Hai ngày tiếp tục
trôi qua, hôm nay là cuối tuần. Meyami chỉ việc ở trong phòng mà chơi,
buổi hẹn với Akito cũng là giữa trưa, lúc đó rồi tính cách vượt rào đi
đã rồi hẳn hay. Nhưng hiện tại tại sao cô muốn ngủ mà trời không thương? Cô quên mất rằng Hino còn có buổi hẹn sửa âm cho chị ấy, và thế là...
Còn thế là nữa gì nữa, lếch xác lên sân thượng ngồi chơi với năng đi.
Ngồi nhìn bầu trời cao cao, mây trắng trắng, gió hiu hiu. Tự nhiên muốn ngủ
ghê. Meyami ném mình vào bóng râm của tường, mi nặng trỉu khép lại.
Trong đầu bổng lại hiện lên nốt nhạc, với tay lấy trong túi áo cuốn sổ
nhỏ, ghi chép lại các nốt nhạc. Tự mình ngâm nga, rồi tự mình xóa tẩy.
Chán lại nhắm mắt, khi nào có nhạc lại tiếp tục viết rồi sửa. Cứ thế,
một tiếng trôi qua cô cứ như đưa tự kỉ mà ngồi trong góc đó. May tiếng
điện thoại vang lên báo hiệu tin nhắn nếu không thì có lẽ...
Meyami sẽ ngồi đó đến tối rồi mới mò mẩn đường về kí túc xá của trường Seusi.
Nhìn tin nhắn, Meyami khóc ròng. Đúng nữ chủ có khác, tin nhắn chỉ đủ hai ý. Một là gọi cô ra trước cổng trường Seisu để gặp chị. Hai là chuẩn bị
tiền chị ấy cần cùng cô ra ngoài đến tìm các nhạc cụ. Nhưng mà cái tin
nhắn.... Meyami đưa tay lướt lướt trên màng hình, chữ viết, toàn là chữ viết. Hino kéo dài cả câu lẫn chữ, nhiều vấn đề ngoài lề, Meyami không
hiểu, rồi có những câu nói đùa sâu xa. Được rồi, tin nhắn của chị ấy, cô có thể xem là một câu truyện. Một tin nhắn hơn 80 từ. Xem như Hino quá
rảnh đi, cảm xúc dâng trào, bây giờ là cô lãnh đoàn để đọc được ý của
chị thì phải đọc cả tin nhắn mới có thể rút ra được hai ý đó.
Thở ra, đứng dậy phủi đò, nhìn lại điện thoại. Cô lại vứt nó nữa rồi, cái
điện thoại đang nằm chểnh chệ trên mặt đất, bên cảnh chỗ cô ngồi. Có thế là vì cố đã dần bị xóa đi kí ức này rồi. Nó báo hiệu một chuyện không
lành rồi! Trong phòng cũng vậy, cô nghĩ mình đã suy nghĩ những chuyện gì ngay sau bừng tỉnh đã quên tất cả. Nhìn màng hình điện thoại, cô nên đi đến chỗ Hino.
Bước xuống bậc thang, lướt qua những lớp học
trống vắng, đưa mắt liếc qqa trong phòng, có thể cô nhìn thấy gì đó. Rồi vội rời đi, mấy bữa nay, trong phòng học của cô đã không còn gặp bóng
ma của cô gái kia nữa. Meyami nghĩ cô gái đó đã được tái sinh ở một nơi
nào đó, hoặc là đến một nơi khác dành cho những người như cô. Meyami
không muốn đi quá sâu vào đời sống một oan hồn đã mất, và chính cô cũng
không muốn bị dính líu đến nó.
Cô không thể giúp, vậy tha không biết còn hơn. Với lại cô gái kia dường như không tình nguyện nói sự thật cho cô biết cho lắm.
Rời khỏi trường, nhìn về phía cổng. Chị Hino đang đứng đó, khi nhìn thấy cô chị cười tươi đưa tay lên cao vẫy ra dấu để cô biết chị ở đây. Meyami
mỉm cười chạy đến đứng bến chị. Ngay lập tức bị chị kéo luôn đi ra khỏi
trường. Cái này cô có thể nói là trốn đi, lỡ đi với chị Hino rồi, lát
nữa cũng trốn gặp người yêu đi ^^
Đùa thôi! Nhóc Akito, lớn lên
càng ra dáng một tộc trưởng, lại mang bản chất hòa nhã với mọi người và
thành viên trong tộc. Cậu bạn hiện tại cũng không còn trốn trong phòng
sợ ánh sáng nữa. Không biết bây giờ ra sao nữa, đã một năm rồi còn gì.
