Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 622

Đường ven biển của cảng Victoria rất dài, cảnh điểm ở hai bờ nam bắc nhiều vô số kể, vì muốn để cho những người tham gia hoạt động giao lưu lần này được thỏa thích ngắm cảnh sắc hai bên bờ, bên phía chính phủ đặc khu căn dặn thuyền trưởng giảm tốc độ du thuyền tới mức thấp nhất.
 
Hơn năm giờ, trời chiều nghiêng trên không trung, ánh hoàng hôn chiếu xuống, trên mặt biển kim quang lấp lánh, từng chiếc tàu thuyền ra vào trong cảng, thanh âm tiếng còi vang vọng trên bầu trời.
 
Quầy rượu nằm ở phía đông tầng mười hai trên du thuyền Trân Châu Hào, có hình nửa vòng tròn, chỗ ngồi được bố trí bên cạnh cửa sổ, du khách có thể từ chỗ ngồi thưởng thức rượu đồng thời ngắm cảnh biển.
 
Bởi vì thời gian còn sớm, hơn nữa hội nghị vừa chấm dứt không lâu, quầy rượu vắng vẻ, chỉ có một ít người phục vụ đứng cạnh quầy chờ đợi khách nhân đến.
 
Nhìn thấy đoàn người Trần Phàm đi vào, người phục vụ đứng ngay cửa liền cúi đầu chào hỏi, cùng lúc đó một nữ phục vụ dáng người cao gầy, khuôn mặt nở nụ cười đầy chức nghiệp lập tức tiến lên đón chào:
 
- Tiên sinh tôn kính, tiểu thư mỹ lệ, thật cao hứng được phục vụ cho các vị, xin hỏi tôi có thể giúp được điều gì cho các vị không?
 
- Đại ca ca, em muốn ăn Hamburger.
 
 Bảo Nhi ôm cô Trần Phàm hưng phấn nói.
 
Nghe được lời Bảo Nhi. Trần Phàm đang định nói chuyện, lại nghe Nạp Lan Vĩnh Kha nói:
 
- Bảo Nhi, cầm Hamburger đi với dì út ra boong tàu thưởng thức cảnh biển, ông có chuyện cần bàn với Trần tiên sinh, sau đó sẽ đi tìm cháu.
 
- Được rồi.
 
 Bảo Nhi không vui đáp.
 
Theo sau, khi người phục vụ mang Hamburger đến cho Bảo Nhi, Nạp Lan Hương Hương mang theo Bảo Nhi rời khỏi quầy rượu, mà Trần Phàm cùng Nạp Lan Vĩnh Kha tùy tiện tìm hai chỗ ngồi xuống.
 
Nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương mang theo Bảo Nhi rời đi, Trần Phàm bưng ly rượu uống một ngụm, sau đó khẽ thở dài nói với Nạp Lan Vĩnh Kha:
 
- Nạp Lan tiên sinh, hơn ba năm trước tôi không thể cứu được con gái lớn của ngài, còn ngộ sát nàng. Đối với việc này tôi cảm giác vô cùng có lỗi.
 
Vừa nói xong, Trần Phàm định đứng dậy cúi đầu tạ lỗi với Nạp Lan Vĩnh Kha, lại bị hắn kéo lại:
 
- Trần tiên sinh, chuyện kia không thể trách cậu. Ngược lại với tình huống lúc đó, Trần tiên sinh còn mạo hiểm tính mạng nghĩ cách cứu viện con gái của tôi, Nạp Lan gia tộc hẳn nên cảm ơn Trần tiên sinh mới đúng.
 
- Nghĩ cách cứu viện con gái của ngài là trách nhiệm của tôi.
 
 Trần Phàm khe khẽ thở dài, ngữ khí phức tạp, tựa hồ còn chưa bỏ qua được chuyện mình lỡ tay giết chết mẹ của Bảo Nhi:
 
- Ngộ sát con gái của ngài, là do tôi không làm tròn bổn phận, nên hướng Nạp Lan gia tộc giải thích, là chuyện tôi phải làm.
 
- Tâm ý của Trần tiên sinh. Nạp Lan gia tộc tâm lĩnh, giải thích thì không cần thiết đâu.
 
Nghe được lời nói chân thành của Trần Phàm, nhìn thấy biểu tình áy náy của hắn, trong lòng Nạp Lan Vĩnh Kha nhiều ít có chút xúc động.
 
