Cúc Trắng Trong Mưa

Chương 90

“ Meyami đứng lại cho mình! Meyami! Dừng lại, Meyami! Meyami Rin”

” Rồi rồi. Ông thần nói đi cháu nghe”

Nhìn ngưởi trước mặt, ánh mắt vàng thay màu liên tục. Phải không chứ? Chỉ là xem tiểu mỹ thụ cởi đồ thôi mà. Chẳng phải lớp học cậu ta thay đồ ở đó quá lộ liễu sao? Hoặc có thể ngày nào cậu ta cũng thế.

Đáng tiếc để Meyami thấy.

Nhưng rồi thấy có sao đâu chứ....Khoan..Khoan...đừng nói cậu ta xách đầu cô đi mách tiểu công nha.

Cô vô tội mà. Hiu..hiu. Đùa thôi!

” Cậu gọi mình làm gì?”

” Cậu...cậu... Nhìn lại xem có ai như cậu không? Nhìn thấy con trai thay đồ mặt không đỏ, tay không run là sao?”

Meyami ngước mắt nhìn cậu. Giỡn hả? Tự nhiên có ai bị nhìn thấy còn bắt người ta đỏ mặt không?

Syo lại quay đi nơi khác. Cậu thật muốn vả miệng mình. Ăn nói kiểu gì thế này không biết.

” E hèm..ý mình là...”

” Haiz..bởi vì cậu không đẹp được chưa. Nhiều body còn chuẩn hơn cả cậu nữa là”

”...Cậu..cái gì...cậu dám...cậu nhìn bao nhiêu người rồi hả? Xem ở đâu hả?!”

” Khoan..khoan..đừng lay nữa..dừng..”

” Nói!”

Tự nhiên Syo nhào đến nắm vai cô mà lắc mạnh. Đầu óc choáng váng, đất thành trời, trời hoá đất. Meyami thật muốn khóc mà. Cuối nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt cậu liền vội buông tha.

Quá lộ liễu rồi.

Cúi xuống đỡ cô ngồi tựa vào vách tường. Lúc Meyami chạy là dưới bậc chờ cầu thang. Syo lấn tới cũng cùng lúc đẩy thẳng cô vào góc tường.

Hành động của Syo như đòi nợ vậy, không kịp phản ứng Meyami liền bị hết không khí choáng váng. Đúng lúc sức khoẻ mấy ngày trước mới xuất viện bây giờ tác động mạnh liền khiến cơ thể cô giảm nhanh nhiệt độ.

” Meyami cậu bị làm sao vậy? Đến trạm y tế nhé!”

” Không cần..để mình nghỉ một chút”

Syo định bế cô lên lại bị tay cô đẩy ra, bàn tay nhỏ vừa chạm vào cậu xúc cảm liền tiếp nhận. Nhiệt độ cơ thể của cô ấy.

Lạnh quá.

” Meyami để mình đưa cậu đến trạm y tế.”

” Mình không sao. Không sao.”

” Chắc chứ?!”

Meyami vội gật đầu, rồi co rúm thân thể lại. Nhiệt độ cơ thể cô lại mất nữa rồi, trở lại nhiệt độ cũ rồi. Và...nó đang truyền đến tim.

Bên này Syo nhìn cô, là cậu làm cô sợ. Tâm không ngừng dấy lên cảm giác bị vụt mất. Nhìn cô co rún người, Syo kéo Meyami ôm trọn vào lòng.

” Syo..”

” Để im đó! Giữ lấy chút ấm của mình đi!”

”...”

Meyami thôi không quấy, ngồi lặng trong lòng Syo. Kì lạ thật, mỗi lúc như thế này cảm giác như cái gì đó đang bao phủ bên cô.

Thật ra là cái gì đây??

--- ------ ------phân cách---- ------ ------ ------

” Meyami cậu ổn chứ? Meyami!”

” Rồi Syo mình tốt mà. Cũng nhờ hơi ấm của câụ đấy”

Meyami liếc sang cậu trêu chọc, đến tủ đồ của mình. Lâu lắm rồi khi cái ngày cô bước chân vào trường này, Meyami chưa mở nó ra kể từ lần đầu nhận được chìa khó.

” Cạch...rào..”

” Ấy này...”

Syo giật mình quay lại nhìn cô muốn ngăn cản, nhưng mọi chuyện đã muộn. Cậu quên không nói.

” Cái gì thế này?!”

