Cực Võ

Chương 138

Thục Trung vốn là nước Thục xưa thời tam quốc, nằm ở gần Vân Nam.

Đường Môn nằm ở Ba Thục, có thể coi là một trong những hành tỉnh quan trọng nhất thiên hạ, là vựa lúa lớn nhất nhì trong lịch sử Trung Hoa cổ đại.

Đương nhiên đây là kiến thức về thế giới trước, thế giới này Thục Trung Đường Môn nằm ở đâu hắn hoàn toàn không biết, đại khái thế giới này bản đồ thay đổi cực lớn so với thế giới trước kia, nếu Vô Song nhớ không lầm, dựa vào đại địa đồ mà đám người Thăng Long Hội sưu tập thì Đường Môn nằm đại khái ở đâu đó trong phạm vi nam võ lâm.

Lại nói về Đường Môn, danh tự này cực kỳ nổi tiếng, bởi chơi bất cứ game nào có dính đến "Đường Môn" liền đại diện cho ám khí cùng độc thuật.

Trong thế này Đường Môn cực kỳ nổi tiếng, thậm chí là một trong những thế lực mạnh nhất của nam võ lâm.

Cặn kẽ tính ra Đường Môn sẽ không thể nào bằng Miêu Cương – Ngũ Độc Giáo, Ngũ Độc Giáo là cả một cái dân tộc người Miêu còn Đường Môn chỉ là một đại gia tộc, nhưng có thể cùng Ngũ Độc Giáo đặt song song, đủ thấy thực lực của Đường Môn mạnh mẽ thế nào.

Đường Môn vốn là cha truyền con nối, cũng cực kỳ trọng thị nam nhân trong gia tộc, tại Đường Môn mà nói, con trai nối nghiệp là việc đầu tiên cần quan tâm, về phần con gái chỉ có thể xếp ở phía sau, thậm chí nữ nhân của Đường Môn thường thường sẽ bị gả đi trong các cuộc hôn nhân lợi ích.

Đường Môn nam nhân từ nhỏ liền theo trưởng bối trong nhà rèn luyện võ công, trải qua rất nhiều đặc thù huấn luyện mới có thể xuất sư, mới có thể tiếp nhận nhiệm vụ bên trong Đường Môn.

Nếu Miêu Cương – Ngũ Độc Giáo thường chỉ hoạt động trong khu vực Miêu Cương cùng phạm vi gần Nhạn Môn Quan thì Đường Môn lại khác.

Đường Môn có thể coi là một tổ chức sát thủ hàng thật giá thật, phạm vị hoạt động rất rộng, toàn bộ võ lâm phương nam đều là phạm vi hoạt động của Đường Môn.

Vô Song chưa bao giờ đụng độ với cao thủ ám khí trong thế giới này, hơn nữa lại còn là một cao thủ kiêm dùng cả ám khí cùng độc dược.

Như đã nói, độc dược thứ này không đùa được, thực chưa đến Tông Sư cảnh giới căn bản không có khả năng dùng nội công bức độc ra ngoài, hơn nữa có lẽ chỉ có ngũ đế cấp bậc cao thủ mới dám vỗ ngực nói không sợ độc dược.

Vô Song còn cách Ngũ Đế cảnh giới quá xa quá xa, hắn tạm thời sẽ không nghĩ đến cái vấn đề này, hơn nữa Vô Song còn đang tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, khả năng kháng độc tính của hắn cực kỳ thấp.

Từ mọi phương diện mà xem, Đường Vô Lệ người này tuyệt đối là kình địch của Vô Song chưa kể trong tay hắn còn có con tin – Hùng Đảm.

Vô Song biết hai huynh đệ Hùng Bì – Hùng Đảm bản thân thực lực đều rất không tệ, bọn họ là luyện thể cao thủ, lại là thợ săn xuất thân, khả năng thích ứng với môi trường xung quanh rất mạnh, chính vì vậy mới có cái tự tin ra ngoài săn thú.

Chỉ là không ngờ dĩ nhiên gặp phải cao thủ Đường Môn.