Nghe Nạp Lan Vĩnh Kha nói như thế, Trần Phàm cũng biết lời giải thích trong hình thức cũng quả thật không có bao nhiêu ý nghĩa, vì thế cũng không kiên trì mà ngồi trở xuống.
 
- Trần tiên sinh, trước kia Hương Hương không hiểu chuyện, đã gây cho cậu rất nhiều chuyện phiền toái, mong rằng cậu đừng để trong lòng.
 
 Nạp Lan Vĩnh Kha nghĩ nghĩ nói:
 
- Hiện giờ nó đã biết chân tướng sự tình, nói vậy có thể đã hiểu được dụng tâm lương khổ của Trần tiên sinh.
 
Chẳng lẽ đúng như lời Nạp Lan Hương Hương, ngày đó nàng dùng phương thức kia chuộc tội với mình thật sự?
 
Trong lòng Trần Phàm thầm hỏi chính mình, đồng thời đáp:
 
- Kỳ thật...đổi lại vị trí tự hỏi, đứng ở góc độ Hương Hương tiếu thư mà đối đãi chuyện này, hành động của nàng cũng không có gì là đáng trách, dù sao cũng do tôi đích tay giết chết chị của nàng.
 
- Được rồi Trần tiên sinh, chuyện đã qua hãy cho nó theo gió bay đi.
 
 Nạp Lan Vĩnh Kha nói sang chuyện khác:
 
- Hôm nay tôi tìm Trần tiên sinh nói chuyện, là ý tứ của cha tôi. Cha tôi muốn tôi trưng cầu ý kiến của Trần tiên sinh một chút, xem tập đoàn Vĩnh Đạt có thể cùng tập đoàn Cao Tường hợp tác hay không.
 
Mặc dù Trần Phàm cũng không quá tinh thông với chuyện buôn bán, nhưng cũng biết tập đoàn Vĩnh Đạt dưới tay Nạp Lan gia tộc hiện giờ là long đầu của xí nghiệp dân doanh lớn nhất Đông Bắc, ở lĩnh vực bất động sản còn là đầu lĩnh, lực ảnh hưởng trải rộng cả nước.
 
- Có thể hợp tác với tập đoàn Vĩnh Đạt là kỳ ngộ trọng đại của tập đoàn Cao Tường.
 
 Trần Phàm liên trả lời:
 
- Nhưng thật đáng tiếc, Nạp Lan tiên sinh, cá nhân tôi cũng không tinh thông với chuyện kinh doanh, thao tác cụ thể do Dương Viễn tiên sinh cùng tổng tài Tô Thanh Hải tiên sinh phụ trách. Không bằng như vậy đi, hiện tại tôi gọi điện thoại thông tri chọ Dương Viễn tiên sinh, để cho hắn cùng Nạp Lan tiên sinh bàn chuyện thủ tục hợp tác cụ thể.
 
- Không vội.
 
 Nạp Lan Vĩnh Kha tựa hồ thật không ngờ Trần Phàm lại nói rõ ràng như thế, chợt ngẩn ra, sau đó cười lắc lắc đầu:
 
- Nếu Trần tiên sinh mở miệng đáp ứng, như vậy vô luận là Dương Viễn tiên sinh hay là Tô Thanh Hải tiên sinh đều sẽ tích cực phối hợp, cho nên không vội trong nhất thời.
 
- Vậy được rồi, tôi sẽ để Dương Viễn tối nay tìm ngài bàn chuyện.
 
 Trần Phàm cười cười nói.
 
Nạp Lan Vĩnh Kha gật đầu, sau đó trầm ngâm một phen, hỏi:
 
- Trần tiên sinh bằng vào sức một mình dồn Thanh bang đã cắm rễ ở nam bán quốc nhiều năm bức đến tuyệt cảnh, thật khiến người bội phục. Không biết kế tiếp Trần tiên sinh sẽ làm như thế nào?
 
Vừa nói xong, biểu tình Nạp Lan Vĩnh Kha trở nên có chút ngưng trọng.
 
Nạp Lan gia tộc làm hoàng đế đất Đông Bắc, thời khắc đều chú ý tới cuộc tranh đấu giữa Trần Phàm cùng Thanh bang, tự nhiên biến trận long tranh hổ đấu này đã sắp kết thúc.
 
Ở dưới tình hình này, Nạp Lan gia tộc và rất nhiều thế lực đều muốn biết bước cờ tiếp theo của Trần Phàm sẽ đi như thế nào.
 
