Cực Võ

Chương 111

Vô Song lao theo Mạc Ly nhưng hắn cũng không đi vào chiến trường bên trái, hắn chọn là chiến trường bên phải.

Hắn chọn chiến trường bên phải đơn giản chỉ là khuếch đại tối đa điểm mạnh của mình mà thôi.

Đây là tính toán của riêng Vô Song.

Vô Song hiện nay có chút tự tin với thực lực của mình, hắn có thể coi là nhất lưu cao thủ có sát thương lớn nhất tại chiến trường hiện nay, cho dù là Tông Sư để cho Vô Song toàn lực ra tay cũng chưa chắc hắn đã không thể giết.

Nếu hắn chọn chiến trường phía bên trái, đây căn bản không có chỗ cho Vô Song tung hoành, hắn bó tay bó chân rất nhiều, dù sao điểm mạnh của Vô Song là công chứ không phải là thủ.

Xà Vương đã ra lệnh rất rõ, Vô Song cũng không có mù.

Chiến trường bên trái yêu cầu dùng mạng để thù, còn chiến trường bên phải là bất chấp tất công.

Thêm một lý do nữa, chiến trường bên phải là nơi Uyển Thanh đang chiến đấu.

Không phải Vô Song bên nặng bên nhẹ chỉ là hắn còn tự biết mình là ai.

Nếu là Uyển Thanh gặp nguy hiểm hắn liền có thể ra tay một hai, trợ giúp nàng.

Nếu mà Mạc Ly gặp nguy hiểm, Vô Song tốt nhất là chạy xa một chút thì hơn chứ đừng nói cứu người. Đại Tông Sư chiến lực kinh người còn gặp nguy hiểm, hắn một cái nhất lưu cao thủ chạy tới xin chết?. Vô Song mới không làm mấy việc thiểu não này.

Tiến vào chiến trường, thật sự nó rất khác.

Không giống như phim ảnh Vô Song xem, cũng chẳng giốn game Vô Song từng chơi, ở đây không có cơ hội làm lại, ở đây huyết khí rất nồng, mùi máu dưới cái nóng cửa mặt trời chạy thẳng vào mũi Vô Song.

Hắn có thể nhìn thấy, rất nhiều loại ánh mắt.

Có sợ hãi, có không cam tâm, có quyết tâm, có giận dữ.... có cả những giọt nước mắt. Hắn nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt, rất nhiều sắc thái. Trước khi chết, cũng là lúc con người chân thật với bản thân mình nhất.

Ở ngoài có thể vỗ ngực nói này nói nọ, nhưng khi chân chính bước vào chiến trường, chân chính cảm thụ được cảm giác sinh tử, Vô Song mới biết chiến trường đáng sợ thế nào.

Ở đây bất cứ lúc nào cũng có thể chết, sẽ chết... là chết thật sự, căn bản không thể làm lại.

Nhắm mắt lại, tham lam hít vài hơi không khí nồng nặc mùi máu, cố gắng giữ bình tĩnh.

Xung quanh vô số âm thanh chém giết, những tiếng hét thảm, những tiếng hô hoán.

Chiến trường thật sự là nơi rất kinh khủng, cho dù đây chỉ là một cái chiến trường cỡ nhỏ.

Vô Song cuối cùng, cũng vẫn bước ra một bước.

Hắn không còn là một phần tử tri thức ở kiếp trước, hắn rất sợ chết, hắn cũng không muốn chết vì vậy phải biết thích nghi với một số thứ, ít nhất chính hắn phải mạnh mẽ với mình, phải tàn nhẫn với mình.

Chiến trường này là bước khởi đầu cho Mộc Uyển Thanh, nhưng cũng là bước khởi đầu cho Vô Song, công bằng mà nói, hắn ở bên ngoài từng cười Mộc Uyển Thanh nhưng khi chính hắn trải nghiệm cảm giác của chiến trường, hắn mới biết chiến trường chưa bao giờ là một nơi tuyệt vòi, chưa bao giờ là một nơi dễ chịu.

