Cực Võ

Chương 102

Điều làm Vô Song ngạc nhiên hơn nữa là, cách nữ tử này xuất hiện.

Nàng xuất hiện tương đối ‘ảo diệu’.

Đầu tiên nữ tử này rất bắt mắt, Vô Song hoàn toàn tin tưởng nhãn lực mình khi bước vào quán rượu chắc chắn sẽ không bỏ qua một nữ tử như vậy, điều này nói lên đối phương cũng không có mặt trong tửu quán lúc nãy.

Thứ hai, Vô Song vẫn tự biết thực lực của mình đến đâu, lúc hắn nói chuyện cùng ba người Hùng Đảm đã khống chế thanh âm, người ở gần còn chưa chắc đã nghe được huống gì ngươi chưa xuất hiện trong tửu lâu bao giờ?.

Vô Song nghĩ đến đây, hắn nhìn nữ tử trước mặt chậm rãi mỉm cười.

Nữ tử thấy Vô Song cười, sắc mặt lại càng lạnh lên, trong tay nắm chặt cây đao chỉ thẳng vào mặt Vô Song.

“Ngươi cười cái gì?, có tin bản cô nương bẻ răng ngươi không?”.

Không thể không nói, nữ nhân này là nữ nhân nóng tính nhất mà Vô Song gặp, tính cách có chút điêu ngoa thậm chí còn mang theo vài phần táo bạo, Vô Song trong đầu tạm thời không nghĩ ra trong Kim Dung thế giới có cái nhân vật nữ nào như vậy.

“Cô nương...”

“Ai cho phép ngươi gọi ta là cô nương?”.

“Vị... tỷ tỷ này... “

“Câm miệng, ai quen biết ngươi, tỷ tỷ ngắn tỷ tỷ dài?, nghe đã muốn nổi hết da gà”.

Vô Song chậm rãi nuốt một ngụm nước miếng, hắn lúc này thật sự có xúc động đánh ngã nàng, sau đó cởi hết quần áo, đánh cái mông của nàng. Trên đời dĩ nhiên có nữ nhân vô lý đến cái đẳng cấp này.

“khụ... khụ vị nữ hiệp này?”.

Nữ tử này nghe Vô Song lần thứ ba đổi xưng hô lúc này hai mắt mới dãn ra.

“Có việc gì? “.

Vô Song thở ra một hơi, rốt cuộc cũng gọi đúng. Hắn vốn nghĩ nữ tử thế giới này đơn thuần chỉ là không ngờ cũng có rất nhiều nữ nhân phải dùng từ ‘quái dị’ để hình dung.

“Vị nữ hiệp này, không biết ba cái hán tử lúc nãy trong quán rượu, là gì của ngươi?”.

Nữ tử có vẻ tương đối bất ngờ với câu hỏi của Vô Song, nàng nhíu nhíu mày.

“Ngươi hỏi làm gì?, có tin ta cắt lưỡi ngươi không?, tiểu tử như ngươi chỉ cần biết bản cô nương muốn ngươi dẫn đi gặp đám người Thiên Địa Hội kia, nếu ngươi không muốn chết, tốt nhất chỉ nên làm nhiệm vụ của mình”.

Nữ tử nói xong đột nhiên không tin vào mắt mình, nàng thấy Vô Song lè lưỡi ra.

Lè lưỡi đương nhiên sẽ rất khó nói, vì vậy hắn rất nhanh cũng rụt lưỡi lại.

“Vj nữ hiệp này, ngươi thử cắt một cái đi, ta xem nào?, chỉ sợ cắt xong liền không có ai dẫn đường cho ngươi rồi”.

Dứt lời, Vô Song tiếp tục lè lưỡi ra, vẻ mặt cực kỳ muốn ăn đòn.

Hắn lúc này cũng có ba phần lửa giận, chỉ cần nữ tử kia thật sự dám động, hắn liền cho nàng hối tiếc cả đời.

