Cúc Trắng Trong Mưa

Chương 116

Meyami xuống nhà với chiếc bộ trang phục mới sạch sẽ. Mái tóc mềm mại được buộc cao sau đầu, nhưng chẳng hiểu sao nó vẫn có khái niệm dài quá lưng mình, với chiếc áo phông, và quần short nhìn đen. Cô thấy thoải mái với bộ trang phục ở nhà này, mà cô cũng không nhớ trong tủ quần áo có những thứ này, có lẽ là do chị Ema bỏ vào hoặc là mama Miwa.

"Buổi trưa tốt lành Mimi-chan"

"Buổi trưa tốt lành chị Mimi"

"Buổi trưa tốt lành Mimi..."

Khi cô xuống nhà, tất cả mọi người đã vào bàn ăn, cô cúi đầu cười ngượng, tại cô quá lờ mờ để mọi người đợi lâu. Thoạt nhìn khi cô xuống có lẽ họ đang nói gì đó, có phải cô làm họ mất hứng không?

"Em xin lỗi, để mọi người đợi..."

"Mimi trong bộ này thật quyến rủ nha"

Cô chưa nói hết câu, Kaname đã chen vào, ai biết ngoài nụ cười vui vẻ bên ngoài, thì trong lòng anh liền khó chịu, Meyami là đứa em gái anh thích nhất từ trước đến giờ. Ban đầu chỉ vì hứng thú mà chạy theo để tìm hiểu, trêu nghẹo, nhưng dần già không biết tại cái gì thì anh lại càng cuống hút vào cô, càng ngày càng lúng sâu, anh vô tình để tình cảm của mình lên quá bậc anh em, anh không biết từ khi nào, trò đùa của anh bắt đầu trở thành cái bẫy để anh chui vào. Đến giờ này nhận ra? Có lẽ anh không thể bước ra được nữa rồi.

Và hình như, Kaname không muốn bước ra khỏi cái bẫy quyến rũ chết người này.

ĐIều anh không thích nhất ở cô là luôn xin lỗi người khác, những chuyện cô làm dù đúng hay sao luôn là cô xin lỗi đầu tiên. Meyami đã chạy nhảy trong ngành sân khấu từ rất sớm, nhưng anh không hiểu tại sao cô gái kia không học hỏi một chút gì về chuyện xin lỗi hay bắt ép người khác phải xin lỗi mình. Cô chỉ đối với họ bằng những lời xin lõi chân thành, và sự quan tâm đáng có. Và có lẽ anh biết đối với anh, cô cũng vậy. Lúc trước Kaname không có cơ hội để nói với cô, bây giờ lại muốn bỏ qua cơ hội lần này sao? Không! Anh chưa từng muốn thế, cô biến mất gần ấy năm cũng đủ làm trái tim anh lạnh cong, và bắt đầu có những nỗi lo sợ vẫn vơ trong mọi giấc mơ hằn ngày. Kaname biết anh chính là thầy tu, tình cảm không thể có, giấc mơ trở thành ác mộng cũng càng khó hơn.

Nhưng từ khi gặp cô, anh bắt đầu nảy sinh tâm ma, luôn muốn có cảm giác khao khác được chiếm giữ cô về riêng mình. Không phải là nhường nhịn mà là chiếm giữ cô về riêng mình! Chiếm giữ cô! Để cô chỉ nhìn một hướng, cười một nơi, chỉ có khi có mặt anh mới có thể trải lòng. 

Đã từng như vậy.

Khi Kaname nhận ra tâm ma mình quá mạnh, bắt đầu kế hoạch. Thì ngày đó đến, cô biến mất không một lời tạm biệt, chỉ thông qua papa Rintarou để nói cô quay về gia tộc của mình, làm chuyện gì đó. Và ông còn nói cô có thể sẽ không trở lại nữa. Lúc đó Kaname như chết trân tại ghế mình, mở to mắt nhìn về hướng đối diện, anh không biết anh đang nhìn gì nữa, chỉ nhìn về phía trước, một cách vô thức, từng hình ảnh cô cười nói,những công việc cô làm hằng ngày ở nơi đây, rồi lại đến mùi hương quen thuộc trên người cô. Tấ cả mọi thứ đều mờ nhạt, Kaname lúc đó đã lấy kế mệt để xin phép lên phòng, vào phòng rồi thì sao? Không gian yên tĩnh đến kì lạ, bên tai lại nghe văng vẳng tiếng nói cười của cô. Meyami từng nói

