Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 607

Sáng sớm. ánh nắng sáng rỡ rơi khắp trường đại học Phục Sáng, ánh nắng lấp lánh hồi tỉnh lại ngôi trường đại học có lịch sử lâu đời này.
 
- Vi Vi, rời giường, đi học thôi.
 
Bên trong một phòng ngủ ký túc xá nữ, một cô gái tóc ngắn rửa mặt xong, nhìn thấy Tào Vi luôn luôn rời giường từ rất sớm nhưng hôm nay vẫn nằm im trên giường, nhịn không được bước tới kéo mền của Tào Vi.
 
- Tôi có chút khó chịu, sáng nay không lên lớp, nếu thầy giáo có hỏi bạn giúp tôi xin phép.
 
Tào Vi quay đầu, đôi mắt phiếm hồng nhẹ giọng nói.
 
- Được rồi.
 
Cô gái tóc ngắn thở dài, sau đó ra dấu bằng mắt với hai cô bạn cùng phòng, ba người giữ im lặng rời khỏi phòng ngủ.
 
Là bạn cùng phòng với Tào Vi, tối hôm qua các nàng đều nhìn thấy một màn xảy ra bên dưới lầu.
 
Ở trong trí nhớ của các nàng, Tào Vi là một cô gái thật điềm đạm nho nhã, rất hướng nội, từ sau khi khai giảng, quan hệ giữa các nàng rất tốt.
 
Tuy rằng các nàng rất tò mò một cô gái luôn không thích lãng phí xa xỉ, cũng chưa bao giờ dùng đồ vật nhãn hiệu nổi tiếng lại đột nhiên biến thành cô gái nhà giàu, nhưng các nàng vẫn không hỏi nhiều.
 
Bởi vì các nàng nhìn ra được tối hôm qua Tào Vi rất thương tâm, đã trằn trọc một đêm không ngủ.
 
Sau khi ba nàng rời đi, bên trong phòng ngủ khôi phục sự im lặng, Tào Vi sắc mặt tái nhợt trở mình, từ dưới gối lấy ra chiếc điện thoại giá cả bình thường, mang theo vài phần chờ mong, vài phần lo lắng khởi động máy, phát hiện có tám cuộc gọi nhỡ, một tin nhắn, toàn bộ đều của Tào Nghị gọi đến.
 
Mà Tiêu Phong cũng không gọi hoặc là nhắn một tin nào cho nàng.
 
Phát hiện này làm trong lòng nàng chợt đau nhói, khuôn mặt càng thêm trắng nhợt.
 
Nàng cắn môi, run rẩy viết một tin nhắn, nhưng khi muốn nhấn nút phát tin, lại giống như bị rút hết khí lực toàn thân, như thế nào cũng không thể nhấn nút.
 
Cuối cùng di động rớt ra khỏi tay nàng.
 
Nàng vô lực nhắm hai mắt lại.
 
Cùng lúc đó, trong một khách sạn tại Đông Hải, chuông điện thoại chói tai đánh vỡ vẻ yên tĩnh trong phòng, Tiêu Phong mơ mơ màng màng mở mắt.
 
Trên đầu giường, bày đầy chai rượu, trong phòng tràn ngập mùi rượu nồng nặc.
 
Mở to mắt, những chai rượu lăn lóc đập vào mi mắt, Tiêu Phong cảm thấy đầu óc choáng váng.
 
Tối hôm qua bởi vì e ngại trở về làm ảnh hưởng Ngu Huyền cùng Chu Văn, Tiêu Phong cũng không về trường, cũng không về tòa biệt thự Tiêu Viễn Sơn mua cho hắn tại Đông Hải, mà tùy tiện tìm một khách sạn thuê phòng ở lại uống đến say mèm.
 
Nhẹ lắc đầu, Tiêu Phong phun ra một hơi, gắng gượng ngồi dậy đi vào phòng vệ sinh.
 
Đi vào phòng vệ sinh, Tiêu Phong nhìn dáng vẻ tiều tụy của mình trong gương, hít sâu một hơi mở vòi nước rửa mặt.
 
Chờ khi Tiêu Phong ngẩng đầu lên, vẻ tiều tụy trên mặt đã biến mất, chỉ còn lại bộ dáng kiên cường mạnh mẽ.
 
Tựa hồ hắn đã biến đổi trở lại thành Tiêu gia công tử ca đang thi đấu cùng thời gian, đuổi theo thân ảnh của Trần Phàm.
 
Bốn mươi phút sau, Tiêu Phong lái xe trở về trường đại học Đông Hải.
 