Chỉ cần nhìn ánh mắt của Mộ Dung Ảnh, Vô Song liền biết kẻ gọi là Đường Vô Lệ kia đáng sợ thế nào.

Vô Song đứng lên, thở dài một hơi nhìn Mộ Dung Ảnh.

“Đối phương còn cách chúng ta bao xa?”.

Vừa nói tay phải Vô Song vừa nắm lấy cổ tay Mộ Dung Ảnh, nàng lập tức cảm thấy một cỗ hàn khí chạy dọc cơ thể, sống lưng liền cảm nhận được một loại cảm giác mát lạnh.

Ánh mắt mang theo vẻ cảm kích nhìn Vô Song, đồng thời chính Mộ Dung Ảnh cũng cảm thấy xấu hổ.

Nhìn ‘thiếu nữ’ tóc trắng trước mặt, Mộ Dung Ảnh liền cảm thấy mình kém cỏi rất nhiều.

Trong mắt nàng Vô Song quá nhỏ tuổi, với tuổi tác như Vô Song lại có kinh khủng sát khí, cùng kinh khủng thực lực, điều này Mộ Dung Ảnh không dám tưởng tượng.

Mỗi người đến Thiên Ý Thành đều hướng về một mục tiêu trước mắt đồng thời bỏ lại một cái chuyện xưa sau lưng.

Mộ Dung Ảnh không cách nào tưởng tượng, sau lưng thiếu nữ xinh đẹp kia, rốt cuộc là loại cố sự gì?, Vô Song đã phải trải qua những gì để từ một thiếu nữ như hoa như ngọc thành một cái tóc trắng tu la.

Mộ Dung Ảnh cảm thấy, nàng bằng này tuổi đầu quả thật uổng phí.

Trước khi đến Thiên Ý Thành, nàng cảm thấy trong giới nữ nhân nàng liền ở vị trí rất cao rất cao, thiên phú cùng thực lực luôn là hai thứ khiến nàng tự hào nhất nhưng khi nhìn thấy Vô Song, nhìn thấy vị ‘loli tóc trắng’ này, nàng mới biết mình quá kém cỏi.

Bất kể là thực lực, là tâm trí, hay... sự từng trải, nàng đều không bằng cô gái kia.

Khẽ cắn đôi môi hồng đỏ mọng, Mộ Dung Ảnh liền bình tĩnh hơn không ít.

“Bọn họ còn cách chúng ta khoảng 300m, trong tay Đường Vô Lệ có Hùng Đảm làm con tin, bằng vào hiểu biết của ta với hắn, Đường Vô Lệ có lẽ nắm được đại khái thực lực đoàn đội chúng ta”.

Lần này ánh mắt Vô Song hơi hơi nhíu lại, không chỉ Vô Song mà toàn bộ mọi người đều có cảm giác này, hai bên giao chiến, chỉ cần thực lực không cách nhau quá xa thì bên nào nắm nhiều thông tin hơn, bên đó tất thắng.

Nói thật, đội ngũ Vô Song hiện nay tuyệt đối bị vây vào thế yếu, Vô Song- Phi Lưu bản thân trọng thương, vô lực chiến đấu. Hùng Đảm thì bị đối phương bắt đi từ đó 10 người chỉ còn có 7, chưa kể Hùng Đảm bị bắt liền đã nói rõ một điều, bên Vô Song chắc chắn đang bị đối phương uy hiếp.

Trận này... cực khó đánh.

Ngay lúc này, giọng nói kinh nộ của Hùng Bì vang lên.

“Không thể nào, Hùng Đảm hắn tuyệt không phải là kẻ không có cốt khí như vậy, đệ đệ của ta miệng rất cứng, thông tin về đoàn đội chúng ta chắc chắn tên họ Đường kia còn không biết”.

Đối với Hùng Bì phản bác, Mộ Dung Ảnh chỉ có thể thở dài.

“Không phải là ta không tin tưởng Hùng Đảm, bất quá chỉ vì ta hiểu rõ Đường Vô Lệ mà thôi”.