"Những lời cầu nguyện của anh sẽ không đến thánh thần đâu. Chi bằng hãy thực hiện nó để thánh thần thấy sẽ thực tế hơn"

Những lời cầu nguyện đó anh chưa thể chạm đến thánh thần sao? Kaname lại từ chế giễu mình, anh đã hiểu lời  cô nói khi mỗi ngày cầu nguyện được gặp cô. Nhưng rồi sao? Thật vô ích, anh không hề thấy cô một lần nào, tuy vậy anh vẫn cố gắng. Kaname biết anh không thể làm gì khác ngoài chuyện cầu nguyện để mang cô về. ANh không thể đến gặp cô, giá như anh biết cô nơi nào, giá như anh biết cô hiện tại ở đất nước nào, anh chắc hẳn sẽ chạy qua đó ở bên cô. Và nếu như trên đời có sự thật gọi là giá như đó.

Những ngày đó anh biết, tim mình có cái gì đó vỡ ra, từng mãnh một, rồi lại quay lại cứa vào từng mảnh da thịt trên người. Người ta thường nói "tình đẹp khi tình không trọn", nhưng Kaname không cần cái tình cảm đẹp đẽ đó, anh yêu Meyami muốn được ở bên cô mỗi ngày, dù cô ghét anh cũng được, dù cô chê bai anh cũng được. Nhưng Kaname vẫn muốn ở gần cô.

"Cảm ơn anh, Kaname. Mama Miwa chưa xuống nhà ạ, vậy để em gọi ạ."

"Không cần, Mimi. Miwa-chan lúc nảy nói bà muốn ăn cơm với Rintarou-kun nên đi về rồi"

"Vậy sao..."

Meyami hơi ngẩn người, cô không biết có làm Miwa-chan buồn hay không, nhưng từ khi trở về không một tiếng chào hỏi, chỉ có gửi quà biếu, mẹ có giận không? Papa Rintarou sẽ buồn khi lễ phép ông dạy cho chị em cô đã không được thực hiện đúng như trên người cô. Wataru đến gần cô, kéo tay cô lại bàn ăn ngồi gần mình, cậu bé chủ động kéo ghế cho cô, rồi đẩy cô vào ghế. Cư xử như một người đàn ông ga lăng, cậu bé ngồi bên cạnh cô gắp từng miếng thịt bỏ vào trong bát cho cô. Nhìn cô cười tươi, trước ánh mắt ngạc nhiên của Meyami lại chồm người hôn lên má cô 

"Vì sau này chị Mimi sẽ là vợ em nên hãy làm quen với những hành động này đi!"

Meyami nhìn Wataru không thể nói thêm, cô nghĩ cậu bé sẽ không nhớ gì, với lại mới từng ấy tuổi đòi cưới cô sao? Đúng là một cậu bé láu lỉnh. Cô mỉm cười xoa đầu cậu, Meyami không biết sau lời nói của đứa em trai út là những vạch u ám xuất hiện khắp căn phòng. 

"Được rồi, nhưng Wataru hãy cao hơn chị và phải thành đạt như các anh em đã!"

Meyami vừa cười vừa xoa đầu cậu bé, Wataru hiện tại còn thua cô một cái đầu, với lại khi cô trở về gia tộc Travel cậu bé mới lên lớp 8, sau này sẽ có những biến động trong cuộc đời cậu bé, nên Meyami cũng sẽ không lo lắng lắm về lời hứa này. Và cô cũng chỉ nghĩ đó là những câu nói đùa giữa hai chị em.

"Được, chị nhớ nhé! Chị đã hứa sau này làm vợ em, đã móc ngoéo còn có cả những điều kiện này đấy.!"

Nhìn Wataru quyết tâm như vậy, Meyami chỉ thuận theo ý gật đầu mỉm cười. Thế cả nhà tiếp tục bữa ăn, sau bữa ăn trưa cô ở lại rửa bát cùng Ukyo, rồi về phòng, lúc trở về nhìn Iori đang đứng trước cửa mình cô hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng đến chào hỏi, vì sao anh cũng là anh trai của mình, với lại anh cũng rất quan tâm cô.

