Cúc Trắng Trong Mưa

Chương 139

Meyami nhìn Joker rồi lại nhìn Ciel và Sesbatian, cầm ly trà sữa trên tay cô có phần hơi thắc mắc vì tại sao họ ở nơi này. Có những chuyện cô không nên biết quá nhiều, nhất là những người này quá nguy hiểm, hoặc là những chuyện này cô cần biết mà chẳng ai nói với cô một lần, ngoài mặt khác, đối với Meyami, thì ba người này xuất hiện ở nơi này là lợi hay hại đối với cô đây?!

“Tiểu thư không cần lo lắng, cậu chủ và chúng tôi chỉ muốn đến đây thật sự xác nhận cô còn sống và sống thế nào, và chúng tôi cũng biết cô đang rất bận trong công việc của mình!”

Sesbatian cúi đầu giải thích khi nhận thấy thái độ của cô thể hiện bàn tay mãi miết nhẹ trên miệng ly trà sữa. Đúng là cậu chủ Ciel của anh chỉ muốn tới đây để gặp lại bạn cũ, ít nhất cậu ta cũng cảm nhận được một thế giới người thân sau chừng ấy năm lưu lạc khắp nơi, nhìn những chuyện đời thay đổi và cả sự phát triển phồn hoa cho đến bây giờ. Nhưng một điều anh thắc mắc, đối với cô gái này, Meyami thực sự không có phép thuật, không mang dòng máu quỷ, không có sức mạnh nào gọi là của thần, nhưng khi gặp cô anh thật bất ngờ, cô vẫn giữ được nét xinh đẹp lúc trước khi mới bắt đầu gặp cô lần đầu tiên, bữa hẹn đầu gặp mặt hai công ty bàn về trang phục và sự hợp tác tối ưu. Meyami không thay đổi chút nào, còn có phần…trẻ hơn. Đúng là Meyami đang trẻ ra hay là anh hoa mắt? Đối với một con quỷ không kể về thời gian như anh chỉ sợ không dám hoa mắt, mà là mọi chuyện đều là sự thật.

Meyami nghe anh nói lại nhìn sang bên Ciel, rồi nhìn Joker.

“Mọi  người đâu rồi? Hay chỉ có anh thôi Joker?!”

“À tiểu thư, người bình tĩnh, mọi người đều ở công ty giúp làm việc rồi”

“Huh?”

Giọng nói Meyami lạnh xuống, Joker biết mình đang vào vòng nguy hiểm lập tức gãi gáy cười trừ, vội vàng xua tay giải thích

“Thực ra chúng tôi muốn cho cô một sự bất ngờ. Cô cùng đừng phạt chúng tôi”

Meyami nhìn anh trong bộ dạng lúng túng, với cái kiểu vội vội vàng vàng phân minh thì cô chắc chắng bao nhiêu thời gian qua, Joker với những người khác không chỉ để làm việc chăm chỉ và còn bị Willian giáo huấn thực sự vào một nội quy nghiêm khắc. 

“ĐƯợc rồi, Case nó thế nào rồi?”

“Tốt, mọi thứ đều tốt đối với nói, ngay cả… (ngày càng béo lên)”

Câu sau Joker không nói thêm, chỉ là một vài vấn đề, Willian nói nên bỏ nó ở lại biệt thự kia, nếu Case gặp cô thì không hay cho lắm, bởi vì con rắn kia, vài năm qua…Nó được bồi bỗ rất tốt từ thịt người, và trở nên khổng lồ đến lạ kì, Willian nhìn nó to hơn cả con sói kia, thì anh cũng chẳng an tâm cho lắm với kẻ háo ăn như nó mà gặp lại chủ nhân sau bao nhiêu năm. Có phải là quấn cô đến chết hay không là một vấn đề. Joker nghĩ đến thân thể của Case bây giờ, và đến lời của Willian nói, sống lưng đã bắt đầu lạnh buốt và đồ đầy mồ hôi. Ai nói cho anh biết tại cái quái gì tiểu thư nhà hắn đã kì quái, còn có cả tên quản gia thần chết kia còn lập dị hơn không?!

Meyami không nói nhiều được với họ, vì thời gian nhóm Quater Nights và cả nhóm Starish đã nên trở về, họ còn đối thoại một chút so với nhóm Heavens sau đó mới đến phòng đời. Meyami cũng đứng dậy cúi chào ba người rồi rời đi, trước khi đi Sesbatian còn đưa ra một hợp đồng hợp tác các nhãn hành của họ trên bộ trang phục. Meyami lần nữa từ chối.

“Đây không phải công ty, với lại nếu các người muốn hợp tác thì nên đến công ty quan minh chính đại đọc qua tờ hợp đồng này, có lợi cho hai bên rồi hãy bắt tay làm việc sẽ không muộn.”

