Cúc Trắng Trong Mưa

Chương 106

( Tặng Valentine sớm cho các nàng này^^)

Đêm lại trôi đi, những đêm đó Meyami không tài nào ngủ được. Những ác mộng cứ thế kéo co chìm vào kí ức. Nơi đó có các anh, những người cô đã quen, những người cô đã nhẫn tâm làm họ đau lòng. Hơn ai hết, cô nhận ra rằng kí ức bị lãng quên trong quá khứ dần hiện ra rõ rệch. Có cả những suy nghĩ của cô.

Khi Willian đi, Meyami dần nhận ra sự lạnh lẽo quanh mình. Cô quá ác sao? Đúng Fuutan đã từng nói thế, anh Masaomi, anh Ukyo, và những người khác đều nói vậy và...Nó là sự thật, đến lúc Meyami nhận ra thì một sự thật khác lại dẩy lên với cô.

Cô cũng đã quá nhẫn tâm với mình.

Đêm đó, Meyami ngồi co ro một góc, ôm người suy nghĩ. Ánh mắt vô hồn cứ mãi phát ra trong bóng đêm mờ mịch.

Sáng hôm sau, theo thường lệ Greil vào phòng và gọi cô dậy, chuẩn bị cho công việc thường ngày. Greil có thể hay có những tính cách thất thường nhưng anh ta được xếp trong hàng ngũ quản gia tốt, mọi công việc trước kia Willian làm đều được Grel sắp xếp tốt. Mặc khác còn thêm phần chọn trang phục cho cô, mỗi tội anh ta lựa toàn màu sặc sỡ và nền chính vẫn là màu đỏ.

Lần này cũng vậy, anh ta mang đến cho Meyami một chiếc váy đỏ, nhiều tầng, đuôi váy còn kết những sợi chỉ nhỏ khéo léo thành bông hoa. Anh nhìn cô tươi cười.

” Rồi, hôm nay sẽ mang phong cách của công chúa thời xưa, vừa kín vừa hở, xinh đẹp như nụ hoa hồng e ấp dưới nắng sớm mai.”

” Greil, hôm nay ngày mấy?”

” Ừm...Để xem....Chà chà hôm nay tiểu thư cần gì đến thời gian chứ?”

Cô không nói chỉ đưa mắt nhìn Greil, anh liền hiểu khai thời gian. Meyami không nói gì thêm sai người chuẩn bị ngựa rồi chạy thẳng đến công xưởng. Kiểm tra kĩ các giai đoạn rồi xoay người lên ngựa đến cửa hàng, rồi theo lịch cũ trở về nhà nhốt mình trong phòng sách. Cho đến khi Greil gõ cửa bước vào trên tay còn cầm khay bánh. Nhìn thấy anh, Meyami bỏ bút chì xuống, đẩy mấy tờ soạn thảo sang một bên. Greil đến, đặt khay xuống trên bàn cô, rồi cung kính lấy giấy tờ rơi vãi dưới đất khi cô làm việc xếp gọn lại. Trong khi Meyami ăn bánh.

Tiếng leng keng của thìa chạm vào đĩa, chỉ được vài phút thì ngưng bặt. Greil quay người nhìn phần bánh trên bàn chỉ vơi đi một ít tí xíu, mày liền nheo lại đến gần, đem tay đặt lên trán kiểm tra nhiệt.

” Kì lạ, tại sao tiểu thư không ăn nữa? Hay bị đau ở đâu? Thức ăn không hợp khẩu vị hả?”

Nói đoạn, Greil cầm thìa ăn thử một miếng, nhâm nhi một lát rồi lắc đầu. Món ăn rất bình thường vẫn là hương vị anh làm cho cô mà. Mày sắc lại cau lại. Nhìn người ngồi trên bàn.

” Đã ba tháng rồi! Cũng gần hết năm rồi!?”

” Tiểu thư, cô làm sao vậy?”

Greil không hiểu, bưng đĩa bánh đặt sang một bên, ngồi đối diện với cô chống cằm.

Meyami lại không nhìn lên, cô cúi gằm mặt nhìn vào mặt nàn.

” Cũng đã gần amqua một năm rồi. Greil!”

”...”

Greil chợt khự lại, anh nhớ đến gì đó nhanh chóng tìm suy nghĩ đổi chủ đề.

” Thật là tôi nói cô nên ra ngoài chơi đi mà, ở nhà riết bị tự kỉ rồi thấy chưa? Hiện tại, Béat, Doll, Dagger đi đến cô nhị viên thăm bọn trẻ rồi. Còn Jumbo, Peter, Wendy đi zoo chơi rồi, Snack tên nhóc đó sợ ánh nắng mặt trời làm hư da, nhốn mình trong phòng cả ngày, tối mới ló mặt ra. Joker thì cô đã giao nhiệm vụ rồi, nền cũng chẳng ở nhà nốt. Nẻn nhà này buồn lắm, đi! Tôi dẫn tiểu thư đi chơi”