Theo bọn hắn xem ra, bước cờ tiếp theo của Trần Phàm có thể làm ảnh hưởng đến rất nhiều thế lực, hơn nữa còn thay đổi vận mệnh của một ít khu vực.
 
Ví dụ nếu Trần Phàm diệt trừ xong thế lực của Thanh bang ở quốc nội, tính toán thống nhất hắc đạo quốc nội, đây chính là ác mộng của Nạp Lan gia tộc!
 
Khi đó đối với Nạp Lan gia tộc mà nói, chỉ có hai con đường có thể tuyển chọn.
 
Con đường thứ nhất, liều mạng với Trần Phàm, giẫm lên vết xe đổ, sẽ có kết cục giống Thanh bang.
 
Con đường thứ hai, thần phục Trần Phàm.
 
Hai con đường này, Nạp Lan gia tộc cũng không muốn tuyển!
 
Cho nên vì phòng ngừa vạn nhất, Nạp Lan Vĩnh Kha trước tiên đưa ra lời hợp tác cùng với tập đoàn Cao Tường, sau khi được Trần Phàm cho phép, mới mạo muội hỏi ra vấn đề mà Nạp Lan gia tộc lo lắng. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Nghe được câu hỏi của Nạp Lan Vĩnh Kha, Trần Phàm liền đoán được ý tứ của hắn, nghiêm mặt nói:
 
- Thỉnh Nạp Lan tiên sinh yên tâm, vô luận kế tiếp tôi làm như thế nào, cũng sẽ không đụng chạm tới lợi ích của Nạp Lan gia tộc!
 
- Có những lời này của Trần tiên sinh, tôi yên tâm.
 
 Nghe được lời nói của Trần Phàm, trong lòng Nạp Lan Vĩnh Kha chấn động, trên mặt lộ ra diễn cảm kích động không thể che giấu, sau đó hít sâu một hơi kiệt lực điều chỉnh cảm xúc một phen, nói:
 
- Nếu Trần tiên sinh không chê, chẳng những Nạp Lan gia tộc nguyện ý trở thành đồng bạn hợp tác với tập đoàn Cao Tường, còn trở thành đồng minh trung thành nhất của Trần tiên sinh!
 
- Tốt.
 
Trần Phàm liền rõ ràng trả lời.
 
Hai mươi phút sau, Trần Phàm cùng Nạp Lan Vĩnh Kha kết thúc cuộc nói chuyện, cùng nhau đi ra boong tàu.
 
Trân Châu Hào tổng cộng chỉ có mười hai tầng, vì thế tầng mười hai là địa điểm thưởng thức cảnh biển tốt nhất trên tàu.
 
Khi Trần Phàm đi lên trên boong, nơi nơi đều là bóng người, đại bộ phận tham gia xong hội nghị đều đi lên đó, đang tụ năm tụ ba ở một chỗ vừa thưởng thức cảnh Victoria xinh đẹp dưới trời chiều vừa cười đùa trò chuyện.
 
Dù nhóm người Long Nữ đã bài trừ hết nguy hiểm, nhưng bởi vì bảo đảm chắc chắn không sơ hở, Long Nữ mang theo mười đặc công trà trộn trong đám người bảo hộ sự an toàn của các quan chức cùng những ông trùm thương giới.
 
Trần Phàm cùng Nạp Lan Vĩnh Kha đi tới, hấp dẫn lực chú ý của không ít người, trong đó có một số người mỉm cười gật đầu chào, còn có người chào hỏi với Trần Phàm.
 
Trần Phàm vừa đáp lại mọi người vừa tìm kiếm thân ảnh Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi.
 
Ở trước khi lên tàu, Lý Thiên Thành thu Điền Thảo và Tiêu Phong làm đồ đệ, tính toán bồi dưỡng hai người. Vì thế, vô luận là nhóm quan chức từ bốn địa khu, hay là nhóm trùm sỏ nhà máy xí nghiệp tư nhân trong quốc nội, đều không dám kinh thường hai người Điền Thảo cùng Tiêu Phong.
 
Có thể đoán ra, sau khi hoạt động giao lưu thương nghiệp này kết thúc, tên tuổi của Tiêu Phong cùng Điền Thảo, tự nhiên sẽ vang vọng ở trong ngành thương giới người Hoa!
 
Thu hồi ánh mắt, Trần Phàm nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương cùng Bảo Nhi.
 