Sẽ không ai sinh ra đã thích giết người, con người chỉ thay đổi khi bị hoàn cảnh thay đổi mà thôi.

Vì vậy, Vô Song cũng phải thay đổi.

Hắn bước ra bước thứ hai.

Sau đó hắn vận dụng Quỷ Ảnh Thân Pháp, lao vút đi trong chiến trường.

.......

Vô Song không phải là Siêu Nhất Lưu Cao Thủ nhưng khả năng chiến đấu liên tục của hắn còn mạnh hơn Siêu Nhất Lưu Cao Thủ nhiều, bởi Vô Song giết người không cần nội công.

Hắn như một bóng ma, bước đi trên chiến trường, khi bóng ma lóe lên ở đâu, có một cái Huyết Chích Tử ầm ầm ngã xuống ở đó.

Hắn đi qua ai, chỉ cần một châm vàng, mũi châm để lại một lỗ thủng cực nhỏ trên thân thể đối phương, sau đó hắn lại bước đi.

Chiến trường lúc này còn chưa ai nhận ra Vô Song nhưng số lương Huyết Chích Tử vô duyên vô cớ ngã xuống, lại càng ngày càng nhiều.

Chỉ cần đối phương, không phải là Tông Sư, trong mắt Vô Song tuyệt đối là rất dễ giải quyết, hắn giết người chỉ đơn giản như thái rau cắt dưa.

Đi qua, một châm, người ngã, rút châm, thân hình biến mất.

Dần dần trên chiến trường, có rất nhiều cao thủ Thiên Địa Hội nhìn thấy hắn, quan sát hắn.

Vô Song bước đi, thủy chung luôn tạo ra một luồng hàn khí đáng sợ, mang theo cái lạnh rợn người, như tử thần ghé qua vậy.

Mái tóc ngắn màu trắng búi cao, mặt nạ màu đỏ như huyết, mặt nạ miệng như đang khóc, không biết là khóc cho người hay khóc cho những linh hồn nơi đây?.

Nơi hắn đi qua, liền có người chết, lại không ai nhìn rõ thủ pháp giết người của Vô Song.

Quá nhanh, quá nguy hiểm cũng quá gọn gàng.

Nếu nét đẹp của Mạc Ly đến từ sự bạo lực cùng huyết tinh thì cái đẹp của Vô Song đến từ sự lạnh lẽo cùng gọn gàng.

Tất nhiên cũng không phải cao thủ Thiên Địa Hội nhìn thấy Vô Song trước là bởi vì bọn họ mạnh hơn đám người Huyết Chích Đoàn, chỉ đơn giản khi đang chiến đấu, đột nhiên đối thủ của mình ngã xuống chết thảm, đám người này đương nhiên nhận ra, sau đó trong mắt bọn họ, một cái hình bóng tử thần hiện ra.

Vô Song cũng không nhớ, hắn giết bao nhiêu người nữa, hắn thậm chí đã quen với cái mùi máu nơi chiến trường, mùi huyết tinh khiến máu huyết của hắn càng thêm sôi sục.

Vô Song lần đầu tiên từ khi xuyên việt, hắn có được thứ mà trước đến nay hắn không có – sát khí.

Khi giết người đủ nhiều, mùi huyết tinh bám trên người đủ nồng, sẽ sinh ra sát khí.

Sát khí bình thường sẽ theo gió bay đi nhưng khi sát khí càng ngày càng đậm, sẽ biến thành một loại khí thế tại thân, một thứ không thể làm giả.

Vô Song lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là sát khí của chính mình, hắn còn không biết điều khiển sát khí, dấu đi sát khí.

Hắn chỉ có thể cảm nhận, trải nghiệm thứ sát khí này mà thôi.

Vô Song, thật sự đã giết rất nhiều người, từ khi hắn vào chiến trường này, sức mạnh của Vô Song toàn bộ thể hiện ra, nơi hắn đi qua liền có nhân mạng ngã xuống, chiến trường như là nơi chỉ dành riêng cho chính Vô Song vậy.

Cái lạnh của sát khí cùng Tiên Thiên Chí Âm Thể hòa vào nhau, tạo nên một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa xung quanh.