Nói xong, Greil đứng dậy kéo cô ra khỏi phòng, kêu gọi người làm xem nhà còn mình chạy đi lấy xe ngựa, rồi đẩy Meyami lên xe. Chiếc xe lộc cộc chạy đến những khu vui chơi quý tộc, nhưng chỉ đi qua không dừng lại. Đến một bãi đất trống trên đồi cao, Greil dừng lại đỡ cô xuống, chuẩn bị một tấm thảm trải lên nền cỏ rồi dọn đồ ăn ra, cẩn thận đặt Meyami ngồi xuống. Nhìn cô chỉ đứng như cái xác không hồn thật Greil chẳng biết làm cách nào, tuy cô không nói, và da mặt anh có dày đến bao nhiêu cũng thấy e ngại về sự việc chạy ra chắn giữa hai người thế này. Và điều anh khó xử hơn là bí mật Willian cấm anh không được tiếc lộ. Nhưng giấy làm sao gói được lửa đây? Chủ nhân hiện tại của anh là người rất thông minh, nói dối đến bây giờ thì anh cũng được xem là kì tích rồi.

” Tiểu thư, tiểu thư, nhìn kìa nới đó nơi đó người sẽ thấy con nai trắng”

Bên tai chỉ nghe tiếng thở và hành động hưởng ứng theo.

” Ây da, người chắc không biết... Người nhìn thấy nai trắng sẽ ước điều ước thành hiện thực đấy. Nào nào ước đi. Tiểu thư!”

Greil lôi kéo Meyami vào chuyện ước, anh vờ chắp tay nhắm mắt, ướt nguyện thật thành tâm, nhưng mắt cứ mở hé nhìn sang tiểu thư có làm hay không. Meyami làm theo anh, nhắm mắt cầu rất thành tâm.

Đợi một lát im lặng, ngọn gió thổi qua, khẽ kéo theo loạn tóc gợn sóng. Nhẹ nhàng lướt qua làn da trắng mịm của người thiếu nữ, tà áo hồng, với những chiếc nơ màu đỏ lại càng tôn lên sức quyến rũ chết người của cô.

Im lặng mà ấm áp, xinh đẹp mà quyến rũ.

Greil lúc này nên công mhận, anh ghen tị. Có một chút rất ghen tị. Dường như cô gái nào cũng vậy, đều thật ngưỡng mộ hoặc ghen tị với những người không với tới hlặc hơn hẳn mình. Tuy nhiên ghen tị thì đã sao chứ? Cô đã chạm gì vào anh đâu, với lại hiện tại cô là chủ của anh.

” Tiểu thư, ngươi ước gì vậy?”

Nhìn đôi mi khẽ rung, anh thu hồi tâm tình, cười nhìn cô.

” Những câu nói dối sẽ bị xóa đi!”

”...”

” Greil, anh xem, cũng đã sang năm rồi, nơi nay cũng tan băng nhanh thật. Anh nói Wiliân sẽ trở lại sau 3 tháng, và đến giờ, gần hết một năm, lời nói của anh không được xem là chứng minh.”

”..”

Greil không nói, nhìn cô. Làm sao đây, làm sao đây. Bây giờ cô hổ tận miệng như vậy...Làm sao đây? Làm sao đây?

” Greil, nói thật tôi biết đi!”

” Haizzzz. Được rồi, giấu cô tôi cũng mệt lắm rồi. Willian bị hội đồng thần chết kỉ luận vè việc giết người vô tội”

” Đó là mệnh lệnh của tôi”

” Anh ta khăng khăng nhân mọi tội lỗi cho mình, hồi đồng phải xử anh ta làm gương cho các thần khác”

” Giờ Wilian ở đâu?”

” Anh ta bị tướt chức, xuống làm thần chết tiên tiến, lưỡi thái bị thu hồi, ngồi trong phòng phê duyệt văn án”

Meyami đứng dậy kéo Greil theo, cô muốn anh ta đưa cô đến chỗ Willian. Sau một hồi thiết phục, cùng...đe dọa, Greil thật muốn khóc ròng khi chở Meyami đến hội đồng thần chết. Mất hai tiếng xe ngựa dừng lại. Đứng trước cổng nhìn vào. Greil ngăn cho cô không đi ttiếp.

” Đây là kết giới thần và người, nếu tiểu thư không phải thần thì linh hồn sẽ tan biến, mãi mãi không được ghi vào slỏ thần chết”

Meyami dẩy tay Greil ra một bên, tự mình đi vào, bàn tay vừa chạm vào lìen lạnh buốt sương sống, sau đó tan ra, rồi kết lại. Rất nhanh cả cơ thể cô xuyên qua, không chút đau đớn. Đứng bên trong khự lại, Meyami nhìn về bàn tay của mình, lại nhìn kết giới và người đứng bên ngoài. Không phải là mơ, Greil lừa cô, cái chính là không cho cô vào gặp.

Tring khi Greil ngẩn người không biết làm sao, Meyami đã xoay người rời đi. Greil vội vàng xuyên qua kết giới mà chạy theo chân cô. Rồi dãn cô đến phòng Willian.