Chui ra từ đống thư màu hồng hồng, màu tóc cô giống thế có phần đậm hơn nẻn dễ nhìn thấy nó tán loạn trên vai. Nhìn đống giấy xung quanh mình.

Là ám sát phải không?

” Haizzzz.. cô nương thư tình của cô đấy!”

” Thư tình?”

Syo cúi xuống kéo cô ra khỏi những bức thư. Nhiều lần cậu nhìn thấy nam viên trong trường lén lúc bỏ thứ gì đó vào hộp tủ của cô. Sau suy nghĩ lại, Meyami không bao giờ mở cửa tủ ra nên bỏ qua luôn. Hôm nay không biết cô muốn lấy gì. Mà cậu lại quên mất nó.

Phủi bụi cho cô, ân cần hỏi han rồi đem bức thư cho cô đọc. Meyami chỉ nhìn được một chút liền đưa lại cho cậu. Đúng hành động của cô không làm cậu thất vọng.

Làm sao những lời nói sếnh sủa lọt được vào tai cô chứ?

Meyami chỉ cần bạo lực và cưỡng bức.

( Bạn Syo bắt đầu lên kế hoạch)

” Mà thôi Meyami này mình có chuyện rồi. Mệt nhớ vào phòng không thì kí túc sá nghỉ đấy!”

Syo đến sát người cô rồi xoa đầu, vút lại loạn tóc cho cô. Cúi người kề sát, chạm đến chốt mũi nhỏ. Khoé môi nhẹ cười.

Bất giác lùi ra xa cậu một đoạn dài. Meyami nghe được mùi âm mưu nồng đậm trong không khí.

Syo đừng doạ mình!

Syo nhìn cô, cười nhẹ vẫy tay.

” Meyami mình điền tên cậu nộp rồi! Bây giờ là việc của cậu”

” Nhưng mà...này..Syo!”

Meyami thật muốn khóc! Tại sao chứ? Tên cô đẹp lắm. Ờ cái này cô biết.

Nhưng mà có cần cả đám ghi vào số đen hông? Meyami cầu một người tự nhiên chui ra một đám điên thế này?

Cô không muốn trốn nữa đâu. Ở học viện Seisu cũng trốn, giờ ở đây cũng trốn cô chết đấy. Hết chỗ trốn rồi.

Ánh mắt xoay vòng tròn đến khi dừng lại trên đống thư, đúng hơn cái tên rất quen thuộc.

Masato!!

Cái gì nữa vậy trời!!!

--- ------ ------ -------phân cách---- ------ -----

” Tiểu thư sữa của cô”

”...”

Nhìn cốc sữa đặt trên bàn, rồi nhìn nam nhân mặc đồ công sở trước mặt. Chỉ khác anh ta chỉ mặt áo trắng bên trong ngoài ra không vest. Trang phục đàng hoàn nhưng trong mắt cô Wilian đang hấp dẫn không ít ánh mắt của các nàng ngoài kia đấy.

” Wilian có thể ngồi xuống đấy”

” Thưa tiểu thư..”

” Mệnh lệnh đấy!”

Wilian không nói gì thêm cứng đơ ngồi vào ghế. Anh hỏi cô cầ thêm đường, thêm nước lọc hay bánh mềm không. Rồi khoe khoan về tài năng của mình. Meyami xoa mi tâm.

Mỗi tuần bắt buộc phải hạ anh ta. Không nhà thì quán cafe kẻ ưa sạch sẽ không muốn ra công viên hưởng khói bụi. Và chính cô không biết mỗi lần gặp thì hắn nói chuyện gia tộc thì ít, mà linh tinh thì nhiêu.

” WilIan thật sự đang nghĩ gì vậy?! Giá tộc hiện tại như thế nào?”

” Không tốt! Nữ hoàng đang ráo riết diệt bỏ tận gốc với áp lực của gia tộc Thomas dần nằm luôn quyền điều hành hắc và bạch!”

Meyami đứng dậy, Wilian đứng lên quay người trả tiền rồi xoay người ra ngoài theo cô.

” Tiểu thư..”

” Tôi sẽ cố gắng rút ngắn thời gian trở về. Tộc Thomas không phải bị mất tích lâu rồi hay sao?”

” Phải nhưng gần đây con trai của họ trở về..”

” Wilian này anh vừa ở đây, vừa chăm sóc cho chủ nhân mình lại nắm bắt rõ thông tin như thê. Không biết...có bí mật gì không nhỉ?!”