“Đường Môn thế hệ này có ba huynh đệ, đại ca gọi là Đường Bác Thiên, năm nay 25 tuổi. Người con thứ hai là Đường Quan Nam, năm nay 18 tuổi cũng là đệ nhất thiên tài của Đường gia, về phần Đường Vô Lệ, năm nay 15 tuổi”.

“Đường Vô Lệ kẻ này nghe nói từ bé sinh ra liền không khóc một tiếng nào, làm người tâm ngoan thủ lạt lại cực kỳ thích tra tấn người khác, hắn năm 10 tuổi đã tinh thông chế dược, là một cái độc đạo thiên tài. Chưa kể kẻ này ưa thích nhất dùng độc trên người sống”.

“Đường Môn có một loại độc dược gọi là Thiên Đao Vạn Quả Lộ Hoàn, loại độc dược này một khi nhập thể liền khiến toàn thân ngứa ngáy vô cùng, cứ như có hàng vạn hàng vạn đầu kiến lửa cùng cắn lên người, so với chết còn thống khổ hơ “.

“Đường Vô Lệ thích nhất tra tấn người khác, hắn thường thường là mang theo loại độc dược này hành hạ tù binh, sau đó ngắm nhìn bọn họ đau khổ cầu xin, đau khổ cào xé da thịt”.



Hùng Bì nghe đến đây, toàn thân run lên, trong mắt xuất hiện hai tia lửa nóng, mắt của hắn hoàn toàn đỏ lên.

“Nếu đệ đệ của ta có mệnh hệ gì, chỉ cần ta có thể đi ra khỏi Thiên Ý Thành, liền lột da róc thịt toàn bộ Đường gia nhà hắn”.

Nói xong Hùng Bì cũng mặc kệ tất cả, lao ra ngoài.

Hắn thật sự sợ.. hắn sợ Hùng Đảm xảy ra chuyện.

Hùng Đảm cho dù có thật sự phản bội mọi người, nói ra thông tin của đoàn đội cùng lắm Hùng Bì chỉ có thất vọng mà thôi,nhưng nếu Hùng Đảm không khai ra thông tin đoàn đội thì Hùng Bì thật sự sợ hãi.

Hai người là huynh đệ đương nhiên hiểu nhau, Hùng Bì quá hiểu tính cách đệ đệ mình, chỉ sợ Hùng Đảm một chữ cũng không có nói.

Nếu là lúc trước Hùng Bì chắc chắn sẽ đưa một ngón tay cái ra với huynh đệ, nhưng hiện tại trong mắt Hùng Bì ngoài lo lắng chỉ có lo lắng, nếu Đường Vô Lệ thật sự như lời Mộ Dung Ảnh nói, Hùng Đảm tuyệt đối sẽ rất thảm, rất thảm.

Lúc này trong lòng Hùng Bì chỉ có điên cuồng sát khí, nếu Hùng Đảm có mệnh gì, hắn liền dám ăn tuôi nuốt sống Đường Vô Lệ.

Hùng Bì lao ra ngoài quá nhanh, quá đột ngột nhưng cũng không ai sẽ trách hắn, toàn bộ đội ngũ đều hiểu lý do tại sao Hùng Bì lao ra, nếu là bọn họ đặt vào tình thế của Hùng Bì, chắc chắn cũng bất chấp tất cả, lao ra ngoài.

Vô Song cũng chỉ có thể thở dài, đồng thời nhìn về phía Hồ Phỉ, một tay vẫn đang cầm bọc hắc lệnh kia.

Hắn đưa cánh tay phải ra, đấm nhẹ vào người Hồ Phỉ.

“Hắn là người Đường Môn, cẩn thận một chút, độc dược thứ này không dễ chơi”.

Chỉ một câu nói, đã nói hết suy tính của Vô Song.

Hồ Phỉ ánh mắt hơi hơi mang theo ngưng trọng, sau đó gật đầu ném lại bọc hành lý cho Vô Song, cổ nhè nhẹ vặn vẹo tạo nên những âm thanh xương răng rắc.