(p/s: nhắc nhé: Meyami chỉ biết tình cảm của những người đã biểu lộ, nói trắng ra là nói cho cô biết hai từ đại loại "anh yêu em" còn những người chưa nói và bao gồm cả nhóc Wataru cô vẫn xem họ như bạn, em trai và anh trai mình, và còn xem như tiểu công, tiểu thụ nữa đấy)

"Anh Iori"

Iori tựa lưng vào từng nhắm mắt dưỡng thần, tay khoanh trước ngược. Hôm nay anh ăn mặc cũng rất tùy hứng, với chiếc quần tây và áo sơ mi trắng, không biết cố ý hay vô tình không thắt hai nút áo, để lộ ra làn da trắng mịn và cơ ngực rắn chắt, cộng thêm mái tóc bạc kim, mi cong, mũi cao và khí tức xung quanh người anh luôn là lạnh lùng. Mọi thứ nhìn vào Iori như đang ra sức quyến rũ ai đó. 

"Mimi sao?"

Iori nghe giọng nói cô, mi mắt mở, con ngươi hổ phách như cô ấm áp, chưa đừng tràn đầy đầy cả dịu dàng, anh bước đến bên cô. Nhưng Meyami giật mình lại lùi lại bước nhỏ, nhìn hai cánh tay rắn chắt của anh giang ra trong không trung, hướng về phía cô. Iori nhìn cô, dừng hành động, tay thả lỏng ra, môi mỉm nhẹ, thở dài.

"ANh biết lúc nào em cũng tránh né anh cả"

"ANh Iori.."

Bây giờ Meyami cũng không biết nói sao nữa, nhìn anh như đang buồn chán chuyện gì ấy, còn con ngươi kia đã bắt đầu đầy nước. Iori quay người đi, đem tay che mắt mình, anh không muốn để cô thấy anh như thế này.

"ANh Iori, anh không sao chứ? Này khăn này, con gì vào mắt anh sao?"

Meyami vội chạy lại đứng trước mặt anh, chìa khăn tay của mình ra cho Iori, rồi chớp mắt nhìn anh, cô nhớ trong nhà Iori là người ít nói nhất, cả khi bên cô cũng không nói, những lúc Meyami thất vọng về trình độ hiểu con người của mình, đôi bàn tay lại bị anh nắm chặt. Iori cũng đưa ánh mắt ôn nhu dịu dàng nhìn cô như lúc này, giữa cô với anh không nói quá gần và cũng chẳng nói quá xa, nhưng cô biết Iori luôn quan tâm hết mực người em gái như cô đây, anh cũng như một người bạn chia sẻ những nỗi sợ hãi trong cô. Có lẽ trên đời này chẳng có một người anh tốt như vậy.

Iori nhìn cô gái trước mặt mình, đem khăn chặm vào mắt, chất lỏng ẩm từ khóe mắt trào ra, xong anh đem khăn bỏ vào túi mình. 

"Để anh sẽ giặc giúp em"

"Thôi ạ, chỉ nước mắt em giặc cũng được."

"Đừng cãi, nghe lời nào."

Iori cúi người ôm eo cô, kéo gần khoảng cách giữ Meyami và mình. Từ trên nhìn xuống chỉ thấy đôi ngươi xanh bích, mở to nhìn anh, rồi lại có cái gì đó xẹt qua mắt cô, Meyami bắt đầu vùng vẫy. Bàn tay anh lại xiết chặt thêm một vòng nữa, bây giờ để xem em trốn thoát khỏi tôi hay không.

"Iori bỏ em ra!"

"Không bỏ!"

"....Iori, nếu em làm sai thì bỏ ra rồi từ từ nói, em sẽ nhận lỗi"

"Được, vậy đi với anh đến vườn đi!"

Iori bỏ eo cô ra, thay vào đó là bắt lấy bàn tay nhỏ trắng mịn kia kéo đi thẳng về hướng khu vườn nhỏ mà cả hai người cùng chăm sóc nơi đó. Hai người không biết, người vừa đến, núp sau vách tường đã nắm chặt bàn tay thành quả đấm.