Khi hắn đi vào phòng ngủ ký túc xá, trong phòng cũng nồng nặc mùi rượu.
 
Trong phòng ngủ, Ngu Huyền đã sớm rời giường, Chu Văn tựa hồ vẫn còn say rượu ngủ ngon chưa tỉnh lại.
 
- Tiêu Phong, tối hôm qua không về ngủ, hay là...
 
 Nhìn thấy Tiêu Phong đi vào phòng ngủ, Ngu Huyền vốn muốn nói gì đó, lại đột nhiên phát hiện trên má phải Tiêu Phong hơi sưng lên, trên mặt còn in rõ ràng dấu vết bàn tay thật rõ.
 
Phát hiện này làm Ngu Huyền biến sắc, chân mày nháy mắt nhướng cao, vứt bỏ cây lau nhà, bước nhanh về hướng Tiêu Phong trầm giọng hỏi:
 
- Tiêu Phong, mặt cậu làm sao vậy?
 
- Không có việc gì.
 
 Tiêu Phong cười lắc lắc đầu.
 
- Còn nói không việc gì, không phải mặt đã sưng đến như vậy? Ai đánh?
 
 Thần tình Ngu Huyền phẫn nộ hỏi, cảm giác như chỉ cần Tiêu Phong nói ra hung thủ, sẽ lập tức đi lấy lại công đạo cho Tiêu Phong.
 
Nhìn thấy bộ dáng tức giận của Ngu Huyền, Tiêu Phong ra vẻ xấu hổ cười nói:
 
- Mẹ nó, cậu cứ muốn hỏi tới tận cùng làm gì a? Được rồi, bạn thân cũng không gạt cậu, tối hôm qua bạn thân uống hơi nhiều, kết quả nhất thời nhịn không được muốn cái gì với Tào Vi, sau đó Tào Vi tức giận tát cho tôi một cái.
 
- Không phải chứ?
 
 Ngu Huyền trợn mắt há hốc mồm.
 
Tiêu Phong cười khổ nói:
 
- Cho một cái tát không nói, còn đòi chia tay với tôi, mẹ nó, bạn thân lại khôi phục kiếp sống độc thân rồi.
 
Cho tới nay tính cách Ngu Huyền vốn luôn tùy tiện, hơn nữa chưa từng nói qua chuyện yêu đương, lúc này nghe được Tiêu Phong giải thích, cũng không hề hoài nghi, mà vẻ mặt tiếc hận nói:
 
- Cô bé Tào Vi kia không tệ, cậu đó a, thật sự quá nóng lòng.
 
- Muốn từ chỗ làm vua lý luận biến thành vua thực hành, cần phải có quá trình, dục tốc thì bất đạt, tính tình nóng nảy cởi không được quần phụ nữ.
 
 Lúc này Chu Văn cũng đã ngồi dậy, vẻ mặt chật vật mệt mỏi, nhưng cũng không ảnh hưởng hắn tiếp tục thể hiện khả năng vua lý luận của mình.
 
Dát chi!
 
Chu Văn vừa nói xong, cửa phòng bị Trần Phàm đẩy ra, Trần Phàm đi vào phòng lập tức nhìn thấy vết bầm trên mặt Tiêu Phong, chân mày chợt nhướng lên:
 
- Tiêu Phong, cậu làm sao vậy?
 
- Trần Phàm, đừng hỏi, thật sự rất dọa người...
 
 Chẳng biết tại sao nghe câu hỏi của Trần Phàm. Tiêu Phong hơi có vẻ khẩn trương, muốn lừa dối cho qua chuyện.
 
Nhưng Chu Văn tựa hồ cũng không cho hắn cơ hội này, nghiêm trang đem lời Tiêu Phong vừa nói lặp lại thêm một lần.
 
Bá vương ngạnh thượng cung? (ý nói dùng sức mạnh chiếm đoạt)
 
Bị Tào Vi tát vào mặt, lại còn chia tay?
 
Nghe xong lời Chu Văn giải thích, phản ứng đầu tiên của Trần Phàm chính là không tin. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Hắn biết rõ, trước khi Tiêu Phong thay đổi tuy rằng có đến quán bar chơi đùa giải quyết sinh lý, hơn nữa còn nổi danh là hoa hoa công tử, nhưng Tiêu Phong chưa bao giờ nảy sinh cảm tình với bất cứ cô gái nào.
 
Một người cũng không có!
 
