Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 787

- Diệp Sơn Tùng, nam, quốc tịch Nhật Bản, hai mươi tám tuổi, là một trong những đầu mục làm sinh ý da thịt, hiện ở...
 
Trong màn đêm, một chiếc xe đi thông trên đường đến sân bay, trong xe Long Nữ ngồi ngay tay lái, mặt không chút thay đổi lái xe, Trần Phàm ngồi ngay phía sau đang cầm một phần tư liệu lên xem.
 
Xuyên thấu qua kính chiếu hậu thấy được Trần Phàm đã hóa trang, Long Nữ không thể không cảm thán tài hóa trang của Trần Phàm phải nói thật sự là kỳ tích, mà với sự quen thuộc của nàng đối với Trần Phàm, nếu không phải nhìn vào ánh mắt của hắn, nàng thật không thể nhận ra người ngồi phía sau chính là Trần Phàm, mà sẽ trở thành Diệp Tùng Sơn trong phần tài liệu hắn đang cầm trong tay.
 
Lúc này Trần Phàm chẳng những thay đổi dung mạo, thậm chí còn mặc quần áo kiểu Diệp Tùng Sơn hay mặc, đeo mặt nạ da người giống tới mức đạt tới 99%, được chế tạo theo khuôn mặt thực sự của Diệp Tùng Sơn.
 
Mười phút sau.
 
Trần Phàm tùy ý đem tư liệu vứt qua một bên, nhẹ nhàng nhu nhu huyệt thái dương.
 
Từ sau khi Trần Phàm quyết định đi Nhật Bản, đã cho Long Nữ một nhiệm vụ, làm cho nàng tìm một tên tội phạm, giết chết, lấy khuôn mặt của kẻ đó dùng bài thuốc gia truyền chế tạo ra mặt nạ da người.
 
Diệp Tùng Sơn chính là đối tượng bị Long Nữ lựa chọn.
 
Theo tài liệu Long Nữ cung cấp, Diệp Tùng Sơn thường xuyên khứ hồi giữa Đông Hải cùng Osaka, mỗi lần trở về mang theo không ít cô gái, trong đó có khi bỏ tiền mua trong tay bọn buôn người, có khi là dùng giá cao mua về từ những hộp đêm cao cấp.
 
Những cô gái kia bị đưa về hang ổ, biến thành những cỗ máy kiếm tiền cho hắn, đãi ngộ còn không bằng nô lệ, quả thực chính là sống không bằng chết.
 
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Long Nữ xem hắn như kẻ tội ác tày trời.
 
- Long Nha, thật sự không cần tôi đi với anh sao?
 
 Khi còn cách sân bay không xa, Long Nữ đột nhiên mở miệng đánh vỡ vẻ trầm mặc trong xe.
 
Trần Phàm lắc đầu:
 
- Không cần, lần này tôi lén lút đến Nhật, cô đi theo sẽ bại lộ.
 
Long Nữ nghe vậy đành trầm mặc, nàng biết lấy thực lực của Trần Phàm, nàng đi theo cũng không có bao nhiêu tác dụng, ngược lại còn có thể tạo ảnh hưởng cho hành động của Trần Phàm, mặt khác nàng tin tưởng chỉ bằng vào mười bảy Nhẫn Hoàng trong tay Tá Đằng Nhất Lang căn bản không thể tạo thành uy hiếp gì đối với Trần Phàm.
 
- Phần ghi âm internet kia, cô cần bảo tồn thật kỹ.
 
 Thấy nàng không nói lời nào, Trần Phàm dặn dò.
 
Tối hôm qua, Trần Phàm rời khỏi quán bar, liền gọi điện thoại cho Long Nữ, để cho nàng phải giám thị hai vợ chồng Yến Vĩ Hoành cùng Vương Hồng.
 
Lúc ấy Long Nữ cũng không biết dụng ý của Trần Phàm, nhưng vẫn làm theo chỉ thị, sau khi xin chỉ thị của Từ trưởng phòng, liền tổ chức thành viên Long Nha tại Yên Kinh giám thị hai vợ chồng Yến Vĩ Hoành, kết quả đã ghi âm cùng ghi hình được đoạn đối thoại hợp tác giữa Vương Hồng cùng người của Tá Đằng Nhất Lang.
 
Long Nữ gật đầu, theo sau lo lắng nói:
 
- Long Nha, sau này anh định lợi dụng vật này đối phó Yến gia sao?
 
- Phần ghi âm này chỉ là một trong những đòn sát thủ đối phó Yến gia.
 
 Trần Phàm gật đầu thừa nhận, theo sau như hiểu được nỗi lo lắng của Long Nữ, giải thích:
 
- Yên tâm đi, phần đồ vật này sẽ không lưu truyền ra, người có thể nhìn thấy không nhiều lắm đâu.
 