Về phía Meyami, bị Iori kéo đi, cô chẳng biết làm sao, bây giờ là buổi trưa, mẹ Miwa cũng về rồi, mọi người cũng đi ngủ. Lúc nảy ánh mắt của anh cô cảm thấy lo sợ, không biết đặc tính sát thủ bị tiêu hao rồi hay sao ấy, cô thấy sợ ánh mắt kia của Iori nhìn cô, nó nóng bỏng, nó hừng hực lửa, lại có chút lạnh giác. Một ánh mắt đẹp lại hòa tan hoàn hảo hai cảm xúc khiến cho nó không có vật thể nào so bì được. Và nó cũng mang cho Meyami một uy lực đáng có, không như ánh mắt Ukyo chỉ đe dọa. Iori mang ánh mắt đang muốn nói điều gì đó với cô, và Meyami nghĩ nó rất kinh khủng.

"Mimi, em thấy vừa hoa này hay không?"

"Vâng....oa...anh trồng ạ.Iori?"

Trước mắt cô toàn những bông cúc trắng nhỏ li ti nở rộ một khoảng trời xanh. Meyami chợt thấy niềm vui ùa về, loài hoa nhỏ mà kiên cường là loài cô thích nhất từ trước đến giờ, và lần đầu tiên nó lại nhiều đến thế. Cố chạy đến ngồi xuống đưa tay vờn qua những cánh hoa kia, lại cảm giác nhẹ nhàng.

"Thích không Mimi?"

"Vâng đẹp lắm ạ."

"Em còn nhớ khi nào anh tặng em những bông  hoa này không?"

Iori ngồi  xuống cạnh cô, rồi đưa tay vuốt nhẹ một cánh hoa cúc, nhìn cô mỉm cười. Meyami nhìn anh, rồi bắt đầu suy nghĩ.

"Lần đầu tiên là anh bỏ một chậu hoa cúc vào túi xách của em, lần thứ hai một chậu anh tặng để trang trí phòng, chậu thứ ba là bịp giống hoa cúc."

"Ừm, đúng rồi, vậy Meyami được tặng nhiều hoa như vậy có hiểu ý nghĩ của nó không?"

"Có chứ ạ, hoa cúc mang ý nghĩa chúc người đó sức khỏe tốt, vượt qua mọi khó khăn mà vươn lên. ANh Iori nhắc em phải giữ sức khỏe của mình, đúng chứ?"

"Ừm...nhưng chỉ với một nửa..."

Iori nheo mắt cười, vuốt nhẹ nhàng cành hoa trên tay. Meyami chỉ biết nhìn anh, rồi tiếp tục suy nghĩ, cô nhờ Iori học không ít ý nghĩa của loài hoa nhưng đối với cô, thì hoa cúc lại không biết có ý nghĩ thứ hai.

"Anh Iori.."

"Hoa cúc có nhiều loại, nhiều màu sắc khác nhau, mỗi loại cũng mang trong mình theo một ý nghĩ khác. Nhưng đặc biệt là hoa cúc trắng, loài hoa này cũng như em nói nó chúc cho người đi xa về những điều tốt lành, và cũng có một ý nghĩ khác nói lên tấm lòng người tặng...."

Meyami nghiên đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, mặt của Iori hình như đỏ lên, còn anh đang có dấu hiệu tránh né cô. Nhưng vì lý do gì lại không hiểu, bất quá cô đưa tay ra, đặt lên gò má anh, mỉm cười. Iori lại quay sang nhìn Meyami, lời có chút run lên, nhưng lòng bàn tay đã bắt đầu nắm chặt.

"Người gửi...muốn nói...dù em đi bất cứ nơi nào, thì anh luôn dõi theo em..."

"...."

Meyami bắt đầu ngẩn người, cái này là....chạy đi trước đã.

"Mimi, nghe anh nói hết đã!"

Iori nhận định cô bắt đầu có hành động liền kéo cô vào lòng mình, ôm chặt. ANh bắt đầu thủ thỉ bên  tai cô.

"Mimi, anh biết chuyện này nói quá trễ, có thể bây giờ em đã có người em yêu. Bốn năm trôi qua mà đúng không, có thể thời gian quá dài để em xóa đi người anh này, và cũng có thể em sẽ không nhớ đến anh. Nhưng anh muốn nói....ANH YÊU EM...Mimi, anh yêu em......"

"......"