Hồ Phỉ cũng đi ra ngoài.

Theo bước chân của Hồ Phỉ, mọi người cũng rất nhanh lao ra, trong lều lớn chỉ còn lại mình Mộc Tang cùng Vô Song.

Mộc Tang cũng không phải đang sợ hãi, chỉ là hắn cảm nhận được, ánh mắt của Vô Song nhìn chằm chằm vào mình mà thôi.

Vô Song nhìn Mộc Tang, ánh mắt có chút trầm ngâm.

“Ngươi xuất thân từ Miêu Cương – Ngũ Độc Giáo, không biết có tự tin không?”.

‘Tự tin’ ở đây đương nhiên mang theo ý khác, Vô Song là muốn hỏi, độc thuật của hắn có tự tin quyết đấu cùng độc thuật của Đường Vô Lệ hay không.

Làm Vô Song tương đối bất ngờ là Mộc Tang khẽ lắc đầu.

Hắn nhìn Vô Song, thở ra một hơi.

“Đội trưởng, ngươi có lẽ không quá rõ ràng đi, Miêu Cương – Ngũ Độc Giáo chúng ta tất nhiên là thiên hạ vô song về dùng độc, bất quá độc cũng chia thành nhiều loại độc”.

“Mộc Tang từ nhỏ cũng đi theo độc đạo một đường, bất quá ta luyện lại là trùng độc, những thứ khác ta chỉ coi là có hiểu biết chứ không tinh thông. Người phải biết ngoại trừ trùng độc ra còn có cổ độc, có đan độc,có thảo độc cùng với sát độc”.

“Đám Đường Môn đó vốn đi theo đường sát độc, dùng độc bôi vào vũ khí, đây cũng là điểm mạnh nhất của đường môn. Sát độc của bọn họ cao minh đến dọa người, dù sao cũng là đời đời kinh nghiệm đúc kết, Mộc Tang lại không chuyên về cái này “.

Lời Mộc Tang nói đương nhiên là đúng, dù sao Miêu Cương là cả một cái dân tộc, bọn họ cả bộ tộc đều là nghiên cứu dùng độc, đương nhiên tất cả các dạng độc dược trong thiên hạ đều sẽ có nghiên cứu, Mộc Tang từ bé lớn lên ở Miêu Cương liền được các tiền bối trong nhà chọn sẵn cho một con đường dùng độc.

Đường Vô Lệ cũng là giống Mộc Tang, chỉ có điều Đường Môn không đi nghiên cứu vào toàn bộ mọi cách dùng độc trong thiên hạ, Đường Môn không có được đủ nhân lực để đi vào nghiên cứu, vì vậy chỉ chuyên tâm một thứ.

Vô Song ánh mắt dần dần xuất hiện hàn quang, sau đó đi về phía trước, một tay vỗ vỗ vai Mộc Tang.

“Nhìn thấy tên kia, liền tính sau, ta cũng muốn xem rốt cuộc Đường Môn thiên tài có mấy phần lợi hại?”.

Vô Song hắn không quên hắn còn có Dược Vương Phần Thiên, tuy Dược Vương Phần Thiên chỉ là lý thuyết, đọc lý thuyết căn bản không cách nào thành tài bất quá bằng vào bộ lý thuyết dược đạo khổng lồ này lại thêm Mộc Tang giỏi dùng độc, chưa chắc đã không thể làm ra thành tựu.

........

Ở bên ngoài, bầu trời bắt đầu dần dần tối lại, nếu phải nói chính xác giờ giấc lúc này khoảng 6h tối.

Đường Vô Lệ kẻ này cũng không có ý định dấu diếm xuất thân của mình, đối với hắn mà nói Đường Môn liền là một loại vinh diệu.

Vì Thiên Ý Thành nằm ở nam võ lâm, đồng thời có thể coi là nơi huấn luyện thiên tài lớn nhất khu vực nam võ lâm này, chính vì vậy rất rất nhiều thiên tài từ khắp phương nam đổ về đây.