May mắn cho nữ nhân kia, nàng tựa hồ cũng không xấu như ngoài miệng của nàng, nhìn biểu hiện của Vô Song, thân thể nàng run lên, bất quá vẫn là không có chém xuống.

“Hừ, được rồi bản cô nương cũng không chấp ngươi, bao giờ ngươi dẫn ta đi gặp Thiên Địa Hội mọi người?”.

Vô Song trầm ngâm một chút, hắn có chút vuốt cằm.

Nói thật thì Vô Song nào biết Thiên Địa Hội ở chỗ khỉ nào?, hắn rõ ràng chỉ đánh bậy đánh bạ đi hỏi một chút mà thôi, cũng chưa chắc sẽ thật sự đi cứu người của Thiên Địa Hội.

Đương nhiên nếu Vô Song hắn thật sự muốn tìm Thiên Địa Hội tung tích cũng không phải không được, hắn lúc này cũng tương đối tò mò rốt cuộc Thiên Địa Hội sẽ có quyết định gì với trận hình này của triều đình?.

Lại nhìn nữ tử kia, Vô Song vẫn là mỉm cười.

“Vị nữ hiệp này, ngươi tốt nhất vẫn là trả lời câu hỏi của ta trước thì hơn, dù sao chúng ta cũng là đang hợp tác, nếu ngươi thật sự vẫn giữ cái thái độ đó vẫn là xin mời ngươi đi tìm người khác, ta liền không phụng bồi rồi”.

Vô Song dứt lời, vẻ mặt thản nhiên nhìn về phía trước, đối mặt với hắn, nữ tử hai mắt tràn ngập lửa giận.

Có điều nàng vẫn đúng là không tìm được cái người dẫn đường nào, nếu ai qua đường cũng có thể biết tung tích Thiên Địa Hội, bản thân Thiên Địa Hội đã sớm bị diệt vô số lần.

“Được rồi, ba kẻ bên dưới là bản cô nương thuê, có ý kiến gì nữa không?”.

Nàng vừa dứt lời Vô Song cũng hiểu ra, tại sao lại trùng hợp như vậy.

Thật ra ba cái đại hán kia đúng là nàng thuê, bản thân nàng liền muốn dùng ba người này thu hút vài cái nhân vật tò mò mà đến.

Đây có thể nói là ôm cây đợi thỏ, nữ nhân này chỉ biết đại khái Thiên Địa Hội sẽ hành động nhưng lại không biết hành động ở đâu, liền đành phải dùng cách này, vậy mà cũng có thể câu được con cá là Vô Song, quả thật khiến Vô Song không biết nói gì.

Nữ nhân này cách làm rất tốt bất quá cũng không sáng suốt, nếu không phải Vô Song xuất hiện, chỉ sợ nàng khó mà tìm được một cái có liên quan đến Thiên Địa Hội, dù sao nếu thật sự có liên quan đến Thiên Địa Hội tuyệt sẽ không để lộ thân phận với mấy cái lục lâm hảo hán không quen biết, ai biết có phải là triều đình đưa bẫy ra hay không?.

Vô Song sau khi hiểu ra câu chuyện, hắn liền thở dài, chính bản thân hắn lịch duyệt còn thấp, đúng là không nghĩ đến một điểm này, cũng đành phải âm thầm rút kinh nghiệm với bản thân, đương nhiên cũng vì hắn lịch duyệt thấp, hắn cùng nữ tử này mới có thể gặp mặt.

Vô Song suy nghĩ một chút, rồi lại nhìn nữ tử kia, trong đầu hắn liền có suy nghĩ.



Ba ngày nữa sẽ hành quyết Viên Quán Nam, tức là Viên Quán Nam chỉ sợ chuẩn bị áp tải đến Trường An, hoặc.... đã áp tải đến Trường An.