Giọng nói của cô là nghiêm túc, và lạnh lùng, cứng rắn, cơ bản trên thương trường đúng mặt chỉ có bao nhiêu nam nhân có thể đối mặt cứng với cô đây? Và Sesbatian và Ciel không phải số nam nhân đối mặt trực diện lúc này, họ nhìn cô rồi liếc mắt nhìn nhau khẽ gật đầu. Joker là người đứng hẳn bên cô cũng không có liên kết với họ, cậu cúi đầu sau đó vội đi trước và rất nhanh mất hút trong dòng xe giữa đường. Lát sau, Sesbatian cười nhẹ, cúi đầu, đặt tay lên ngực cung kính.

“Vậy theo ý của cô, một ngày nào đó chúng ta chắc chắng sẽ có một cuộc kí hợp đồng tốt này!”

Meyami xoay người vào bên trong tòa nhà ứng cử, đi thẳng đến phòng chờ của nhóm Starish. 

Khi cô đi khuất, Sesbatian và Ciel vẫn đứng đó nhìn bóng cô, đến khi một người trong số họ lên tiếng phá bỏ không gian u ám này.

“Cậu chủ cậu đang nghĩ gì?”

“Lâu không gặp, tiểu thư nhà Travel chưa bao giờ thay đổi.”

“Không là thay đổi đấy chứ!”

“Huh?!”

“Tiểu thư Travel đang bắt đầu dấn thân vào thương trường nghiêm túc chứ không phải như lúc trước ra sao thì ra, còn có không đùa giỡn với chúng ta nữa”

Ciel không trả lời, nheo mắt nhìn bóng lưng cô sau đó mỉm cười. Trong bóng đen, hai chiếc bóng một lớn một nhỏ dần khuất vào không khí, tiếng gió lẫn tiếng cây, nghe xào xạc đến não lòng. Ngay tại nơi hai người vừa đứng, vắng vẻ và lạnh ngắt, như chưa bao giờ xuất hiện cuộc đối thoại vừa rồi…………..

Cuộc ứng cử kết thúc ngay sau đó, họ đình chỉ kết quả lại sang năm sau sẽ bắt đầu trả lời. Bây giờ cũng lập đông, chuyện chờ đợi ba tháng nữa cũng là chuyện bình thương, nhưng quý giá nhất là kì nghỉ đông của họ, lần này nhóm Quater Nights và nhóm Starish sẽ bắt đầu những kì nghĩ tốt đẹp. Và Meyami cũng vậy, nhưng trước tiên đó, cô không nên quên lời hứa với anh Iori đến chung cư Toyu, tầng 12 của tòa nhà. 

Cô rời khỏi tòa ứng cử cũng đã 7 giờ tối, Meyami cũng hơi lo ngại khi đến nơi của Iori đã hẹn, thức chất không phải vì cô ngại anh, mà là ngại khiến anh gặp phiền phức hay vì gì đó như làm phiền anh khi đang làm việc. Và Meyami đã nghĩ lại một chút về lý do anh đưa cô chìa khóa này, rồi cuối cùng cô lại không hiểu được tại sao Iori lại có cách cư xử kì lạ như thế. 

Đứng trước tầng 12, Meyami lấy điện thoại nhấn số Iori gọi đến, điện thoại bật sáng, đồng thời tiếng chuông điện thoại cũng vang lên phía sau cô. Điều khiến cô giật mình không ít là Iori đứng phía sau cô, hoặc đã đi phía sau cô từ khi nào? Và tiếng bước chân của anh nhẹ đến mức nào mà cô không thể nghe hoặc cảm nhận được?

Iori đem điện thoại đưa lên trước mặt cô, huê qua huê lại, rồi đưa tay đẩy lấy bả vai cô.

“EM sao vậy Mimi-chan?!”

“À…Anh đi phía sau em sao?”

“Ừ, từ khi em thất thần vào đây, và anh gọi đến cả không nghe được!”

Iori cất điện thoại, nắm tay cô đi thẳng trên hành lang. Bây giờ Meyami mới nhìn quanh và để ý, nơi này là khu chung cư cao cấp, điện máy tự nhiên chạy bằng năng lượng vô hạn như gió, bóng đêm, cơ bản không cần trả bất kì phí gì khiến tốn tiền lương, lối hành lang nơi này được thiết kế khá rộng đủ cho bốn người đi qua hoặc ngược lại, với lại nền nhà lát gạch có cấu hình gò gề nhưng nhẵn bóng, cách này cũng tránh được khi trẻ em chạy qua lại. Nhưng Meyami nhìn bàn tay Iori cứ nắm chặt rồi dẫn cô đi hết hành lang này đến hành lang khác cơ bản là không hiểu đích đến anh muốn dẫn cô đi là ở đâu.

“Anh Iori. Anh dẫn em đi đâu vậy?”