Đường Vô Lệ xuất thân Đường Môn, bản thân Đường Môn có quan hệ mật thiết với Thiên Ý Thành, dẫn đến cái Đường Môn thân phận này ở Thiên Ý Thành có rất nhiều chỗ tốt.

Nam – Bắc võ lâm vì khác biệt địa lý cũng như phong tục từ đó dẫn đến có nhiều việc cũng là khác nhau.

Ví dụ như Thiên Ý Thành.

Thiên Ý Thành nếu đặt ở Bắc Võ Lâm chỉ sợ đã sớm bị diệt, ở gần các đại thế lực như Thiếu Lâm – Nga Mi – Võ Đang – Minh Giáo – Nhật Nguyệt mà còn tồn tại được mới là lạ.

Hơn nữa tại Bắc Võ Lâm có rất nhiều danh môn đại phái, tiến vào danh môn đại phái điều kiện tu luyện chắc chắn sẽ không dưới Thiên Ý Thành, tuy có thể gò bó một chút nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, nếu Thiên Ý Thành đặt ở Bắc Võ Lâm chỉ sợ rất ít thiên tài nguyện ý đến thử.

Ở Nam Võ Lâm lại khác, ở Nam Võ Lâm cơ hồ ngoại trừ Nam Thiếu Lâm ra liền không có nơi nào có thể so sánh với Thiên Ý Thành, bản thân Thiên Ý Thành đã có thể coi là thế lực lớn nhất nhìn phương nam, chính vì vậy Thiên Ý Thành mới trường tồn, mới đảm bảo mỗi khi Thiên Ý Thành mở cửa thu người liền có bốn phương tám hướng thiên tài tụ tập.

Thân là người của Đường Môn, Đường Vô Lệ vừa mới tham gia thí luyện liền đã thu được nhân tâm, đã khiến toàn bộ đội ngũ không có mấy người dám phản kháng hắn.

Nam Võ Lâm không so sánh được với Bắc Võ Lâm tuy nhiên bọn họ cũng có Tiềm Long Bảng của riêng mình.

Nếu như Viên Tĩnh là đệ nhất nhân trên Tiềm Long Bảng của Bắc Võ Lâm thì Đường Quan Nam là đệ nhất nhân trên Tiềm Long Bảng của Nam Võ Lâm.

Thân là em trai của Đường Quan Nam, Đường Vô Lệ cũng được rất nhiều chú ý, hắn là cao thủ xếp thứ 7 trên Tiềm Long Bảng của Nam Võ Lâm, có thể không được chú ý sao?

Đường Vô Lệ vừa mới xuất hiện, hắn liền được toàn bộ đội ngũ tán thành.

Đương nhiên nói thế không phải Đường Vô Lệ không có bản lãnh, có thể được Mộ Dung Ảnh đánh giá là cao thủ mạnh mẽ nhất trong thí luyện lần này cũng không phải không có lý do.

Vô Song không phải là thần linh, hắn nhìn người đơn giản chỉ nhìn bằng cảm giác, cảm giác của Đường Vô Lệ cho Vô Song giống một con độc xà cực kỳ nguy hiểm, tuy nhiên nội lực kẻ này rõ ràng không cao, ít nhất Vô Song cảm thấy còn thua kém mình khá nhiều, Vô Song quả thực sẽ không coi Đường Vô Lệ là đối thủ mạnh nhất.

Trái lại, Mộ Dung Ảnh hiểu tương đối rõ về kẻ này, Đường Vô Lệ người này đã năm 14 tuổi liền thành công phá được Đường Gia Thiên Độc Trận.

Đường Gia Thiên Độc Trận là cái gì không ai biết, chỉ biết bất cứ thiên tài nào của Đường gia, trước năm 17 tuổi có thể phá trận thành công liền có cơ hội ngồi vào vị trí gia chủ tương lai.

Nếu Vô Song hay Hồ Phỉ có tự tin giết chết Tông Sư cường giả, thì Đường Vô Lệ kẻ này cũng làm được.