Trường An là Hoàng Thành của Đại Thanh, có cho tiền Vô Song cũng không đi vào đó, nên biết kinh đô một quốc gia cho dù Ngũ Đế cao thủ đích thân tiến vào chỉ sợ cũng không ra được, nếu kinh đô mà dễ đi vào như thế đã chẳng cần đánh đánh giết giết, cứ mang người vào ám sát hoàng thượng không phải là đơn giản?.

Nếu ám sát mà dễ như vậy, Thiết Mộc Chân hay Thuận Trị cũng đã sớm chết vô số lần, còn xây dựng thế lực mở rộng bản đồ cái con khỉ, đây là điều chắc chắn.

Trường hợp Viên Quán Nam chưa bị đưa vào Trường An, thì lại khác, ít nhất còn có cơ hội rat ay.

Tại quán rượu Vô Song cũng hỏi ra được đây là địa phương nào, đây là Kinh Kỳ Đạo.

Thật ra nghe cái địa danh này xong, Vô Song có xúc động muốn gõ đầu mình vài cái, Kinh Kỳ Đạo là nơi nào?, Kinh Kỳ Đạo chính là con đường lớn nhất dẫn thẳng đến Trường An, nếu đi xa thêm một chút liền dẫn đến Sơn Đông, đi đến Tương Dương Thành.

Đáng chết nhất là, Kinh Kỳ Đạo chỉ cách Tử Ngọc Sơn khoảng 3 ngày đường, nói trắng ra Vô Song rời khỏi Tử Ngọc Sơn, rẽ trái rẽ phải tiêu dao khoái hoạt suốt 2 tháng, cuối cùng lại đi đúng một vòng tròn, vừa vặn đến Kinh Kỳ Đạo. Đây chính là triệu chứng bệnh mù đường nặng.

Vô Song chính mình cũng có chút phiền lòng, cái gì mà tiếu ngạo nhân gian, khoái hoạt giang hồ?, biết thế hắn cầm bản đồ nhìn nhìn một chút vẫn là tốt hơn.

Hai tháng bất chấp gió mưa, một đường hành tẩu cuối cùng.... đi được ba ngày đường. Càng nghĩ Vô Song càng cảm thấy da mặt mình nóng lên.

Đương nhiên việc này cũng không xấu, nếu đây đã là Kinh Kỳ Đạo, liền gần với Trường An, chỉ cần vượt qua Hoa Sơn liền có thể hướng thẳng về Trường An.

Hoa Sơn là nơi Hoa Sơn Phái đặt chân, cũng là địa danh nổi tiếng của trận chiến ngũ tuyệt năm xưa bất quá Hoa Sơn thật sự không lớn, Hoa Sơn Phái trên giang hồ hiện nay chỉ có danh mà không có thực, cũng không đáng để ý.

Nữ tử trước mặt Vô Song cũng không phải quá kém như Vô Song suy nghĩ, nàng cũng có vài phần thông minh, lựa chọn ở Kinh Kỳ Đạo chờ đợi đúng là có vài phần công dụng, ít nhất nếu Thiên Địa Hội muốn tổ chức cướp người, vẫn là phải thực hiện ở gần Kinh Kỳ Đạo.

Nhìn thấy Vô Song im lặng không nói, những ngón tay khẽ gõ lên bàn, nữ tử có chút không đợi được, nàng nhìn chằm chằm vào hắn.

“Này, ngươi nói gì đi chứ, bản cô nương trả lời ngươi rồi, ngươi còn không mau dẫn ta đến gặp Thiên Địa Hội quần hùng? “.

Vô Song nhìn nàng có chút gấp liền nhếch miệng.

“Xin lỗi vị nữ hiệp này, ta đúng là quen thuộc với Thiên Địa Hội, bất quá ngươi có bằng chứng gì chứng minh ngươi không phải gián điệp triều đình?, thân phận không rõ lại còn che mặt, ta dẫn ngươi đi đến nơi tập kết các lộ quần hùng chẳng khác nào đâm bọn họ một đao, việc này ta vẫn là tự biết”.