Đến tận lúc này, mà đám người Huyết Chích Đoàn không nhận ra Vô Song thì quá thất vọng.

Tất nhiên Huyết Chích Đoàn không phải toàn kẻ mù, khi mà chiến trường đã có một nhân tốt không xác định như Vô Song mà nói, hắn liền phải bị tiêu diệt.

Lúc này có vài cái siêu nhất lưu cao thủ từ địa đội tiến về phía Vô Song.

........

Chiến trường bên trái, bản thân một mình Mạc Ly có thể gánh một cánh, đây là thứ sức mạnh kinh khủng bậc nào?.

Tuy nhiên đến cả Xà Vương cũng không ngờ, Vô Song lại cũng có thể gánh một cánh bên chiến trường còn lại.

Căn bản mà nói, lực sát thương của Vô Song quá lớn, nếu hắn có thể giết sạch Nhất Lưu Cao Thủ của Huyết Chích Đoàn, chiến trường bên phải tất thắng, lại càng chưa kể tốc độ giết người của Vô Song phải dùng từ kinh khủng đề hình dung.

Tại chiến trường bên phải, theo số lượng nhất lưu cao thủ ầm ầm ngã xuống, tình hình liền dễ thở hơn nhiều.

Trần Cận Nam hiện nay không có như Mạc Ly, bản thân Trần Cận Nam chỉ là quyết đấu cùng một cái Đại Tông Sư cao thủ của Huyết Chích Đoàn, hắn có thể từng bước từng bước đẩy lùi đối phương nhưng lại không có cách nào đánh bại đối phương, căn bản chỉ là giằng co.

“Ngưng Huyết Thần Trảo – Bát Mặc Phi Ưng”.

Trần Cận Nam một lần nữa cong bàn tay lại, trảo công của hắn mạnh mẽ đánh lên người đối thủ, có điều vẫn là không thể gây ra sát thương chực chất.

“Khụ khụ, Trần tổng đà chủ quả nhiên võ công kinh người, lão hủ bội phục bất quá nếu Trần tổng đà chủ chỉ có như vậy, vẫn là không thể đánh bại được lão phu rồi”.

Trần Cận Nam nhìn đối phương, khẽ nhếch miệng.

“Lúc trước ta còn tưởng là ai, thì sao là Thiếu Lâm Tự - Huyền Độ đại sư, không ngờ bị trục xuất khỏi Thiếu Lâm xong lại đi theo triều đình, miệng ngậm đầy phật kinh hóa ra bên trong lại một bồ dao găm”.

Huyền Độ bật cười, hắn lằng lặng lắc đầu không cho ý kiến.

Trần Cận Nam võ công đúng là cao hơn Huyền Độ một đường có điều Trần Cận Nam lại không có cách nào đánh bại Huyền Độ.

Huyền Độ luyện Thiếu Lâm Đồng Tử Công đến tầng thứ 7, đồng thời hắn cũng luyện Thiếu Lâm Kim Chung Tráo đến tầng thứ 5.

Thiếu Lâm Đồng Tử Công không chỉ có thể khiến nội lực phi thường tinh thuần, chưởng phong mang theo chí dương chí cương lực mạnh mẽ mà còn nổi tiếng ở khả năng tự động hồi phục.

Lại thêm Kim Chung Tráo tầng thứ 5. Kim Chung Tráo có tổng cộng 9 tầng, là Thiếu Lâm đệ nhất phòng ngự tuyệt học, Huyền Độ người này có thể luyên đến tầng thứ 5 cũng chưa có gì ghê ghớm ít nhất Ngưng Huyết Thần Trảo của Trần Cận Nam muốn phá không khó tuy nhiên lại thêm Đồng Tử Công thì khác.

Từ nãy đến giờ, Trần Cận Nam quả thực vô pháp thoát ra được khỏi đối thủ của mình.

Tất nhiên Trần Cận Nam sẽ không nghĩ mình thua trận, đáng nói là đối phương còn lại một vị Đại Tông Sư nữa.