Mà sau khi Tiêu Phong thay đổi, ngay cả chuyện giải quyết sinh lý cũng không còn xảy ra.
 
Mặt khác tối hôm qua trong bữa tiệc, theo hắn quan sát liền có thể cảm giác được, Tiêu Phong rất thật lòng với Tào Vi.
 
Hắn không tin sau khi Tiêu Phong đã thay đổi lại có thể làm ra chuyện bá vương ngạnh thượng cung với Tào Vi như thế!
 
Lý trí nói cho hắn biết trong chuyện này tất có vấn đề.
 
Nhưng nếu như Tiêu Phong không có ý định nói ra sự thật, hắn cũng không vạch trần trước mặt Ngu Huyền cùng Chu Văn, mà cười khổ nói:
 
- Tối hôm qua hỏi cậu uống nhiều không, cậu nói không, kết quả lại làm ra chuyện không bằng cầm thú như thế.
 
- Vốn không uống nhiều, nhưng đi trên đường gió táp vào mặt, lại thêm mỹ nhân bên cạnh, có điểm không tự chủ được.
 
 Tiêu Phong nghĩ đã lừa được Trần Phàm, âm thầm thở ra, dáng tươi cười trở lại tự nhiên.
 
Nghe Tiêu Phong nói như thế, ba người lại mắng mỏ Tiêu Phong một phen, sau đó vẫn như ngày thường cùng nhau đến lớp.
 
Từ sau khi thân phận chủ tịch tập đoàn Cao Tường của Trần Phàm bị hấp thụ ánh sáng, mỗi lần hắn đi tới trường học đều trở thành tiêu điểm, nhất là khi hắn ôm sách giáo khoa đi học, sẽ trở thành tiêu điểm trong tiêu điểm, đã dẫn phát sự chú ý lên tới trăm phần trăm!
 
Hiển nhiên các sinh viên cũng không hiểu mục đích Trần Phàm làm như vậy.
 
Theo bọn hắn xem ra, với thân phận của Trần Phàm, hoàn toàn không cần đi học, nói khoa trương một chút, chỉ cần Trần Phàm nguyện ý, ngủ cả đời cũng kiếm được số tiền nhiều hơn so với người khác phấn đấu cả một đời.
 
Đối với Trần Phàm mà nói, hắn thích bầu không khí thoải mái trong trường đại học Đông Hải, thích cùng Tô San, Tiêu Phong bọn họ ở cạnh nhau không chút gánh nặng.
 
Cuộc sống thoải mái như vậy, làm nội tâm mỏi mệt của hắn thật dễ chịu.
 
Có lẽ đã thích ứng với những ánh nhìn chăm chú, dọc theo đường đi Trần Phàm vẫn nói nói cười cười, cũng không thèm để ý.
 
Nhưng khi sắp đi vào lớp học, Trần Phàm đột nhiên nói với Tiêu Phong:
 
- Tiêu Phong, còn mười mấy phút mới vào lớp, đến sân thượng hút điếu thuốc đi?
 
 Nghe được lời nói của Trần Phàm, sắc mặt Tiêu Phong đột nhiên biến đổi, bước chân cũng chợt ngừng lại.
 
Hắn theo bản năng nhìn về phía Trần Phàm, nháy mắt liền đọc hiểu ý tứ trong ánh mắt Trần Phàm.
 
- Được.
 
Nhìn thấy không thể giấu diếm được Trần Phàm, Tiêu Phong hơi trầm ngâm, gật đầu, theo Trần Phàm đi lên sân thượng.
 
Đi lên sân thượng, Trần Phàm lấy gói thuốc lá ném cho Tiêu Phong một điếu, nhưng không chủ động hỏi chuyện, chỉ đốt thuốc rít một hơi.
 
Tiêu Phong cũng châm thuốc lá.
 
Ánh nắng sáng rỡ, khói thuốc theo gió phiêu đãng, dáng tươi cười biến mất trên mặt Tiêu Phong, hắn rít vài hơi thuốc dùng nicotin gây tê bản thân mình, nhìn những sinh viên đang bước đi trên vườn trường, sắc mặt bình tĩnh nói:
 
- Nàng là con gái của Tào Cảnh Huy.
 
Con gái của Tào Cảnh Huy?
 
Nghe được lời nói của Tiêu Phong, chân mày Trần Phàm nhíu lại, trong đầu theo bản năng dần hiện ra phản ứng của Tào Vi khi nhìn thấy mình trong ghế lô, thầm mắng mình hồ đồ, hẳn nên sớm đoán ra được điểm này mới đúng.
 