Chỉ nói chuyện qua khung chat rồi thôi. Với nhiều lúc bị Fuutan giật máy để cãi nhau với Kyo và Yuki, nên thời gian nói chuyện với cậu cũng
không có.
”Meyami em lại suy nghĩ cái gì!”
” Dạ? À không có ạ! Chị đến đây làm gì?”
”....”
Hino không nói, vẻ mặt cười ngượng, có phải không khi Meyami nhận được vẻ
mặt hình như rất, có vẻ, có thể, hoặc cũng có như là.... Lạc đường!!
” Chị Hino!”
” Á cái này không phải chị đâu! Tại em chỉ đi theo mà không nói chứ bộ!”
” Em bị chị kéo đi đó! Bây giờ làm sao đây!”
Hino nhìn quanh, rồi lại nhìn từ cô từ dưới lên trên. Lại nhìn quanh. Meyami hắc tuyến lăn dài, tiêu rồi. Cô không biết đường, hay là con mù đường
cũng đủ rồi, còn chị Hino! Chị Hino mù đường là hai người sẽ như kẻ lạc
luôn đấy. Đưa mắt nhìn quanh, nơi này không có một bóng người, đường phố nhỏ, ít lại có không gian yên tĩnh như thế này tại thành phố Nhật. Bước thêm vài bước để dò xét, nơi này, có thể trông rất quen mà cũng rất lạ. Cô đã đi qua rồi đúng không?
” Meyami, bây giờ...”
” Suỵt...!!”
Chị Hino chưa nói hết câu, Meyami đã đưa tay lên môi ra dấu im lặng. Hai
người trầm vào không gian tĩnh mịt đó, bên tai lại nghe thấy tiếng đàn
Piano văng vẳng bên tai. Hino nhìn cô, Meyami nhìn chị. Cả hai người
không nói cũng biết chính mình muốn tìm ra chủ nhân của âm thanh đó.
Bước chân nhẹ nhàng dò tìm lối đi. Đến một khung cửa gỗ nhỏ, qua màng
kính hai người có thể nhìn thấy mấy cây đàn violin đang được bày bán nơi đó. Ngước đầu nhìn tấm bản nhỏ, có dáng cây đàn piano. Meyami khẽ đọc
thầm: “ Tiệm nhạc Miami“.
” Gì thế Meyami?”
” Dạ không có gì!”
Cô quay lại cười với chị, Hino không nói, chỉ quay vào cửa tiệm nhẹ đẩy
ra. Tiếng chuông linh kinh trên cửa vang lên. Meyami quay sang nhìn lại
ngoài đường, vẫn không có người nào. Nhìn Hino chờ cửa cho cô, Meyami
vội đi vào, rồi đóng cửa lại. Tiếng đàn piano vang lên rất nhẹ, quanh
quẩn bên tai. Bài này.... Con đường kia, có thể mờ nhạt nhưng có lẽ cô
đã nghe và đi qua đó. Cô nhớ trong kí ức mờ nhạt của mình. Và cô còn đi
chung với ai đó.
Đứng trước cửa lướt qua các tủ sách, bên tai
lắng nghe tiếng đàn piano. Dừng lại khi nhìn thấy quá gần trong ánh
sáng. Tiếng piano lại dìu cho cô một bước tiến mới về âm nhạc. Đó là
những nốt đen của piano. Toàn là nốt đen. “Là Chopping!”
Hino
không quan tâm đến Meyami có đi theo sau hay không nữa, cô đã tiến gần
hơn đến ánh sáng, âm nhạc này cô muốn học từ ngừoi đã đàn ra nó, nó rất
giúp ít cho việc học đàn của cô. DỪng lại bên kia tủ sách (tủ sách chia
căn phòng thành hai luồn), trên cây đàn piano là một người quen thuộc.
Tóc lục, ánh mắt mơ mang ấn những nếp tay trên khung phím đàn. Hino nhìn đến say mơ.
” Boong.......boong.....”