” Tiểu thư tôi không có bí mật. Chỉ là dùng chút thủ thuật dịch chuyển của thần chết thôi!”

Meyami không nói thêm, Wilian lái xe đưa cô về trường, hôm nay cô có buổi hẹn họp mặt nhóm Starish. Đến lúc chờ mọi chuyện về đúng quy luật của nó.

Bước từng bước trên bạc thềm gạch. Nghe âm thanh giày cao gót gõ nhịp. Tự nhiên cô nhớ ra một bài hát lúc trước nghe qua. Tên gì đó, nhưng có vẻ buồn buồn khi nghe nó thôi.

Riiiiiiiing...Riiiiiiiing..

” Chị Lily.”

” Con bé ngốc, như muốn đi không nói chị hả?”

” Không phải em không muốn nói mà là nố không đuo ự. Lỡ chị buồn rồi làm xấu mặt đứa nhỏ trong bụng chị thì sao? Thật là anh Tompa vợ anh Ken sẽ giết em đấy!”

” Phải không? Hay là em định đi không nó ai?!”

” Chị biết rồi đấy thôi. Nên lúc đó nhớ mua quà cho em đấy!”

Nói chuyện với chị Lily. Thực chất là cô không muốn nói. Cứ lặng lẽ đi được rồi, hiện tại xung quanh nơi này không phải chỉ là có cô dư thừa. Giá tộc cần cô vậy để cô giúp họ trước đã. Dù sao cha mẹ ruột đã hi sinh vì tính mạng nhỏ này, gia tộc cố gắng bảo vệ cô trong từng ấy năm cũng tốt lắm rồi.

” Soạt..”

” Meyami cuối cùng cậu cũng đến!”

” Chờ mèo con thật không dễ nha!”

” Meyami cậu đến trễ đấy!”

Tiếng cửa vừa mở ra, Meyami đã không ngừng bị lời nói làm mục đích. Ai mà biết họ chờ cô để mắng chứ.

Mỉm cười đến gần đàn piano ngồi xuống.

Ngón tay nhỏ ấn nhẹ trên phím đàn, nhịp nhàng thật dễ nghe. Nhưng nó là mỗi một màu sắc dành cho từng người, từng đoạn một là một lời vàng lên của các thành viên trong nhóm.

Căn phòng im lặng chìm trong từng nốt nhạc. Từng nốt đến hồi kết.

”...”

” Meyami”

Nanami lại gần cô lo lắng nhìn xung quanh, dò xét sắc mặt từng người. Vì muốn đẩy nhanh tiến trình, Meyami đến gặp Nanami bàn với cô bạn, vờ như mình không thể chọn một trong tất cả họ nền nhờ cô cùng cô sáng tác bản nhạc gọp họ lại thành một nhóm. Lúc đầu cô chỉ đánh vài nốt gợi ý, Nanami sau đó tự viết tiếp chỉ là cô bạn nhờ Meyami kể tính cách từng người qua nốt nhạc.

” Bài này là..”

” Chưa đặt tên...nhưng mình và Nanami có ý kiến đây”

” Có thể nói ra mà”

” Hay trở thành một nhóm được không? Trong thời gian qua mình gặp các cậu. Mình chưa bao giờ gặp ai tuyệt như các...cậu”

Nanami lên tiếng, bước trên cô một bước nói ra suy nghĩ của mình cuối cùng lại dừng lại cúi mặt chà sát tay mình.

” Có thế các cậu không thích ý kiến này...Có thể các cậu nghĩ mọi người trong các cậu đã rất tuyệt không cần phải hợp tác cùng người khác...vả lại cuộc thi sẽ không có luật lệ đó. Tuy nhiên, nếu màu sắc cầu vồng đơn sắc thì sẽ không thể dệt nền một màng lụa nhun cho thế giới. Có thể các cậu nghĩ mình không có quyền nói vậy...nhưng mà nếu có thể. Mình đã thấy trong các cậu từ những màu sắc cầu vồng, xinh đẹp trên nền trời. Chỉ là...chúng không chịu liên kết với nhau thôi”

”...”

” Tại sao cậu muốn bọn mình thành một nhóm?”

” Chỉ vì cái này, mỗi nốt nhạc sẽ trở thành một bài hát. Và giai điệu của các bạn là một màu sắc đó!”