Nghe hắn nói, trong lòng Long Nữ yên tâm rất nhiều, dù sao nàng cũng biết phần đồ vật này nếu tiết lộ đi ra sẽ tạo náo động lớn thế nào.
 
Chẳng lẽ hắn còn đòn sát thủ nào khác nữa?
 
Yên tâm hơn, nhưng Long Nữ cũng có chút tò mò, tò mò vì sao Trần Phàm nói đây chỉ là một trong những đòn sát thủ.
 
Đồng thời, nàng tò mò vì sao hắn không đem hành trình Nhật Bản nói ra, không biết kế tiếp hắn định làm như thế nào.
 
Cho dù hiếu kỳ, nhưng Long Nữ không hỏi nhiều, theo nàng xem, nếu Trần Phàm không nói cho nàng, như vậy phải có nguyên nhân.
 
Mười phút sau, Trần Phàm đến sân bay, thuận lợi dùng thân phận Diệp Tùng Sơn đi qua hải quan lên máy bay.
 
Bốn mươi phút sau, phi cơ trượt trên đường băng, tựa như một con chim sắt chui vào trong mây.
 
- Đồ Tể, anh nhất định phải an toàn trở về!
 
Trên đường lớn cách sân bay không xa, Long Nữ ngồi trong xe, nhìn máy bay bay cao, dùng thanh âm chỉ có nàng nghe được thì thào lẩm bẩm.
 
Vừa nói xong, nàng thoáng nhắm mắt lại, sau đó gọi điện cho Từ trưởng phòng, đem tin tức Trần Phàm đi Nhật Bản hồi báo cấp trên.
 
Bởi theo tin tức nàng hiểu được, gồm có thủ trưởng số 1 bên trong, những vị đại nhân vật âm thầm ủng hộ Trần Phàm đang gánh vác áp lực cực lớn, nếu Trần Phàm không thể trong thời gian ngắn giải quyết phiền toái này, sự tình sẽ trở nên cực kỳ khó giải quyết!
 
Osaka vốn là thành phố lớn thứ hai Nhật Bản, là thành thị công thương nghiệp trọng yếu, là trung tâm giao thông đường thủy đường bộ, thành cổ nổi tiếng lịch sử, nằm phía tây nam, diện tích 208km2, dân cư 3 triệu người, diện tích thủy vực chiếm ngoài 1/10 thành thị.
 
Osaka đã mở thông chuyến bay tới 17 thành phố ở đại lục, trong đó chuyến bay đến Đông Hải là nhiều nhất.
 
Mười hai giờ đêm.
 
Chuyến bay cuối cùng từ Đông Hải đến Osaka đúng giờ hạ cánh.
 
Cùng lúc đó.
 
Trong một biệt thự xa hoa khu hào môn nổi tiếng tại Osaka.
 
Là nhân vật số hai của Sơn Khẩu Tổ, Xuyên Đạo Thần còn chưa ngủ, đang ngồi trong phòng sách trầm tư. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Gạt tàn thuốc trước mặt hắn chứa đầy tàn xì gà, có vài điếu chỉ rít một hai hơi thì dụi tắt.
 
Có lẽ do hút thuốc quá nhiều, trong phòng sương khói mông lung, không thể nhìn thấy rõ gương mặt hắn.
 
Biểu tình của Xuyên Đạo Thần tuy không thấy rõ, nhưng có thể nhìn thấy chân mày hắn cau chặt lại, tựa hồ đang gặp phiền phức thật lớn.
 
- Phanh...phanh...
 
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa thật khẽ, Xuyên Đạo Thần giật mình ném tàn thuốc, thanh âm khàn khàn nói:
 
- Vào đi.
 
Dát chi!
 
Một tiếng vang nhỏ đi qua, một cô gái mặc kimono đi vào phòng.
 
Cô gái dáng người cao gầy, mái tóc úp lên hai gò má, bộ kimono bó sát người nàng lộ ra đường cong lả lướt, tràn ngập vẻ mê người.
 
- Xuyên Đạo quân, ngài tìm tôi?
 
Cô gái bỏ đôi guốc gỗ, chân mang tất trắng cúi đầu hành lễ với Xuyên Đạo Thần.
 
Xuyên Đạo Thần gật đầu, nói:
 
- Vào đi, Mỹ Sa.
 
Cô gái tên Mỹ Sa mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng bước tới, thân hình uốn éo, rất dễ làm cho người ta nghĩ tới những hình ảnh mơ màng.
 
- Xuyên Đạo quân, nhìn ngài có vẻ mệt mỏi, tôi giúp ngài matxa một chút.
 
 Tựa như một con bướm nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Xuyên Đạo Thần, Mỹ Sa ôn nhu nói một câu, sau đó vẫn như ngày thường xoa bóp vai Xuyên Đạo Thần, thủ pháp cực kỳ thuần thục.
 
Xuyên Đạo Thần thoải mái nhắm hai mắt lại, cả người thật thả lỏng.
 