Cảnh giới của hắn không phải cao nhất nhưng thủ đoạn tuyệt đối đứng đầu. Thủ đoạn cũng là một phần của thực lực, cái này sẽ không ai đi nghi ngờ.

.......

Đường Vô Lệ trong cuộc thi này lấy tên là Đường Vô Huyết, bất quá thanh niên tài tuấn ở phương nam chỉ cần biết một chút đều sẽ nhận ra hắn, đồng thời toàn bộ đội ngũ của hắn đều gọi Đường Vô Lệ là tam thiếu.

Hắn là Đường Gia Tam Thiếu, Nam Võ Lâm tuyệt đỉnh thiên tài.

Lần này dẫn đội, Đường Vô Lệ bản thân cũng nhắm đến khu tập trung này, chỉ là trước khi đi đến điểm tập trung, hắn phải chuẩn bị một số thứ mà thôi.

Đoàn đội của Đường Vô Lệ một đường hành tẩu, cũng không đi thẳng mà chọn đi đường vòng, khác với Vô Song có kinh người trí nhớ, Đường Vô Lệ hắn không có.

Vì vậy Đường Vô Lệ mất rất nhiều thời gian, hắn muốn vẽ lại một bản đồ khu vực những nơi hắn đi qua.

Khi Đường Vô Lệ đến nơi cũng đã là sẩm tối.

Khu vực rừng rậm này có khói tím cùng sương muối cực kỳ lợi hại, Đường Vô Lệ thân mà người của Đường Môn, hắn cũng biết rất nhiều thứ bên trong Thiên Ý Thành, những việc mà người thường không có biết.

Để tránh được sương muối cùng khói tím kia chỉ có trốn trong các hang động, hoặc lập lều lớn, đương nhiên giữa hang động tối tăm ẩm thấp cùng lều lớn, Đường Vô Lệ sẽ chọn lều lớn ấm áp.

Đoàn đội của Đường Vô Lệ.... cũng có chút đặc biệt.

Trong một đội ngũ vốn có 10 người, thì hiện nay chỉ còn có 5, một nửa đội ngũ của Đường Vô Lệ đã biến nhất.

Năm người còn lại ngoại trừ Đường Vô Lệ ra thì có một nữ tử cùng ba cái nam tử.

Nữ tử người mặc áo vải tương đối giản dị, khuôn mặt dùng khăn mỏng che lại, tóc thắt bím hai bên, thoạt nhìn có vài phần tinh nghịch.

Nữ tử này đi theo Đường Vô Lệ một bước cũng không rời, về phần ba cái nam tử còn lại, cả ba đều là nhất lưu cao thủ.

Trong số ba người này có hai người đang dùng vai nâng một cọc gỗ.

Trên cọc gỗ không phải ai khác, đương nhiên là Hùng Đảm.

Lúc này có thể hai mắt Hùng Đảm trợn ngược lên, thân hình to lớn run lên bần bật, mồ hôi nhễ nhại, miệng bị bịt kín lại không thể nói gì bất quá từ ánh mắt có thể thấy, Hùng Đảm đang cảm thấy cực kỳ kinh khủng, những tiếng gào rú trong cổ họng gần như không còn là tiếng nói của con người.

Đường Vô Lệ thích nghe những âm thanh này, hắn cảm thấy những âm thanh này chân thực vô cùng, hấp dẫn vô cùng.

Đoàn đội của hắn dần dần tiến về phía trước, sau đó chậm rãi dừng lại theo động tác tay Đường Vô Lệ dơ lên.

Một tay đặt sau lưng, khuôn mặt lạnh lùng đầy cao ngạo của hắn xuất hiện một nụ cười lạnh.

“Khặc khặc, trước mặt đúng thật là có một đoàn đội, vẫn là mong các ngươi mạnh mẽ một chút, có thể để bản công tử chơi đùa “.

Nói xong Đường Vô Lệ rút từ bên hông ra một cây quạt, nhè nhẹ phe phẩy, vẻ mặt đầy mong chờ, đoàn người của bọn chúng lại tiếp tục bước về phía trước.

........

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Bình Luận (0)
Comment