Cúc Trắng Trong Mưa

Chương 37

Buuổi sang, gió hơi nhẹ nhưng từng đợt thôi qua như muốn cắt vào da thịt người.

Meyami đứng bên cửa sổ nhìn cây hoa anh  đào trên sân trơ trội lá, còn ướt đậm một chút tuyết đầu mùa. Âm thầm thở dài, thế là qua rồi. Tuyết đầu mùa rơi trong đêm, cô đã bỏ lỡ nó. (Người Nhật thường quan niệm khi người gặp tuyết đầu mùa sẽ may mắn trong năm sau. Mỗi thất bại trong năm đều bị tuyết xóa đi)

“ Mimi em nghĩ gì đấy?”

Từ phía sau vang lên lời nói, là Louis. Anh đứng cạnh cô khi nào nhỉ? Cô không cảm giác được. Louis là người anh thứ  tám trong gia đình. Anh làm nghề tạo mẫu tóc, anh khá nổi tiếng trong ngành, các mẫu tóc bắt mắt nhất trong giới đều nhờ anh làm. Ngay cả Fuutan cũng làm qua, anh cũng là người luôn tạo mẫu tóc cho cô, nhưng thời gian gặp mặt rất hiếm. Vì khi lên sân khấu, Meyami rất ít khi đổi kiểu tóc màu mè, hay uốn xoăn. Cô ý kiến với chị Lily giữ nguyên mẫu hình kiểu tóc của cô. Vì chính cô thích nó, mà cũng phải nó đã theo cô đến gần ba kiếp người rồi còn gì.

“ Anh! Anh không xuống ăn sang với mọi người ạ?”

“Ừm. còn em? Bỏ bữa sang sao?”

Meyami không nói chỉ cười. Thật cô định bỏ bữa sang thật huống hồ chuẩn bị cô đến nhà tộc Sohma. Louis nhìn cô không nói gì, lại nhìn ra cửa sổ, thở dài

“ Em bỏ lỡ mất mùa hoa anh đào đúng không?”

“Dạ?!”

Quay người nhìn anh, cô không hiểu ý anh ám chị gì nhưng rồi vẫn gật đầu: “Vâng em bỏ lỡ rồi!”

Louis xoa đầu cô rồi cười, cái cười của anh rất dịu dàng. Có thể anh là người xã hội nên rất ít khi thấy anh nói lời tức giận về ai. Trong giới nghệ sĩ, những bậc tiền bối rất thích anh, lâu lâu còn nghe các nhà phê bình thời trang khen ngợi trên báo chí. 

Gia đình Asahina không ai không giỏi!

Hai an hem nói chuyện một chút rồi rời đi xuống nhà. Louis bắt cô xuống, Meyami cũng phải nghe lời. ANh lớn hơn cô, nói những lập luật theo tính luật sư với anh không như với anh cả_ Masaomi. Cô đành đi theo anh xuống nhà ăn. 

Nhà ăn gia đình Asahina vẫn thế, nhưng hôm nay cô lại gặp một người mới, tóc vàng, mắt đeo kính cô chỉ lướt qua chào hỏi rồi bị chị Chi kéo về chỗ mình. Cô không nhìn thấy được mắt anh, cũng chẳng đón được anh có nghĩ gì về cô không. Nếu đúng theo trí nhớ của cô đó là anh thứ  bảy_ Nastume, anh ấy rất lạnh và trầm tính. Meyami bắt đầu kêu trời, mới thoát khỏi ánh mắt khó chịu đến ánh mắt nhìn như một người phiền phức sao? Trời ạ, mệt chết cô rồi. 

Phải chuẩn bị tâm lý thế nào đây? Chuồn là tốt nhất

(Vậy người nói trong từ điển không có chạy/ Ờ thì ta nói không chạy nhưng có phải chuồn đâu!?/ Nhưng nó cùng một nghĩa a~/ Ờ dzậy hả? Sao ta không biết nhỉ?)

Trong bữa sang, mọi người nói gì cứ việc nói cô cặm cụi ăn, ăn và ăn. Không quan tâm, chọc vào chuyện người ta sẽ chết không toàn thây. DƯới mái hiên nhà người ta phải cúi đầu. Nhanh còn gặp Tohru đáng yêu, cô bé đang chờ chồng. Ý quên chờ bạn thân là mình đây.

ĐỨng trước cửa nhà bằng gỗ của họ SOhma, Meyami nhìn trái nhìn phải, rồi nhìn trên nhìn dưới. Xem thử có “lỗ chó” nào có thể chui được vào không. E hèm đùa thôi. Vì đứng trước nhà người ta như người không được chào đón ấy, vắng tanh, còn ngọn gió chạy qua sống lưng. Hơi ớn lạnh rồi a~

Tiiiiiiiiiiing ……….. Tiiiiiiiiiiing ……..

Tiếng điện thoại vang lên cắt đứt không gian yên tĩnh. Là Tompa, lâu rồi không gặp anh có chuyện gì đây? Nhất máy, vừa dứt tự nhiên Tohru và Meyami nhìn nhau, không lập tức lại trở về yên tĩnh đến rợn người. 

“ Này người tình nhỏ bé”

“ … ANh Tompa … Có chuyện gì vậy ạ?”