“Thiên Địa Hội lấy nhân nghĩa làm đầu, Đông Phương Bạch ta căn bản không làm loại việc này, loại người đến cả danh tính cũng không có, xin lỗi ta không thể tin tưởng, cô nương võ công cao cường,c ho dù có giết ta ta cũng không cách nào phản kháng, người ra tay đi”.

Nói là nói như vậy, chính khí đường đường bất quá Vô Song quan tâm Thiên Địa Hội làm khỉ gì?, ít nhất hắn sẽ không vì Thiên Địa Hội bồi tính mạng vào, hắn chỉ là muốn trêu đùa nữ nhân kia một chút mà thôi, hơn nữa hắn thật sự có hứng thú muốn biết, thân phận của nàng là gì.

Nữ tử này ngoại trừ ngực lớn ra, cũng không phải là ngu ngốc, thiên phú cũng không tệ, đã là nhị lưu cao thủ, nếu không phải tính cách quá khó coi liền là một cái nữ tử không tê, đương nhiên bù vào phần tính cách, nữ nhân này còn có cặp chân rất đẹp, không so được với Viên Tĩnh cùng Khinh Huyền nhưng tuyệt đối cũng là cực phẩm.

Thật ra mà nói.... chân của nữ nhân thế giới này cơ hồ vẫn là rất đẹp, chỉ cần là người luyện võ chân cũng sẽ không quá xấu dù sao thân hình bọn họ trải qua luyện tập hàng ngày, thường thường sẽ cực kỳ cân đối, nếu không phải quá lùn.... cặp chân đương nhiên sẽ không tệ. Nữ tử trước mặt không rõ bao nhiêu tuổi nhưng cũng cao đến 1m60, chiều cao này sẽ không ai nói là lùn rồi.

Trái với Vô Song tưởng tượng, nữ tử kia không có nổi nóng với hắn, nàng thật sự bắt đầu suy nghĩ lời Vô Song nói, hơn nữa Vô Song tinh tế nhận ra, ánh mắt nàng nhìn Vô Song cũng rất khác, ánh mắt mang theo chút bội phục.

Nhìn ánh mắt của nàng, Vô Song liền cảm khái.

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn, được một nữ nhân nhìn với ánh mắt này. Thật sự cái nhìn này rất thần kỳ.... ít nhất là với Vô Song.

Khinh Huyền – Mạc Sầu hai người này đều trưởng thành hơn Vô Song, tạm thời không nhắc tới.

Linh Tố ở với Vô Song từ bé, cũng có thể không tính.

Về phần sau này, bất kể là Dương Quá, Trương Vô Kỵ, Viên Tĩnh hay Chu Chỉ Nhược, ánh mắt bọn họ đều nhìn Vô Song... như nhìn một cái nữ nhân.

Đây là lần đầu tiên, có nũ nhân nhìn hắn như vậy, ánh mắt dành cho nam nhân. Điều này khiến trong lòng Vô Song vui vẻ không nhỏ.

Tiếp theo, nữ tử kia cũng không lột mặt nạ, nàng lấy từ eo ra một cây chùy thủ, giọng nói bình thản.

“Ta họ Mộc, tên Uyển Thanh. Tiêu Trung Tuệ là a di của ta, cây chùy thủ này có thể chứng minh thân phận, tên của nó là Bích Thủy, a di năm đó tặng lại cho ta, nếu ngươi không tin tưởng... có thể mang về hỏi Thiên Địa Hội mọi người”.

“A di gặp chuyện, năm đó là nàng chăm sóc ta, ta muốn đi cứu nàng bất quá mẫu thân không cho, ta đành trốn ra khỏi nhà vì vậy cũng chỉ đánh bậy đánh bạ chạy đến đây mà thôi, ta thật sự không phải là người của triều đình... mong ngươi dẫn ta đến gặp Thiên Địa Hội mọi người, ta thật sự muốn góp một phần sức lực”.

