng đây là lời nói vô căn cứ, không thực tế, không biết đại ca có biết tin tức gì hay không?
 
 Tào Cảnh Huy nói xong, đưa mắt nhìn Tiết Hồ.
 
Sắc mặt Tiết Hồ không chút thay đổi nhìn Tào Cảnh Huy, thanh âm khàn khàn nói:
 
- Tôi phái thành viên của Phong Diệp đến Đông Nam Á quả thật đã bị người mai phục chặn giết, còn có việc a Hồng bị giết chết, đều có liên quan tới Thủy Trúc bang.
 
- Lúc trước đó Thủy Trúc bang bị trùm buôn lậu vũ khí người Nga là Kroff trả thù, toàn bộ thành viên nòng cốt bị giết hại, làm sao có được thực lực mạnh mẽ đến như thế?
 
 Tào Cảnh Huy nhíu mày, hiển nhiên không tin câu trả lời của Tiết Hồ.
 
- Hừ!
 
 Sắc mặt Tiết Hồ dữ tợn, hận đến nghiến răng, nói:
 
- Nguyên bản tôi cũng không tin chuyện này, nhưng tôi từ con đường đặc thù biết được, Thái Hổ vì ổn định Thủy Trúc bang, tìm số tiền thật lớn mời tổ chức lính đánh thuê, thông qua việc đối phó chúng ta vu oan sát hại tiểu đầu mục Thủy Trúc bang để ổn định lòng quân!
 
- Thì ra là thế. Kế sách một hòn đá ném hai chim, thực sự quá ác độc!
 
 Tào Cảnh Huy nửa tin nửa ngờ, sau đó lại nhìn về phía Tiết Hồ, hỏi:
 
- Đại ca, theo hình thức trước mắt, nếu chúng ta không làm gì, giang sơn Hong Kong cùng Đông Nam Á vất vả đánh xuống đều sẽ mất, không biết đại ca có diệu kế thế nào?
 
- Địa bàn bị đánh mất, tự nhiên phải cướp về!
 
 Tiết Hồ lạnh lùng nói:
 
- Nhưng muốn thắng ngoại trước tiên phải dẹp nội, việc khẩn cấp trước mắt chúng ta phải diệt trừ tiểu tạp chủng Trần gia, chỉ cần tiểu tạp chủng kia vừa chết, những phiền toái kia cũng không còn là vấn đề!
 
- Hay là đại ca có biện pháp đối phó tên kia sao?
 
 Trong lòng Tào Cảnh Huy vừa động, ngay cả Vũ Trường Hà cùng Nhạc Thành Cương đều lộ vẻ mặt chờ mong nhìn Tiết Hồ.
 
Đối với bọn hắn mà nói, vứt bỏ địa bàn Đông Nam Á cùng Hong Kong, chỉ tổn thất một phần thu nhập nhỏ, không quan hệ gì lớn, bọn hắn thật sự lo lắng chính là Trần Phàm!
 
Dùng cách nói của Tiết Hồ, Trần Phàm là địch nhân quốc nội, một ngày chưa trừ diệt, bọn hắn có ngủ cũng không an ổn!
 
- Biện pháp tự nhiên có.
 
 Tiết Hồ nheo mắt lại, vẻ mặt tự tin nói:
 
- Hắn nhảy nhót không được bao lâu nữa, tối đa hơn một tháng.
 
Nhận thấy được vẻ tự tin trong giọng nói của Tiết Hồ, ba người Tào Huy giật mình kinh hãi.
 
- Không biết đại ca muốn làm như thế nào?
 
 Tào Cảnh Huy hỏi dò.
 
Ánh mắt Tiết Hồ như đao quét nhìn Tào Cảnh Huy, đổi đề tài:
 
- Cảnh Huy, các người tới tìm tôi, không chỉ là vì quan tâm chuyện xảy ra tối hôm qua đi?
 
- Tiết gia, hiện giờ hàng tồn trong tay chúng tôi đã không còn, không biết số hàng mới nhất chừng nào sẽ tới?
 
 Lúc này mở miệng chính là người nắm quyền Hồ Nam Vũ Trường Hà:
 
- Nếu bị đoạn hàng, sẽ khó ăn nói với người bên dưới, còn nữa, khách hàng cũng sẽ tức giận.
 
Nghe được Vũ Trường Hà mở miệng, Nhạc Thành Cương cũng ngồi không yên, vội vàng phụ họa:
 
- Phải a, Tiết gia, các huynh đệ đều đang trông cậy đợt này có số hàng lớn mới xong.
 
- Vấn đề về hàng, các cậu không cần phải lo lắng, tôi đã liên hệ xong với Tam Giác Vàng Khôn Sa, mấy ngày nữa sẽ có một nhóm hàng được đưa tới.
 
 vẻ mặt Tiết Hồ trấn định.
 
Nghe được Tiết Hồ cam đoan, Vũ Trường Hà cùng Nhạc Thành Cương đều âm thầm nhẹ thở ra.
 
- Cảnh Huy, tiểu Vũ, tiểu Nhạc, hiện tại bang hội quả thật gặp phải vài vấn đề, lâm vào khốn cảnh. Nhưng tất cả những chuyện này chỉ là tạm thời, không cần bao lâu, chờ tên tạp chủng Trần gia vừa chết, hết thảy vấn đề đều giải quyết dễ dàng, tổn thất của mọi người đều sẽ được bồi trở lại!
 