Tiếng đàn bắt
đầu đứt quản, Hino từ trong mộng tỉnh lại. Người trên đàn đứng dậy đi
nhanh về phía cô, đó là ánh mắt phẩn nộ và lạnh lùng. Cô bất ngờ lùi
nhanh về phía sau để tránh khoảng cách giữa hai người. Và trong trí óc
cô có chuyện là muốn trốn ngay, nhưng đáng tiếc căn phòng quá nhỏ bước
chân của Tsuchiura lại quá nhanh. Hino chẳng mấy chốc bị ép sát tường,
khuôn mặt bắt đầu lạnh ngắt, đôi mắt hoang mang nhìn người kia. Trong
khi Tschiura mang giọng trầm trầm cảnh cáo
” Làm ơn đừng nói với ai về chuyện này!”
” Ờ... ờ... Tsuchiura chuyện này là đương nhiên nhưng... nhưng là....”
Hino vừa nói vừa quay về phía Meyami, lúc này Meyami đang đứng sửng người
nhìn hoàn cảnh vừa xảy ra. Cái này tình huống trong cốt truyện, nhưng mà... tại sao lại thay đổi bối cảnh và hình như...
Meyami đã phá cốt truyện rồi!
” Là em sao?!”
”...”
Tsuchiura mang vẻ mặt hầm hầm quay lại nhìn cô. Lập tức đổi luôn biểu tình, nhưng Meyami lại nghiên đầu nhớ nhớ. Hình như cô chưa gặp anh ta một lần nào
thì phải, hình ảnh của anh ta không có trong kí ức của cô. Nhưng trước
khi suy nghĩ lời nói của anh ta có nghĩa gì, cô nên rời khỏi đây tránh
rối cốt truyện thêm nữa. Khẽ cúi đầu mỉm cười, bước đến gần hai người
kia, và cúi đầu chào ông lão_ chủ cửa tiệm.
” Xin lỗi đã nghe lén âm nhạc của anh. Và anh yên tâm, em sẽ không nói với bất cứ ai về truyện này cả.”
” À cái này.. ý anh không phải là nó.... cái kia...”
” Dạ em xin phép, chị Hino em có chuyện phải đi rồi. Này của chị, bây giờ chị có người chỉ bảo về cung nhạc rồi nha~ Em đi trước đây. Cháu xin
phép ông ạ!”
” Ừm, hẹn gặp lại khi cháu là khách của quán!”
” Vâng ạ!”
Meyami cười tươi, cúi đầu rồi vội chạy ra ngoài. Trước khi đi không quên đem
mấy cái đồ của chị Hino mua khi kéo cái xác không hồn của cô đi dạo phố. Và chạy ra khỏi tiệm, bỏ mặc cho ngừoi nào kia la toán lên rằng: “ Kẻ
bỏ bạn chạy lấy thân!”
Meyami chỉ cười, bỏ bạn chạy lấy thân cũng được, Sau này chị có chia chồng cho em đâu mà không bỏ, mà trong cuộc
thi chắc gì Hino chị lại về phía em khi em thách đấu với mấy người chồng của chị. Có khi chị không “dìm” em hay “bỏ thêm đá xuống giếng” là may
lắ rồi. Đưa điện thoại nhìn đồng hồ, đến giờ phải gặp Akito rồi. Lòng
thật nôn nao khi muốn biết cậu ta đã trưởng thành đến thế nào.
Nhưng bây giờ mới là vấn đề đây, ngoẹo qua ngõ nhìn đường cái. Cô nhớ không
nhầm thì bản thân mình đúng chắc là một kẻ mù đường. Bây giờ cô làm sao
đây? Đi qua đi lại trên đường cái cũng không được, đến công an? Đùa cô
đúng không? Bây giờ cô không biết đường thì làm sao mà tìm được tới đồn
công an đây? Điện thoại nhờ Akito tới đón đi! Nhưng mà cậu bạn hay bị
bệnh như thế thì làm sao? Nhờ chị Lily hay Nanami, Toru hay là Ema? Thôi xin đi bây giờ các nàng đó đang vui vẻ bên hậu cung thì cũng nên, mà
Meyami không muốn làm kẻ phá đám cũng nên.
NGhĩ qua nghĩ lại một hồi, cô quyết định dùng thiết bị định vị. Cố gắng tìm những dấu hiệu có thể nhận biết con đường này ở đâu, rồi đi theo. Mà cô có đi đúng đường
hay không thì phải dựa vào mức độ mù đường của cô. Và kết quả, đi một
vòng, lại hai vòng, ba vòng. Meyami trở lại vị trí cũ, ngồi bên ghế đá
mà thở dài.
” Mồ, cái thành phố này có quá rộng lớn không đây?”