Vị Đại Tông Sư kia, Trần Cận Nam không lạ gì, kẻ kia họ Trương, tên Triệu Trọng.

Đoạt Mệnh Huyết Kiếm – Trương Triệu Trọng

Trương Triệu Trọng giống như Huyền Đô.

Nếu như Huyền Đô là ác tăng phản đồ của Thiếu Lâm thì Trương Triệu Trọng lại là phản đồ của Võ Đang.

Sư phụ của Trương Triệu Trong chính là đỉnh đỉnh đại danh, Địa Thánh – Trương Địa.

Võ công của Trương Triệu Trọng rất cao, đặc biệt là kiếm pháp của hắn, học trò của kiếm si Trương Địa, chỉ xét về kiếm pháp chỉ sợ ngang ngửa với Phùng Tích Phạm, về mặt nội công lại càng cao hơn Phùng TÍch Phạm một đường.

Người này không có ai kiềm chế, liền là đại họa.

Bên Trần Cận Nam tính cả 7 vị đường chủ liền chỉ có 10 vị Tông Sư cảnh giới.

Bên phía triều đình, có đến 7 vị đội trưởng Huyền Đội đều là Tông Sư cảnh giới.

Có thêm 20 cái Siêu Nhất Lưu Cao Thủ cùng một cái Đại Tông Sư cao thủ không có ai kiềm chết. Trần Cận Nam liền biết trận này cực kỳ khó đánh.

Siêu Nhất Lưu Cao Thủ tất nhiên không phải đối thủ của Tông Sư cảnh giới có điều chết người là bọn chúng mặc Đằng Giáp.

Đằng là một loại thực vật đặc biệt sinh trưởng ở vùng Vân Nam, sát với Tây Vực.

Đằng không dễ thu thập nhưng lại cực kỳ bền dẻo, đao kiếm căn bản khó mà xuyên qua.

Đằng Giáp chính là một trong những loại áo giáp tốt nhất thiên hạ, điều này Đằng Giáp Binh trong thời kỳ tam quốc đã chứng minh rõ nhất.

Siêu nhất lưu cao thủ mặc Đằng Giáp, lực phòng ngự chỉ kém Tông Sư hộ thể cương khí một chút mà thôi, 20 cái Siêu Nhất Lưu Cao Thủ mặc đằng giáp, thừa sức vây chết ba cái Tông Sư còn thừa ra kia của Thiên Địa Hội.

.......

Trương Triệu Trọng lúc này, tâm tình có chút vui vẻ.

Hắn ở trên chiến trường có cảm giác duy ngã độc tôn không có đối thủ.

Đúng là mặt trận bên phải này không ai có thể làm đối thủ của hắn.

Vì tâm tình vui vẻ, Trương Triệu Trọng liền nhìn quanh một chút, hắn đang muốn lựa chọn mục tiêu ra tay, dù sao trên chiến trường này hắn không khác thần thánh là mấy, nếu hắn chọn ra tay với ai người đó chắc chắn phải chết, kể cả là Trần Cận Nam.

May mắn cho Trần Cận Nam, ánh mắt Trương Triệu Trọng lại đang nhắm đến một người khác.

Hắn nhìn thấy một cái nữ tử rất đẹp, vòng eo tinh tế, đôi chân thon dài, ngực nở mông cong, ánh mắt tràn ngập mạnh mẽ.

Nữ tử này cho dù che mặt nhưng Trương Triệu Trọng dám dùng 45 năm công lực ngắm gái của mình ra đảm bảo, nữ tử kia chắc chắn là cực phẩm mỹ nhân.

Việc của Tiêu Trung Tuệ đã khiến Trương Triệu Trọng tiếc nuối hồi lâu, nhưng hắn đương nhiên không dám làm gì, dâm tính cho dù có lớn cũng không lớn hơn được tính mạng.

Về sau Tiêu Trung Tuệ người không ra người, quỷ không quỷ Trương Triệu Trọng lại càng không muốn đi thử.