KHông gian chìm trong yên lặng, tâm trạng cả hai bắt đầu rối bời, Meyami lại càng lo sợ hơn, vì lời nói này của anh cũng đã khiến cô động tâm, cô biết anh hi sinh nhiều, nhưng cũng không biết lòng mình nghĩ gì về anh. Iori trước giờ là người anh luôn ít nói nhất trong anh em nhà Asahina, lại là người âm thầm gần bên cô nhiều nhất,  vậy tình cảm cô dành cho anh trước giờ là gì đây?

"Mimi....anh xin lỗi...có thể em không cần để chúng vào tai. Hay là xóa chúng đi, xem như anh chưa từng nói"

"Anh Iori..."

"Trưa nắng thế này lại bắt em ra đây, mau vào nhà kẻo bị say nắng"

"Anh Iori..."

"...."

Iori nhìn thẳng vào mắt cô, rồi lại ôm chặt cô vào lòng, đầu chui sâu vào hòm vai của cô

"ANh xin lỗi, anh xin lỗi..."

".....Anh không phải là người có lỗi, là em. Ngay từ đầu em đã không nên bước vào cuộc đời của các anh, giá như là vậy, ngay từ đầu nếu em làm trái ý papa cũng sẽ không có chuyện đau lòng như hôm nay...và có thể các anh sẽ thích chị EMa..."

"Mimi....một khi em đã bước vào cuộc đời anh rồi thì đừng nói xin lỗi, anh gặp em, yêu em là anh tự chọn, không cần em quá gánh chịu như vậy. ANh biết, vậy để anh được yêu em, để anh được yêu em là đủ. Không cần em đáp lại....Haiz....biết sao được, muốn em biết tình cảm này mà tránh xa anh đi..."

"......Iori, hôm qua anh Hikaru cũng đã nói với em....và khi mới chuyển vào đây Ukyo cũng đã hỏi em....Sau những chuyện này, em nghĩ mình sẽ có một câu trả lời thích đáng cho các anh, nhưng em không nhận ra được con tim mình đang nghĩ gì, tất cả những lời nói của các anh em cũng có thể hiểu...ĐÚng có lẽ là EQ em quá thấp cho nên không giống như mọi người nhận ra chúng,...Nhưng mà..."

"Mimi...suỵt..."

Iori nhìn cô mỉm cười, đặt tay lên môi cô, hạ giọng ngăn cô nói tiếp.

"Bây giờ chỉ cần em trả lời một câu hỏi của anh thật lòng là được. Chịu không?"

Meyami nhìn anh như muốn nói gì đó, lại vội gật đầu, dù gì trong chuyện này cũng làm rõ.

"ĐƯợc khi anh nói...anh tỏ tình với em...em có cảm thấy thế nào trong lồng ngực..."

"...Nó có chút đau, khó thở, như ai đó bóp nghẹn lại...."

Iori mỉm cười, ôm ấp cô vào lòng.: "Ngốc, đó gọi là yêu, trong tim em cũng có anh. Mimi à!"

Meyami ngơ ngác nhìn anh, cô thật sự không hiểu, Iori vẫn cứ thế ôm cô vui vẻ cười. Lát sau lại nhẹ nhàng cắn vào vành tai cô, tiếp đến lướt xuống bờ môi thơm mát, thưởng thức từng vị ngọt. Hương thơm từ mũi đẩy vào trí óc, làm anh càng say, cắn mạnh vào môi nhỏ khiến cô ăn đâu há miệng, Iori thừa cờ luồn lưỡi vào trong quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho mà ôm trọn, cùng nói xoay vòng. Tay lại ôm riết cô vào người mình, hạ thân đặc bên đùi cô cố gắng cọ sát, ngày một gần.

"Ừm...Iori thôi..."

Cảm nhận được dưới chân có vật cương cứng cọ vào, Meyami liền giật mình kéo xa khoảng cách với anh. Đẩy anh ra, dưới bơ môi mọng lại có đường chỉ bạc khiến anh lại càng mê luyến. Ôm ghì cô lại, tiếp tục hôn lên

"Thôi, dừng lại Iori!"

"....Được rồi, anh sẽ chờ đến ngày chúng ta ở đêm động phòng.."

Iori đứng dậy ôm cô phủi bụi, nắm tay cô vào nhà. Anh đi thẳng vào phòng bếp lấy cốc nước cho cô. ANh không nghĩ mình lại bị cuốn đến như vậy, bà xã đáng yêu của anh thật khiến người ta không dứt ra được.
Bình Luận (0)
Comment