Xem ra lâu không nghe anh nói chuyện tự nhiên thấy ớn lạnh khi cách anh xưng hô. Vấn đề gì với anh? Càng ngày càng thấy ớn lạnh. Nội dung chỉ vẻn vẹn hai cái: “ Cô có nhớ người chủ nhân vụ án trước (vụ án đối đầu với Ukyo ấy), thăm mộ người ta a~ Nghe nói người chết 49 ngày sẽ rất cô đơn. ANh muốn đến thăm. Thực chất sợ khu “nơi nào” đó lạnh lẽo nên kéo cô theo nhìn thử một chút”

Chỉ nhiêu đó thôi anh làm mất cả hai phút đồng hồ của cô. Tohru đứng một bên nước mắt lưng tròng, biết Meyami ít nói, nhưng giờ lại càng ít nói hơn. Nghe điện thoại chỉ nói vài tiếng ờ, ừ, cái gì, rồi sao, dạ. Cuộc nói chuyện rất nhàm chán, chỉ thấy biểu hiện trên mặt cô đôi mày khẽ nhăn, hay thoát chốc đè giọng. Nhìn Meyami như một con búp bê, mà mang khí chất lạnh bên người. Tohru bắt đầu hình dung trên đầu kế hoạch kéo Mimi cô bạn thân ít nói lại làm người.

“ Ơ chị Tohru … A chị có phải là Meyami mà chị Tohru nói không?”

Vừa gập máy, trước mặt Meyami ngay lập tức xuất hiện một bóng người, tóc vàng mắt vàng, mang trang phục cổ điển của thiếu gia Pháp, cô chưa kịp nói thì Tohru đã chạy tới kéo Momiji ra khỏi người cô.

“XIn lỗi, Momiji rất hiếu động, bạn đừng trách cậu bé”

“ Chị Tohru không được nói xấu em với người khác. Em rất ngon đấy”

Cậu bé bướng bỉnh cãi lại rồi lại chạy đến ôm cánh tay cô: “ CHị là người chạm vào Kyo và anh Yuki không biến hình ạ?”

“ CHị không biết đâu nhóc, nhưng em đã kiểm chứng rồi đấy thôi!”

Nói xong nhìn sang cánh tay phải mình bị cậu bé ôm rất chặt. Cô đố cậu ôm chặt tay Tohru như thế đấy. Momiji chỉ cười cười, ra vẻ hiểu ý rồi mời cả hai vào nhà. Momiji nói ngày thường ngôi nhà này rất đông người, nhưng họ đã trở về nhà chuẩn bị cho bữa tiệc năm mới sắp tới. Meyami chỉ nghe rồi gật đầu, nhìn khung cảnh xung quanh,bên cạnh vẫn bị Momiji xiết chặt như đỏ lên. Cố nhịn, vì biết khi một đứa trẻ ôm hay xiết chặt ai đó có nghĩ đứa bé đó rất thiếu tình thường. Và chắc cô là người ngoài tộc đầu tiên cậu chạm vào không biến đổi nên khiến cậu có cảm giác không muốn bỏ. Đến bên phòng của Hatori,  Momiji mở cửa đẩy cả hai người vào. 

Trên bàn gỗ, kiến trúc đơn giản, theo thời Nhật ngày xưa. ĐỨng sau cửa là một người mặt áo vest đen, bên trong là áo sơ mi trắng, nhìn thấy hai ngừoi anh khẽ gật đầu rồi mời cả hai ngồi. Meyami và Tohru đưa mắt nhìn nhau rồi ngồi trên tấm nệm (nệm để quỳ- phong tục của Nhật thời phong kiến). ANh đến bưng cho hai ngừoi hai tách trà rồi ngồi đối diện hai người. Momiji lúc này cũng rời ra ngoài chơi. Không gian lại bắt đầu chìm vào yên tĩnh, thật không có giọng nói thánh thoát của cậu bé Momiji như thiên thần kia chẵ ngôi nhà này rất buồn tẻ.

ĐƯa mắt nhìn ra ngoài trời,, đối diện với phòng là một hòn non bộ, nước bị mặt hồ dường như đóng một tần lớp băng mỏng, tuyết phủ trắng xóa. Mưa tuyết bắt đầu rơi, càng rơi càng nhiều. Bão tuyết? Mới đầu mùa sao?

“ Hai người chắc biết về vấn đề hai người đến đây?”

Giọng Htori rất trầm, trầm đến lạnh. Tohru bên cạnh run nhẹ người, Meyami im lặng cúi đầu. Nhưng trong lòng lại cảm ơn anh. Nếu thật anh không nói chắc chắng cô tiếp tục nghĩ về những chuyện gì chính mình cũng không nhớ nổi sau đó.

“ A … Có phải là về bí mật của gia tộc Sohma?”

Tohru hơi run run nói. Bên cạnh Meyami đưa mắt nhìn cô, nhìn tướng nhúc nhát nhưng xem ra khẩu khí cũng lớn ghê. Cô phục rồi, nói ra anh ta đánh giá không khiếm nhã nữa khổ. Nhưng nếu Tohru đã nói chẳng lẽ là bạn cô không đi bên cô ấy được?

Bình Luận (0)
Comment