” Mình khi tin”

Masato nhìn thẳng vào mắt cô, con ngư xanh lại tay chắp trước ngức, lưng tựa vào tường. Lời nói là có chút thách thức mặc cho dáng vẻ là vô hại đến người ta liên tưởng đến người này không liên quan đến cuộc nói chuyện.

” Chứng minh giai điệu cậu biết của từng người đi!”

Jto mỉm cười nhìn trên tờ giấy những nốt nhạc chờ những gợi ý. Điêù này có nghĩa cậu đã dfungws về phía cô.

Nhấn vào phím đàn đàn vài đoạn nhạc. Vừa đánh vừa giải thích. Trong khi khô gian yên là nghe đến nhập thần, và thoát trong đó cảm giác ấm áp.

” Bài hát vừa rồi đó Nanami sáng tác. Trong từng đoạn, bọn mình đã nhận ra được mỗi người đại diện cho một hình tượng. Mình sẽ kể về người mình gặp đầu tiên. Jto, cậu vui vẻ, ấm áp, và luôn có nierfm tin cố gắng mặc dù cậu không biết gì về chuyện đó. Cậu là đoá hoa hướng dương rọi sáng đến mặt trời ấm áp. Cậu đại diện cho ánh sáng mặt trời...

MasATP, cậu đã từng hợp tác với mình, những nốt nhạc của cậu khiến tiếng đàn piano mình thay đổi từ một lối chơi cứng ngắc đến âm thanh tự do của tâm mình. Cậu dịu dàng như dòng nước, lặng lẽ nhưng rất yên bình. Cậu là vị thần của bầu trờ đêm ánh sáng của mặt trăng...

Ren, đầu tiên mình ghét cậu ngơ lắm ấy. Không biết lý do, nhưng giờ vẫn ghét. Cậu như cành đào luôn khoe sắc, mềm nhẹ nhưng cũng rất là khó ưa ấy. Cậu nắm giữ năng lực của mùa xuân xinh đẹp...

Syo, vị thần nóng tính. Kẻ sợ độ cao...”

” Này mình hết rồi nhé”

Syo đứng bên cạnh xách tai cô. Rồi thả ra, liếc mắt cảnh cáo.

” Một người ấm áp, bên cậu khiến người khác được bảo vệ và an toàn. Đúng chất một vị hoàng tử, dục vừa của thần chiến binh rồi...

Natsuki, hiện tại mình không thể hiểu được cậu. Đúng là như vậy, mình xin lỗi. Những ngày sống trong trường mình gặp cậu rất ít. Ấn tượng của mình về cậu là một người bạn rất dễ thương, đáng yêu, chăm sóc rất chu đáo, và còn rất ôn nhu... ngày cả khi cậu trở lại với tính cách kia. Vị thần của thiên nhiên, rất mừng vì cậu đã là bạn mình...

Còn về Ichinose. Có lẽ người hiểu cậu nhất là Nanami”

Mỉm cười nhìn cô bạn, Nanami ngần ngại bước đến đàn đàn lên bản nhạc, nốt nhạc này làm cô cảm giác như sóng biển ấy. Cô bạn quý Ichinose như vị thần của sóng biển sao? Ừm cũng đúng, vì tính cách trầm trầm bất động cứ rì rầm trong cậu thật không phải ai cũng có cả.

Sau một lượt trôi qua, không gian chiềm vào im lặng. Mọi người dần rời đi và hứa ngày mai sẽ cho kết quả. Đến khi Masato ở lại cuối cùng.

” Meyami đi với mình chút chứ?!”

” Ừm”

Đứng dậy đi sau lưng cạu, Masato đi một đoạn quay chìa tay về phía cô.

” Đi nào mình muốn nhớ lại đêm khi đi ngang qua phòng âm nhạc truyền thống”

Đặt tay vào lòng bàn tay cậu ngay lập tức vòng tay nắm chặt song song đi cùng cô đến phòng truyền thống, cây đàn tỳ bà vẫn vậy đặt nơi chỗ cũ chỉ có điều nơi này đã thay bằng những nhạc cụ mới trang hoàng xinh đẹp. Bên ngoài cửa lá cành đào đã rụng hết chỉ còn lại thân cây sần sùi.

” Mình đọc trong sách họ nói hoa đào rơi là 5cm/s thì phải”

”....Masato này. Năm sau cùng ngắm hoa đào nha!”

” Huh? À ừm”
Bình Luận (0)
Comment