Vô Song nghe đến tên nàng, tí nữa cắn phải lưỡi, kinh ngạc nhìn nữ tử này.

Mộc Uyển Thanh?, Hương Dạ Xoa – Mộc Uyển Thanh?.

Nhân vật của Thiên Long Bát Bộ dĩ nhiên chạy đến Uyên Ương Đao cùng Lộc Đỉnh Ký thế giới?, thế giới này thật sự quá vui rồi.

Tất nhiên Vô Song sẽ không hoài nghi Mộc Uyển Thanh, ngoại trừ việc trang phục hiện nay của nàng không phải là màu đen như tiểu thuyết Kim Dung ra, mọi việc vẫn tương đối đúng, từ tính cách đến võ công, thậm chí là dung mạo.

Nếu là Mộc Uyển Thanh thật, Vô Song hoài nghi hắn sẽ không phải gặp Đoàn Dự chứ?.

Nếu là Đoàn Dự, Vô Song còn thật sự sợ hãi, nếu Đoàn Dự coi hắn như Vương Ngữ Yên, cả ngày chạy theo hắn, Vô Song liền khó sống rồi.

Hít vào một hơi lãnh khí, bình ổn tâm tình, cố gắng loại bỏ cảm giác ghê người kia, dù sao Vô Song hiện tại cũng trong hình dáng nam tử, giống một cái mặt trắng nhỏ, có lẽ Đoàn Dự có thấy cũng không tìm hắn gây phiền phức đi.

Nghĩ đến một điểm này, Vô Song mới thở ra một hơi.

“Được, Mộc cô nương, người đợi một chút, ta liền liên lạc với Thiên Địa Hội chư vị anh ùng”.

Vô Song nói làm Mộc Uyển Thanh thật sự vui mừng, bản thân Vô Song không biết vì việc Tiêu Trung Tuệ, Uyển Thanh gấp đến mức độ nào, càng gần ngày hành quết Viên Quán Nam nàng lại càng gấp gáp, thậm chí cảm thấy bản thân vô lực.

Trong thế giới này, Mộc Uyển Thanh thật sự coi Tiêu Trung Tuệ như mẹ của mình vậy.

Tần Hồng Miên mẹ của Uyển Thanh nữ nhân này lúc bé cũng ít khi ở bên cạnh nàng, chỉ đến khi nàng vừa tròn 10 tuổi mới bắt đầu đón Uyển Thanh về bên mình, dạy dỗ nàng mà thôi. Phải biết khi Uyển Thanh còn nhỏ, mẹ của nàng suốt ngày chạy đi tìm Đoàn Chính Thuần, Uyển Thanh liền được gưởi cho a di Tiêu trung Tuệ, tình cảm không thể nói là không thâm hậu.

Càng gần ngày hành hình Viên Quán Nam, Uyển Thanh lại càng sợ hãi, thậm chí nàng còn tính đến việc đi vào Trường An... cướp pháp trường. Cũng may nàng gặp Vô Song.

Được sự giáo dục của mẫu thân, Uyển Thanh tính cách đương nhiên có vấn đề, nàng cực kỳ chán ghét nam nhân có điều lúc này Uyển Thanh nhìn Vô Song hơi hơi có kính ý.

Trong mắt nàng Vô Song chỉ là một tiểu tử mặt trắng, võ công chắc chắn không thể cao bằng nàng, chưa kể còn lùn hơn nàng ít nhất hai cái đầu chỉ là tiểu tử mặt trắng này thật sự có cốt khí, dĩ nhiên vì nhân nghĩa bất chấp tính mạng, Mộc Uyển Thanh liền cảm thấy, anh hùng trên giang hồ nhất định cũng phải như thế.

Ít nhất Vô Song lúc này trong mắt Uyển Thanh là một cái tiểu anh hùng, tuổi nhỏ võ công không cao nhưng rất có cốt khí.