Nạp Lan Hương Hương đang kéo cánh tay nhỏ bé của Bảo Nhi, đứng ở trước vòng bảo vệ trên boong tàu, thưởng thức quang cảnh trời chiều trên biển.
 
Gió biển thổi qua, vờn quanh trang phục dạ hội của Nạp Lan Hương Hương. Trong gió biển, nàng giống như Hồng Y tiên tử bình thường, yên lặng đứng ở nơi đó.
 
Còn Bảo Nhi thì giải quyết hai cái kem trong tay xong, không ngừng chỉ trỏ cảnh sắc ven hai bên bờ biển cho Nạp Lan Hương Hương, líu ríu nói chuyện gì đó, thần tình hưng phấn không thôi.
 
- Trần tiên sinh, tôi đi tâm sự cùng mấy vị bằng hữu một chút.
 
 Nạp Lan Vĩnh Kha cũng không có ý định cùng Trần Phàm bước đến phía Bảo Nhi, mà chuẩn bị nhân cơ hội này cùng một số người bạn nói chuyện phiếm.
 
Trần Phàm gật đầu cười, sau đó lập tức bước đến bên cạnh Bảo Nhi, nhẹ nhàng vuốt đầu cô bé:
 
- Bảo Nhi!
 
- Đại ca ca, cảnh sắc nơi này đẹp quá ha!
 
 Bảo Nhi nhìn thấy Trần Phàm, liền chỉ vào mấy chiếc ca - nô đang chạy trên biển, hưng phấn nói.
 
- Ọe...
 
 Không chờ Trần Phàm kịp trả lời, bỗng nhiên Nạp Lan Hương Hương biến sắc, khom lưng cúi người xuống, hung hăng nôn khan.
 
- Cô không sao chứ?
 
 Trần Phàm thấy thế, liền bước lên nâng đỡ Nạp Lan Hương Hương.
 
Cảm thụ được nhiệt khí truyền đến từ bàn tay của Trần Phàm, Nạp Lan Hương Hương toàn thân chấn động, muốn nói gì đó, nhung lời còn chưa ra khỏi khóe miệng, thì lại tiếp tục nôn khan.
 
- Nếu không thoải mái thì tìm bác sĩ đi, ở đây cũng có bác sĩ rất chuyên nghiệp.
 
 Chứng kiến thân mình của Nạp Lan Hương Hương trở nên cứng nhắc, Trần Phàm không có buông tay ra, mà tiếp tục nâng đỡ Nạp Lan Hương Hương, nói:
 
- Mặt khác, trên boong gió lớn, không nên đứng ở nơi này quá lâu.
 
Nghe thấy Trần Phàm nói như vậy, Nạp Lan Hương Hương ngừng nôn khan, ngồi thẳng lên, quay đầu nhìn chằm chằm vào Trần Phàm vài giây đồng hồ, cuối cùng không hề nhắc đến chuyện nàng có thai, mà nhẹ giọng nói:
 
- Cảm ơn.
 
- Cần tôi đưa cô quay trở về không?
 
 Trần Phàm lúc này cũng chưa biết Nạp Lan Hương Hương đã mang cốt nhục của mình. Chỉ theo bản năng cho rằng Nạp Lan Hương Hương bị say sóng biển mà thôi.
 
Nạp Lan Hương Hương khẽ lắc đầu, dùng ngữ khí phức tạp nói:
 
- Không cần, anh chơi với Bảo Nhi đi.
 
- Ưm.
 
 Thấy Nạp Lan Hương Hương cự tuyệt, Trần Phàm cũng không có cưỡng cầu.
 
- Bảo Nhi, dì út cảm thấy không khỏe, trở về phòng trước đây.
 
 Nạp Lan Hương Hương thu hồi ánh mắt, nhìn Bảo Nhi mỉm cười gượng ép.
 
Bảo Nhi gật đầu:
 
- Dạ, dì út, ngài đi chậm một chút.
 
Vừa nghe Bảo Nhi nói như thế. Nạp Lan Hương Hương khẽ "ân" một tiếng. Sau đó...xoay người, cước bộ mệt mỏi rời đi, còn Trần Phàm thì ôm lấy Bảo Nhi.
 
Cùng lúc đó...
 
Một đôi mắt chăm chú nhìn vào Trần Phàm.
 
Đồng thời, một khẩu súng giấu ở trong tay áo, chĩa họng nhắm thẳng vào người Trần Phàm...
 
Sát khí dần dần toát ra!
 
Bình Luận (0)
Comment