Trương Triệu Trọng có thể coi là một cái sắc quỷ, vì không chịu được đạo gia quy củ, hắn mới chạy đi đầu phục triều đình, dù sao nếu không có triều đỉnh đằng sau, chỉ sợ hắn đã sớm bị người của Võ Đang giết chết. Phản đồ của Võ Đang thường thường sống không thọ.

Trương Triệu Trọng dâm tính đại phát, hắn liền hướng về nữ tử kia. Nàng đương nhiên chính là Mộc Uyển Thanh.

Mộc Uyển Thanh đang bị một cái nhất lưu cao thủ của Huyết Chích Đoàn tấn công, cũng may Uyển Thanh có Tu La Đao Pháp, thế công hung mãnh, nàng tạm thời cũng chưa có thua.

Kể tử khi ra nhập chiến trường, Uyển Thanh cũng đã giết được 2 cái địch nhân, cho dù chỉ là giết nhờ loạn chiến thì khí thế của Uyển Thanh cũng đã mạnh mẽ hơn một chút.

Uyển Thanh cùng cái nhất lưu cao thủ kia đang quyết chiến, đột ngột nhìn thấy ĐIền Bá Quang ôm lấy eo mình, một kiếm chém ra đứt đầu tên nhất lưu cao thủ kia.

Uyển Thanh căn bản không hiểu gì cả, có điều trong trận chiến này cũng là nhờ Điền Bá Quang chiếu cố nàng, nàng cũng không quá có ác cảm với tên dâm tặc này như trước đây.

“Điền Bá Quang.... ngươi ngươi làm gì”.

Điền Bá Quang nào có thời gian giải thích với Uyển Thanh, vẻ mặt Điền Bá Quang tái mét.

“Bà cô trẻ của ta, nói ít thôi, chạy đi không chết cả hai bây giờ”.

Điền Bá Quang vốn là dâm tặc có tiếng, hắn tuy sẽ không đụng tới Uyển Thanh bất quá dùng mắt chiếm chút tiện nghi thì vẫn sẽ làm.

Đang ngắm Mộc Uyển Thanh chiến đấu, Điền Bá Quang bỗng cảm nhận được ánh mắt ‘đồng đạo’.

Mang theo tò mò, Điền Bá Quang nhìn lại, vừa thấy Trương Triệu Trọng bản thân Điền Bá Quang liền chỉ có thể chạy, nội tâm kinh hồn táng đảm.

Trương Triệu Trọng thấy một bóng đen nắm lấy Mộc Uyển Thanh bỏ chạy, trong mắt liền lóe lên một tia khinh thường, nhưng sau khi nhận ra bộ pháp cảu đối phương, ánh mắt liền mang theo nồng nặc sát khí.

“Điền Bá Quang, ngươi dám cướp hàng của bản tọa?, muốn chế?”.

Trương Triệu Trọng đương nhiên nhận ra ‘đồng nghiệp ‘ của mình, Vạn Lý Độc Hành của ĐIền Bá Quang hắn căn bản không xa lạ gì. Trương Triệu Trọng lập tức hét lên.

“Biến trận, khóa người, ngăn hắn lại”.

Trương Triệu Trọng nội công rất cường đại, hắn hô lên một tiếng, Huyết Chích Tử xung quanh liền biến trận, bất chấp sau lưng vẫn còn kẻ thù.

Một lần biến trận vậy mà thật sự khóa đường tiến lên của Điền Bá Quang, sau đó có ba cái nhất lưu cao thủ không sợ chết lao thẳng đến.

Điền Bá Quang một tay ôm Uyển Thanh, cầm lấy thái đao trong tay liền hét lên.

“Thâp Tam Lộ Trấn Hồn Khóa Đao”.

Đao của Điền Bá Quang cực nhanh, đao đao đòi mạng, ba đao trực tiếp giết chết ba cái nhất lưu cao thủ, tuy nhiên vừa vặn khoảng cách của hắn cùng Trương Triệu Trọng cũng rút ngắn lại.

Chỉ thấy Trương Triệu Trọng hét lên, một chưởng đánh ra.

“Thái Cực Triền Ti Thủ”.

Trương Triệu Trọng là Đại Tông Sư, Điền Bá Quang là Tông Sư, ai cao ai thấp vừa nhìn đã thấy.