Ước chừng năm phút sau, Xuyên Đạo Thần mở to mắt, trầm ngâm một chút hỏi:
 
- Mỹ Sa, chuyện của Y Điền thăng cấp, Tá Đằng Nhất Lang liên thủ Liễu Xuyên gia tộc nhân cơ hội lần này đối phó Đồ Tể, cô nói Đồ Tể sẽ bại chứ?
 
Mỹ Sa cũng không lập tức trả lời, vẫn matxa, thoáng trầm tư lên.
 
Xuyên Đạo Thần biết rõ tính nàng nên không hối thúc chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
 
- Chuyện lần này động tĩnh rất lớn, áp lực dư luận trong và ngoài nước rất lớn, áp lực bên đại lục không nhỏ. Theo đạo lý mà nói đối diện áp lực như thế cho dù Đồ Tể có thân phận không nhỏ tại đại lục nhưng khó tránh khỏi vật hi sinh trong việc này.
 
 Mỹ Sa nói tới đây, nhưng đột nhiên chuyển giọng:
 
- Nhưng chúng ta không thể đoán trước trong tay Đồ Tể còn con bài chưa lật nào hay không. Ngài hẳn nên rõ ràng, Đồ Tể ở quốc nội hai lần đánh bại Yến gia, đều dựa vào con bài chưa lật tiến hành trao đổi với nhân vật cao tầng bên đó. Cho nên nếu Đồ Tể vẫn tiếp tục nắm bài tẩy, chỉ cần có đủ lợi ích, tôi nghĩ dù đối mặt dư luận quốc tế, hay chèn ép bên đại lục, Đồ Tể cũng sẽ không trở thành vật hi sinh trong chuyện này.
 
Nghe Mỹ Sa phân tích xong, Xuyên Đạo Thần lại nhíu mày:
 
- Trải qua lần hội nghị vừa rồi, Tá Đằng Nhất Lang hẳn đã đoán được tôi có ý tứ lật đổ hắn. Nguyên bản trong mắt tôi, Đồ Tể sẽ xử lý hắn. Hiện giờ xem ra thật không nhất định, nếu Đồ Tể không thể xử lý hắn, như vậy hắn sẽ động thủ với tôi.
 
- Trừ phi Đồ Tể đã chết nếu không Tá Đằng Nhất Lang sẽ không dám mạo hiểm, cho dù hắn dám mạo hiểm, Công Đằng Nghĩa Hòa cũng sẽ không đồng ý.
 
 Mỹ Sa nắm tay Xuyên Đạo Thần, vuốt ve, đầy cơ trí nói.
 
Trong lòng Xuyên Đạo Thần vừa động:
 
- Tôi dự tính hai ngày tới lấy lòng Tá Đằng Nhất Lang, tỏ rõ ủng hộ hắn, nghe cô vừa nói có lẽ tạm thời tôi không cần làm vậy phải không?
 
- Ân.
 
Mỹ Sa gật đầu:
 
- Có thể chờ một chút. Dù sao ông lấy lòng chẳng khác nào tỏ rõ thần phục hắn, ngày sau dù Đồ Tể vượt qua khó khăn thậm chí xử lý hắn, nếu ông muốn tiếp tục giành quyền người ủng hộ ông sẽ dao động lòng tin đối với ông. Bọn người tham lam kia sẽ cho rằng ông là một lão đại không có quyết đoán, ông nói đúng không?
 
- Ha ha...
 
 Nghe Mỹ Sa nói như thế, Xuyên Đạo Thần thoáng trầm ngâm, liền ha ha phá lên cười.
 
- Mỹ Sa, cô thật đúng là tâm can bảo bối của tôi!
 
Cười to, hắn ôm eo Mỹ Sa, ôm nàng vào lòng, bàn tay không chút khách khí lùa vào trong kimono, chậm rãi hướng lên phía trên.
 
Cảm nhận được dục vọng trong mắt hắn, Mỹ Sa bỗng xoay mình nhúc nhích vươn tay chặn tay hắn, ngâm khẽ nói:
 
- Xuyên Đạo quân, chẳng lẽ ngài không thấy mùi thuốc lá trong phòng quá nồng sao?
 
Xuyên Đạo Thần cười vang, ôm Mỹ Sa đi về phòng ngủ.
 
- Rầm!
 
Rất nhanh Xuyên Đạo Thần đi ra phòng sách, mở tung cửa phòng.
 
Ngay sau đó.
 
Một thân ảnh hiện ra trong tầm mắt hắn.
 
Xuyên Đạo Thần dừng phắt lại, dục vọng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại thần tình kinh hãi!
 
- Xuyên Đạo quân, chúc mừng ông có một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa rất có trí tuệ.
 
Trong biểu tình kinh hãi của Xuyên Đạo Thần, Trần Phàm trong lớp hóa trang mỉm cười mở miệng.
 
Bình Luận (0)
Comment