“Đến món quà lớn anh tặng em, như thế nào?!”

“Nhưng hôm nay không phải sinh nhật của em, cũng không có phải là lễ gì hết tại sao anh tặng quà làm gì?!”

Iori dừng lại, xoay người nhìn cô, rồi đưa tay nắm lấy cằm nhỏ của Meyami chạm rãi đẩy mắt cô nhìn thẳng phía anh, Iori chỉ mỉm cười.

“Thế nào? Khi chồng tặng quà cho vợ cần có lý do sao?!”

Meyami sững người, “chồng vợ” hai từ này có phải hơi…có phải hơi là…

“Iori đừng trêu em nữa, nói cho em biết vì cái gì?!”

“Là quà cầu hôn…Ừ là quà cầu hôn đấy, em đã đến đây rồi thì đừng có hòng chạy đằng trời!”

Iori vẫn nắm chặt tay cô dẫn đi, Meyami hóa đá tại chỗ. Anh lại ra sức kéo, rồi hết cách khi con người kia cứ nhất từng bước lên như vậy, Iori cúi người, vòng tay qua eo cô, bế phốc cô lên, vác trên lưng bước tiếp. Lúc này Meyami  thực sự mới hốt hoảng mà kêu la. Đáng tiếc tất cả đều vô dụng, Iori vẫn vác cô như thế cho đến khi đến sân thượng của khu chung cư, anh mới từ từ đặt cô xuống.

“Thế nào?!”

Meyami nghệch mặt, thế nào là thế nào? Người vác em lên đây là anh, cũng hỏi nơi này cũng là anh, kêu em đến cũng là anh, nếu muốn nhìn phong cảnh em còn có chỗ tốt đẹp hơn cả nơi sân thương của một tòa nhà cao cấp này, với lại gia đình cũng đang chờ cô về, Iori bắt cô ở nơi này thực sự khiến họ lo lắng.

“Anh hỏi em thấy cảnh vật khi nảy em đi qua thế nào?!”

Iori không nhận được câu trả lời của cô, Meyami đứng trước mặt anh gió cứ đẩy lung lay ngọn tóc, cơ thể mềm yếu lại mặt với chiếc áo rộng thùng thình, thật là… Iori không biết cô biến mất trước mặt anh đã bao nhiêu lần rồi nữa, bây giờ lại do cơn gió muốn đem cô đi mất. Như thế không dễ dàng gì đâu. 

Iori đưa tay kéo lấy bả vài Meyami rồi ôm vào lòng, nhẹ nhàng làm ấm bàn tay nhỏ của cô, rồi đặt cô ngồi xuống ghế đá gần đó. Meyami nhìn hành động của anh liền ngoan ngoãn không phản kháng, đơn giản cô thích người anh này, chiều chuộng trong sự yên tĩnh và ôn nhu. Cơ bản Iori thích cô là một điều may mắn. Nhưng hình như cô quên gì thì phải..

“Mimi-chan em còn chưa trả lời câu hỏi của anh, em nghĩ thế nào về khu chung cư này?”

“Là khu chung cư tốt, cải tiến mạnh, còn có rất tốt cho người già trẻ em ở.”

“Vậy em thích ở nơi này sao?!”

Iori mỉm cười, ngước khuôn mặt lên nhìn cô. Meyami gật đầu, không chút đề phòng cười vui vẻ.

“Đúng là rất thích!”

“Vậy cả khu chung cư này tặng cho em, thế nào?!”

“Hả?!”

Meyami cô nghe nhầm rồi phải không? Cô đang nghe nhầm rồi phải không? Cô chỉ nghĩ là Iori làm việc một phòn nào đó ở khu chung cư này, với lại Meyami không nhận ra ý đồ của anh khi dẫn cô đi cả vòng khu này để nhìn ngắm khung cảnh. Và cuối cùng cũng hiểu.

“Iori, anh muốn nó hay sao”

“Là dự án của anh hoàn thành. Rất tốt đúng không? Nó hoàn thành sớm hơn anh dự định. Nhưng như vậy cũng tốt, anh có cơ hội nói hết với cô gái anh yêu!”

Iori đến gần cô, cúi xuống một chút chạm môi cô, sau đó là nhẹ nhàng liếm lấy cánh môi hồng kia, và cuối cùng là cắn mút và ăn ngấu nghiến lấy vị thơm ngọt từ khoang miệng nhỏ phát sinh ra. Tay trái anh vừa giữ chặt gáy cô không cho Meyami cự tuyện, tay phải nhẹ nhàng xoa nhẹ lưng kích thích cảm giác của cô em gái này. 

“Anh không muốn có thêm một người em gái, nhưng nếu em đồng ý chú rể là anh, thì anh lại tình nguyện bám em suốt đời!”
Bình Luận (0)
Comment