 Tiết Hồ thấy ba người không nói chuyện, liền đưa ra lời cam đoan, sau đó nói:
 
- Các người đi về đi, tối hôm qua cả đêm tôi không có ngủ, muốn ngủ một giấc.
 
- Được!
 
Ba người không hẹn mà cùng đứng dậy.
 
Theo ba người xem ra, lúc này Tiết Hồ còn có thể ngủ được, điều này đủ để chứng minh chuyện xử lý Trần Phàm cũng không phải là lời nói dối, mà là đã nắm chắc!
 
Ngay khi trong Thanh bang bởi vì chuyện Vương Hồng cùng nhiều thành viên Phong Diệp bị giết chết, đồng thời địa bàn tại Hong Kong cùng Đông Nam Á lâm vào khốn cảnh mà lòng người bàng hoàng, trong tổng bộ Hắc Ám U Linh tại Châu Âu Thụy Sĩ.
 
Olivia bưng một ly rượu, ngồi trên sô pha trong phòng khách, nhẹ nhàng loạng choạng ly rượu, trong lòng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
 
Nàng vẫn giống như ngày thường, mặc một bộ quần áo màu đỏ.
 
Dưới ánh mặt trời.
 
Bộ quần áo kia, đỏ rực rỡ.
 
Mái tóc trắng bạc, trắng chói mắt.
 
Nhưng...
 
Toàn thân nàng địa phương hấp dẫn người khác nhất chính là đôi mắt màu tím của nàng.
 
Đôi mắt màu tím kia có thể hấp dẫn lực chú ý của người khác đầu tiên.
 
Nhưng khi người ta chú ý tới nó, cặp mắt màu tím toát ra ánh mắt tà ác, đủ làm cho người đối diện phải rùng mình.
 
- Olivia, cô thật sự ngày càng mê người.
 
Đột nhiên một thanh âm tràn đầy vẻ từ tính vang lên bên trong đại sảnh biệt thự.
 
Chủ nhân thanh âm chính là một thanh niên mặc bộ quần áo màu đen.
 
Người thanh niên có một khuôn mặt tuấn mỹ tới mức cho người ta một loại cảm giác thật yêu dị, phối hợp với dáng mỉm cười mê người, đủ miểu sát đại bộ phận nữ nhân trong nháy mắt!
 
Điều kiện tiên quyết là đừng nhìn vào cặp mắt của hắn.
 
Hắn có một đôi mắt màu đen của người phương đông, trong con ngươi cũng không có vẻ băng sương, cũng không sáng quắc bức người, mà là cho người khác loại cảm giác âm nhu.
 
Khi ánh mắt của hắn quét lên thân người nào, người đó cũng sẽ cảm thấy dáng mỉm cười mê người kia cũng trở nên băng sương, mà cả người hắn cho người ta cảm giác cực kỳ nguy hiểm!
 
- Đứa con của U Linh. Zorro, là người nguy - hiểm nhất mà tôi từng nhìn thấy.
 
Đây là một câu nói của một vị đại lão trong thế giới ngầm.
 
- Zorro, chẳng lẽ anh không biết tôi không thích đàn ông bước chân vào biệt thự của tôi sao?
 
 Đối mặt với Zorro, ánh mắt Olivia băng sương, sát ý lẫm nhiên.
 
- Đương nhiên biết, nhưng tôi nhớ được, cô không cho phép bất kỳ người đàn ông nào bước vào tòa lâu đài Neuschwangtein lãng mạn, cũng không tính tới tòa biệt thự tại tổng bộ này.
 
 Zono nhẹ nhàng cười, mặc kệ Olivia có nguyện ý hay không, tự rót một ly rượu, uống qua một ngụm.
 
Olivia đặt ly rượu xuống, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Zorro, lạnh lùng nói:
 
- Zorro, rượu của tôi cũng không phải dễ uống như vậy, nếu như ý đồ đến của anh làm cho tôi không có hứng thú, tôi không để ý luận bàn với anh một trận.
 
- Olivia, tên ngu xuẩn Stern đã bị cô lợi dụng tay Đồ Tể giết chết, chẳng lẽ cô muốn đích thân xử lý tôi, chân chính xác lập địa vị cao nhất của cô trong Hắc Ám U Linh, do đó được kế thừa vị trí thủ lĩnh?
 
 Zorro cười híp mắt nói:
 
- Thật đáng tiếc, Olivia, tôi đã thành công tiêm gien số 1 vào người, cô không còn là đối thủ của tôi.
 
Ánh mắt Olivia lóe ra, trong con ngươi toát ra một tia khiếp sợ.
 
Tuy rằng sau khi tiêm gien số 1 có thể kích thích được tiềm năng tới mức lớn nhất, tiêu trừ nỗi sợ hãi trong nội tâm, tăng lên vũ lực giá trị cực đại, nhưng cũng tồn tại phiêu lưu nhất định, làm không tốt sẽ biến thành người sống đời sống thực vật, thậm chí tử vong!
 
Cho tới nay, Zorro lấy sự đa mưu túc trí mà nổi danh, hiện giờ lại tiêm gien số 1, nhiều ít làm Olivia có chút khiếp sợ.
 
- Không chỉ là tôi, còn có cha của tên Stern ngu xuẩn - vua của U Linh Dixiter.
 
 Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc toát ra trong con ngươi của Olivia, Zono nhàn nhạt cười:
 
- Ngoài ra còn có một nhân vật mà cô không tưởng tượng nổi đâu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
- Ai?
 
Olivia trầm giọng hỏi.
 
- Ảnh Tử.
 
Zorro nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
 
Bình Luận (0)
Comment