- Vì sao mặt cậu bị tổn thương?
 
 Trần Phàm phủi phủi khói bụi, nhíu mày hỏi.
 
Tiêu Phong lại rít thuốc lá, phun ra một ngụm khói, sau đó dụi tắt tàn thuốc, cười khổ nói:
 
- Nàng đánh tôi, nói tôi lừa nàng.
 
- Tiêu Phong, thông qua việc quan sát tối qua, tôi có thể nhìn ra được cô bé Tào Vi kia thật lòng với cậu, hơn nữa với tính cách điềm đạm nho nhã của nàng, quả quyết sẽ không đánh cậu.
 
 Trần Phàm thở dài, nói:
 
- Giữa tôi và cậu còn cần giấu diếm sao?
 
Lộp bộp!
 
Bên tai vang lên lời nói của Trần Phàm, Tiêu Phong biến sắc, trong lòng run lên, trong con ngươi tràn ngập vẻ tự trách:
 
- Thực xin lỗi. Trần Phàm, tôi...
 
- Người của tôi báo cho tôi biết, Tào Nghị đang ở Đông Hải, hẳn do hắn làm.
 
 Trần Phàm nheo mắt lại như suy nghĩ, nói:
 
- Bất quá tôi đã an bài bảo tiêu bên cạnh cậu, nếu Tào Nghị động thủ với cậu, lẽ ra bảo tiêu của cậu phải biết rõ tình hình mới đúng.
 
Bảo tiêu?
 
Vừa nghe được lời này, Tiêu Phong chợt ngẩn ra, sau đó trong lòng chợt tràn ngập cảm động cùng ấm áp.
 
Hắn cũng không biết Trần Phàm an bài bảo tiêu cho hắn.
 
Mà Trần Phàm vốnkhông biết, thành viên Ám Đường phụ trách bảo tiêu cho Tiêu Phong ba lần trước cũng có theo Tiêu Phong vào trường đại học Phục Sáng, sau phát hiện bên trong trường học không có nguy hiểm, vì thế tối qua cũng không theo Tiêu Phong vào trong trường.
 
- Cậu không muốn nói rõ tình hình thực tế cho tôi biết, là bởi vì cậu thật sự thích cô bé Tào Vi kia. Cậu không muốn bởi vì tình cảm giữa cậu cùng Tào Vi mà làm ảnh hưởng đến kế hoạch tôi diệt trừ Thanh bang, đúng không?
 
 Hiểu được chân tướng sự tình, Trần Phàm nháy mắt đoán được dụng ý của Tiêu Phong.
 
Nghe được Trần Phàm nói như thế, Tiêu Phong chợt lấy lại tinh thần nghiêm mặt nói:
 
- Trần Phàm, yên tâm đi, một cô gái mà thôi, tôi thả xuống được. Giống như lời cậu đã từng nói, để một người phụ nữ làm ảnh hưởng đến chuyện huynh đệ mình làm, tôi không làm được!
 
- Tiêu Phong, cậu yêu nàng sao?
 
 Trần Phàm thở dài hỏi.
 
Tiêu Phong im lặng.
 
- Nếu như cậu không hề có cảm tình chân chính đối với nàng, như vậy trước mười hai giờ Tào Nghị sẽ như một con chó chết quỳ gối dưới chân của cậu!
 
Nhìn thấy Tiêu Phong không nói lời nào, Trần Phàm trầm giọng nói:
 
- Nếu như cậu thật sự yêu nàng, như vậy đó chính là vinh quang và may mắn của Tào gia.
 
- Trần Phàm, không cần bởi vì tôi...
 
 Tiêu Phong biến sắc.
 
- Không có việc gì, bàn cờ này đại cục đã định, Tào gia có diệt hay không diệt, quan hệ không lớn.
 
 Trần Phàm vỗ vỗ vai Tiêu Phong, theo sau trong con ngươi hiện lên một tia hàn ý:
 
- Nhưng có người dám động huynh đệ của tôi còn làm như không có gì, thực không có khả năng! Một tát này cậu không thể bị đánh oan.
 
- Vì cảm tình của cậu cùng Tào Vi, hiện tại tôi sẽ không động Tào Nghị, nhưng tôi sẽ cho hắn biết không lâu trong tương lai, hắn phải chủ động đến phục lạy nhận sai với cậu!
 
Dưới ánh mặt trời, thanh âm Trần Phàm không lớn nhưng ngữ khí lại dị thường kiên định.
 
Bình Luận (0)
Comment