Cô khóc ròng, khi không biết cầu cứu ai, ngừoi qua đường khá là thưa thớt. Với lại buổi trưa rồi ai lại ở trên đường rong chơi hay mù đường như cô đây. Có những lúc cô đi hỏi người, nhưng có lẽ vì vội mà họ lướt qua cô nhanh hơn gió. Meyami thật sự bị lạc rồi! Lâu lâu cảm giác thấy mình bị lạc cũng không phải là tệ đâu.
Mà là quá tệ luôn ý!!
Có
ai như cô không? Lớn tới từng tuổi này, qua ba kiếp người vậy vẫn là kẻ
mù đường trầm trọng. Nên khóc hay nên cười khi nhớ kiếp trước, khi là
một sát thủ, đi làm nhiệm vụ cũng cần nhờ một đồng nghiệp chạy đến dẫn
đường cho hoàn thành đây??
Ngồi một góc của ghế đá nhìn trời,
đành nhấc điện thoại lên hủy cuộc hẹn với Akito, rồi cố gắng tìm người
nào đó hay một quán ca phê mà hỏi đường vậy. Tiện lúc mà nghỉ ngơi một
chút luôn. Sau đó rồi nhanh trở lại trường, tự trốn ra khỏi trường bằng
lối của trường Seisu thì chính cô sẽ gặp rắc rối khi bị chủ tịch
Shinning biết chuyện này.
” Mèo hoang lại lạc đường!”
Cất đi điện thoại, ngồi thẩn thờ. Không ngờ lại có giọng nói quen thuộc của ái đó vang lê trên đầu.
” Akito!! Cậu tới đây!”
” Nếu anh không đến để xem Mimi còn ở nơi này đến bao giờ!”
Akito mỉm cười, xoa đầu cô kéo cô đứng dậy. Anh biết cô bé này là kẻ mù
đường, lúc nhỏ cũng vậy mà lớn lên tới bây giờ cũng vậy. Con đường quen
thuộc nơi điểm hẹn khi hai người còn nhỏ chỉ là ngắn khi từ nhà cô bé
đến nơi. Nhưng không biết chính cô đã lạc bao nhiêu lần bắt anh đi tìm.
Thật là nếu bây giờ nếu không có số điện thoại của cô, cũng chẳng có
thiết bị định vị thì trong cái thế giới này anh biết tìm cô nơi nào đây! Akito nhìn cô gái đi song song anh, mặt tái nhợt. Có lẽ là vì quá mệt
rồi. Đem áo khoác khoác lên ngừoi cô, rồi kéo cơ thể nhỏ của cô ôm lại
” Á...”
” Im đó, ánh nắng không tốt vào buổi trưa đâu!”
Ngước mắt nhìn anh, Akito sau hai năm rất khác. Cơ thể lớn lên không ít,
không còn gầy như khi nào trong bộ kimono mà là nam tử cứng rắng với áo
sơ mi trắng với quần tây. Ăn mặt lại khá soàn soạt khi áo chẳng bỏ vào
quần, trên ngực còn cố tình cởi bỏ đi hai nút áo. Áo khoác dài chỉ có
thể ngụy trang bên ngoài khi anh che đi bộ ngực săn chắc của mình. Bây
giờ đem áo khoác cho cô, Meyami không biết mình đã hứng không biết bao
nhiêu ánh mắt oan hận của những cô gái đâu (theo như cô nghĩ).
Lâu ngày không gặp Akito tăng lên sức quyến rũ rất nhiều nha!
Đúng chuẩn soái ca rồi!
” Cười cái gì đây!”
Akito quay đầu bẹo vào má cô, lắc đầu nheo mắt nhìn. Meyami không nói chỉ lắc đầu, tránh xa ra một chút về bàn tay của anh, lùi lại vài bước để đi
sau anh. Không ngờ Akito lại nắm chặt lấy tay cô mà kéo đi, bắt buộc
phải đi song song với chính mình. Cô không thể cãi, bàn tay nắm chặt
không thoát được đành ngập ngùi nhìn ánh mắt giết người của người ta mà
chạy lon ton theo tên nào đó.
Thật ra Meyami nên nói, có những
lúc Akito có thể như một quả boom bên cạnh phát nổ khi nào không biết.
Và cô không muốn hứng đủ cái tính “ nắng không chịu, mưa không ưa” của
anh ta lại tái phát. Nên nghe lời đi sẽ không rời đâu.