Vô Song đương nhiên không ngờ hắn đánh bậy đánh bạ cũng thu được hảo cảm của Uyển Thanh, hắn lúc này đang chậm rãi mở cửa sổ, cẩn thận lấy từ trong ngực ra một cái ống ngọc.

Chậm rãi mở ống ngọc này ra, bên trong xuất hiện một làn hương đặc biệt, mùi hương rất nhẹ, chạm vào không khí liền toàn bộ tan đi.

Làm xong xuôi, Vô Song lại lấy một hộp ngọc, bên trong có chút phấn màu trắng, Vô Song chậm rãi thoa lên mu bàn tay của mình.

Làm xong tất cả mọi việc, Vô Song mới thở ra một hơi, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Uyển Thanh ánh mắt khó hiểu nhìn Vô Song, nàng nhíu mày thật sâu.

“Ngươi làm gì vậy?”.

Vô Song thản nhiên nhìn nàng.

“Ta đang liên lạc với Thiên Địa Hội thành viên, không phải nữ hiệp muốn gặp bọn họ sao?”.

Uyển Thanh nghe thế, cũng không nói gì, dù sao cách thức liên lạc của mỗi thế lực là khác nhau, nàng không hiểu cũng là việc bình thường.

Chậm rãi đứng lên, giọng nói lại trở lại vẻ ban đầu, đầy lạnh lùng.

“Phòng của ta ở lầu hai, căn phòng thứ năm từ trái sang tính từ cầu thang, nếu có thông tin gì, xuống đó tìm ta”.

Uyển Thanh nói xong liền mở cửa đi ra, nàng cũng không tiếp tục di chuyển bằng đường cửa sổ.

Nhìn Uyển Thanh rời đi, Vô Song khẽ mỉm cười lắc đầu.

Hắn chậm rãi lấy một tờ giấy, bắt đầu viết thư.

Khoảng 1 tiếng sau, từ cửa sổ có một vật lướt gió bay vào, nhè nhẹ đậu trên mu bàn tay của Vô Song.

Tây Vực – Vô Hình Chuẩn.

Nhìn con chim nhỏ này, Vô Song nhẹ vuốt ve đầu nó, rồi chậm rãi gắn bức thư vào chân sinh vật nhỏ bé này, thân hình hắn lại hướng về phía cửa sổ, rồi thả Vô Hình Chuẩn bay đi.

Nếu là nơi khác, Vô Song còn không chắc sẽ liên lạc được với đám người Thiên Long Giáo, bất quá đây là Kinh Kỳ Đạo, gần Tử Ngọc Sơn, cũng gần Trường An.

Đây là nơi trọng điểm đặt trụ sở tình báo của Thăng Long Hội tại phương Bắc, đương nhiên có thể liên lạc.

Vô Song không biết Thiên Địa Hội hành tung, bất quá Thăng Long Hội của hắn đương nhiên sẽ biết.

........

Đến giữa trưa, một lần nữa Vô Hình Chuẩn trở lại, Vô Song chậm rãi mở bức thư từ chân của nó ra, bên trong chỉ ghi vài chữ.

“Sơn Nam Tây Đạo – Thổ Địa Miếu – Nửa Đêm”.

Nhìn mấy chữ nhỏ này, Vô Song nhẹ mỉm cười, hắn còn chưa có bị muộn.

Sơn Nam Tây Đạo là con đường nối giữa Hoa Sơn cùng Trường An, vượt qua Hoa Sơn liền là Sơn Nam Tây Đạo.

Nhìn sắc trời lúc này, Vô Song ánh mắt lạnh lại.

“Nếu không đi nhanh, sợ không kịp”.

Thu dọn hành trang, Vô Song lập tức mở cửa, trên miệng xuất hiện một nụ cười nhếch miệng. Hắn đương nhiên sẽ không phải nhân vật chính của cuộc chiến này, hắn chỉ đến nhìn náo nhiệt mà thôi, bất quá trận chiến này nhất định sẽ rất thú vị.

........

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan
Bình Luận (0)
Comment