Trong căn phòng tối om, một thân người ghi chép gì đó trên bàn, xấp giấy chồng chất tạo thành khối núi nhỏ đày khắp nơi. Bóng đêm đã bao trùm anh rồi, nhưng anh vãn muốn cắn môi làm xong tất cả công việc để quay về bên người anh luôn lo lắng. Cô đêm nào cũng mơ thấy ác mộng, không có anh xoa mi tâm cô ổn không?

Cánh cửa lớn bậc ra, ánh sáng mặt trời rọi vào khiến anh nheo mắt. Trong nhậm nhòe, anh nhìn thấy một bóng người nhỏ lao về phía anh. Đến khi cánh cửa kia đóng lại. Mắt mới mở ra một chút, liền cảm giác lòng mình trở nên ấm áp lạ. Hương thơm từ cở thể nhỏ bé tỏa ra, quen thuộc. Anh liền vòng tay riết chặc cô vào lòng.

Cứ thế rất lâu cho đến khi Meyami mở mắt nhìn sấp giấy trên bàn. Rồi nhìn anh, đem tay sờ gò má ốm đi trông thấy.

” Tiểu thư, đừng sờ nữa. Này nói cho tôi biết, cô có mơ thấy ác mộng không?”

Meyami không nói chỉ gật đầu. Willian nhìn cô nheo mày, ôm cô đặt lên ghế, còn mình quỳ bến chân cô, nóng tay cô hỏi han.

” Greil có chăm sóc cô tốt không? Hắn có làm tiểu thư bực không?”

Meyami ngoan ngoãn lắc đầu, rồi cô liền nắm tay anh.

” Willian tôi nhớ anh. Tôi sẽ giải trừ khế ước, công việc ở đây xong rồi. Tôi muốn trở về bên cha nuôi và các bạn gia đình ở hiện đại.”

”... Tiểu thư, vậy cô không cần tôi nữa sao?!!”

” Willian được giải khế ước... Tôi không biết...Tôi nhớ anh, thấy buồn và lo lắng, nhìn nơi nào cũng thấy dáng anh, nơi nào cũng nhớ hành động của anh. Tôi thật sự muốn bên anh. Nhưng Willian, mấy ngày nay tôi cũng rất nhớ các anh mình. Sống trong cô đơn tôi sợ, tôi lại muốn được bên vạnh các anh nhiều, nhiều hơn nữa. Cả về với các bạn và Willian. Tôi muốn bên họ thật lâu, nhớ họ lắm. Tôi muốn bến cạnh anh và cũng muốn bên cạnh họ. Xa các người, lông ngực có cái gì bóp nghén lại khó thở lắm, đau lắm..”

” Được rồi, được rồi tiểu thư. Tôi sẽ kí khế ước, sẽ giải trừ được chưa. Nhưng tôi sẽ không lấy máu của cô. Mà là thứ khác!”

” Thứ khác?!”

” Nhắm mắt lại!”

Meyami ngoan ngoãn nghe theo, làm đúng y hệch những gì anh nói. Chợt cảm thấy eo mình bị riết chặc, bờ môi lại ẩm ướt giống như cái gì đó bao trùm mà cắn nuốt. Mở to mắt nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt. Willian mở mắt nhìn cô, liề ra lệnh.

” Nhắm mắt!”

Lập tức nhắm tịch, Willian liền rời môi cô, bế cô lên, đặt lên đùi mình riêng mình ngồi vào ghế ôm cô. Nhẹ hôn trụ môi cô, liền bắt đầu công cuộc hút tất cả mật ngọt rồi đem chiếc lưỡi nhỏ quyến rũ cùng khiêu vũ.Vàn tay chai sạn có những lớp sưng khi cầm bút đặt lên đùi cô xoa nắn nhẹ nhàng, để cok đủ cảm giác run lên. Hài lòng mới bỏ cô ra khi mật ngọt hút sạch, còn xém làm cô ngất vì nghẹt thở.

” Ngọt quá!”

Willian riết chặt cô, đưa mắt nhìn mỉm cười, vừa dứt lời, đầu lưỡi liền đưa ra liếm môi.

Meyami nhìn anh chợt run lên, quay mặt sang nơi khác.

” Willian đáng ghét!... Willian, để em giúp anh giải thích cho tòa hiểu. Dù gì cũng vì em, đừng chịu thay em nữa!”

” Nhắc mới nhớ, anh cũng không nghĩ em có thể vượt qua được kết giới ngoài kia. Nhưng chuyện đến tòa thì có được không? Dù gì em cũng là con người”

Willian lo lắng cho cô đủ điều. Meyami thật sự rất khổ cực để giải thích tốt cho anh hiểu. Cuối cùng qua một ngày bàn bạc, Willian chấp nhận, vì bề đêm các thần chết sẽ đi trực nên anh để cô ở lại phongg mình.

”...Phòng anh rộng quá há^^”

” Ngủ đi, đừng đi lại lung tung nữa, thịt em anh chưa ăn vội đâu!”

”...”

Meyami cứ thế mà lui, lui và lui.

” Em còn lui nữa thì chết với anh. Mau qua đây anh ôm ấm này!”

”...”
Bình Luận (0)
Comment