Điền Bá Quang trực tiếp bỏ Uyển Thanh xuống, sau đó cũng đánh ra một chưởng.

Một chưởng này của Trương Triệu Trọng không có làm thương tổn Mộc Uyển Thanh nhưng lại làm Điền Bá Quang phun ra một ngụm máu, liên tục lùi lại 7 - 8 bước.

Nếu không phải là khoảng cách quá xa, một chưởng kia đủ sức làm Điên Bá Quang trọng thương, tuy nhiên một chưởng là đủ, bởi Trương Triệu Trọng vừa vặn xuất hiện ở gần Mộc Uyển Thanh.

Mộc Uyển Thanh toàn thân run lên, trong mắt ngập tràn sợ hãi, nàng có thể... nhìn thấy dâm ý trong mắt đối phương.

Mộc Uyển Thanh đã từng thề, không để cho nam nhân nào nhìn thấy mặt mình.

Nam nhân đầu tiên nhìn thấy mặt nàng, nếu nàng không thể giết hắn, liền yêu hắn.

Nàng tất nhiên không thể giết nổi Trương Triệu Trọng, Mộc Uyển Thanh căn bản không bao giờ nghĩ đến, nam nhân đầu tiên xem mặt mình, lại là Trương Triệu Trọng.

Mộc Uyển Thanh cũng không biết lấy đâu ra sức lực, nàng vậy mà bỏ chạy, nàng lúc này cũng chỉ có thể bỏ chạy.

Trương Triệu Trọng bật cười, trong mắt lại càng thêm vài phần yêu thích Uyển Thanh, sau đó tiến lên một bước, muốn tóm lấy nàng kéo vào ngực mình nhưng rất nhanh hắn cũng rút tay lại.

Điền Bá Quang miệng toàn là máu nhưng ánh mắt mang theo vài phần quyết tâm, một đao chém ra.

Đao đầu tiên chặn đứng bàn tay của Trương Triệu Trọng.

Tiếp theo Điền Bá Quang gầm lên.

“Thập Tam Lộ Trấn Hồn Khoái Đao”.

Điền Bá Quang như bị điên vậy, cứ như thế lao vào Trương Triệu Trọng.

.......

Ở xa hơn một chút, Vô Song vừa vặn nhìn thấy cảnh này.

Ánh mắt Vô Song lạnh lại, ngập tràn sát khí.

Trước mặt Vô Song là ba cái Siêu Nhất Lưu Cao Thủ mặc đằng giáp.

Theo ý đám người này, Vô Song tuy thân pháp quỷ dị nhưng khí tức chỉ là nhất lưu cao thru, căn bản không đáng lo, ba cái siêu nhất lưu cao thủ có thêm đằng giáp liền thừa sức giết Vô Song.

Đáng tiếc bọn chúng không biết, đằng giáp có thể đỡ kiếm, đỡ đao, đỡ chưởng lực nhưng lại không đỡ được kim châm, chỉ bởi cây kim quá nhỏ, quá dễ dàng xuyên qua khe hở của Đằng Giáp.

Vô Song căn bản không hề để ý đến ba tên đằng giáp binh trước mặt, hắn hạ thấp trọng tâm, tốc độ lao vút qua như một bóng ma, nhanh không thể tưởng tượng.

Khi hắn đi qua để lại ba tia máu trên bầu trời khẽ bắn lên, cổ của ba tên đằng giáp binh, cứ như vậy bị xuyên thủng qua.

Vô Song cũng không biết, Ngụy Trung Hiền lúc này, ánh mắt đang nhìn hắn, trong mắt hiện lên quang mang đáng sợ.

“Quỳ Hoa... là Quỳ Hoa Bảo Điển... lão phu lại được nhìn thấy Quỳ Hoa Bảo Điển”.

.........

P/S: Tác giả không có xem qua Thư Kiếm Ân Cừu, chỉ là hiểu chút chút mà thôi, nên có ai nhớ được biệt danh của Trương Triệu Trọng thì báo mình nhé.

........

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan
Bình Luận (0)
Comment