Cực Võ

Chương 141

Vô Song ngồi lên trên vai của Cổ Đại Ngưu, tốc độ của Cổ Đại Ngưu có thể tính là tương đối nhanh, không phải vì hắn có thân pháp tốt và đương nhiên cũng chẳng liên quan gì đến nội lực, cơ bản là sức khỏe của Cổ Đại Ngưu quá tốt mà thôi.

Theo bước chạy của Cổ Đại Ngưu khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng được thu lại, chỉ là khi khoảng cách hai bên càng ngày càng gần thì ánh mắt Vô Song cũng khẽ nhíu lại, trong mắt xuất hiện một tia trầm ngâm.

Lúc trước hắn chỉ để ý đến Đường Vô Lệ mà không quan tâm lắm đến những người cùng đội ngũ với hắn, đây cũng không tính là sai lầm của Vô Song dù sao đặt trong trường hợp của hắn, hắn liền không có sai.

Trong quảng trường khi đó có 9 đội ngũ cùng khoảng 90 người, Vô Song sẽ không có cách nào quan sát hết toàn bộ mọi người, hắn chắc chắn cũng không có thừa hơi.

Lúc đó Vô Song chỉ nhìn những người làm cho hắn cảm thấy uy hiếp, ngoại trừ Cổ Đại Ngưu không tính ra thì chỉ có Sử Văn Tiến – Phong Xuy Tuyết cùng – Đường Vô Lệ là có thể cho Vô Song một tia áp lực mà thôi, hắn cũng không có nhìn nhiều Đường Ngạo.

Lúc này khi Vô Song bị thương, tầm mắt hắn cũng không còn cao như ngày bình thường nữa, hắn thật sự cảm thấy, Đường Ngạo rất đáng sợ.

“Kẻ kia dĩ nhiên mạnh như vậy?”.

Đồng thời Vô Song cũng nhận ra một việc – khoảng cách không đúng.

Đường Ngạo người này cho Vô Song một loại cảm giác nguy hiểm, có thể nói lên hắn chắc chắn không phải kẻ dễ chơi gì, hơn nữa còn ẩn ẩn xuất hiện lệ khí không phát, ánh mắt sắc lạnh vô tình, bên hông đeo một thanh trường kiếm màu đen.

Đường Ngạo kẻ này tuyệt đối đã giết qua người, kiếm đã nhiếm máu hơn nữa giết không ít người.

Với một nhân vật như Đường Ngạo mà nói, hắn có lẽ không bằng Đường Vô Lệ nhưng cũng là rất đáng sợ thiên tài, loại người này ngạo khí rất lớn.

Đường Ngạo chịu phục Đường Vô Lệ thì cũng không có gì đặc biệt nhưng việc Đường Ngạo bảo vệ cái thiếu nữ kia ở đằng sau thì lại khác.

Nữ nhân có thể khiến Đường Ngạo phải cẩn thận chiếu cố chỉ có hai loại, đầu tiên là người thân thiết hoặc tình lữ của hắn, thứ hai liền là người có thân phận cực kỳ cực kỳ quan trọng.

Nhìn vào thiếu nữ kia, ánh mắt Vô Song lóe lên, không hiểu tại sao hắn lại cảm thấy, thiếu nữ kia nhất định có liên quan đến Đường Vô Lệ.

Thời gian suy nghĩ của Vô Song cũng không tính là nhiều bởi đội ngũ hai bên rốt cuộc cũng va chạm với nhau.

Vô Song cũng không ngờ, Đường Ngạo vậy mà trực tiếp lao thẳng về phía hắn, toàn bộ sát khí của Đường Ngạo đều phóng ra, hắn lúc này hai mắt biến thành màu huyết hồng.

Thông thương mà nói Vô Song chia đội ngũ sẽ không có gì sai sót, đây là cách chia đội ngũ hợp lý nhất rồi, ai cũng có thể làm được, chỉ là Vô Song không ngờ bên đối phương có một cao thủ như Đường Ngạo mà thôi.

Đáng nói hơn, để giảm thiếu tối đa việc thiếu người Đường Ngạo liền lựa chọn thu hẹp khoảng cách phòng ngự.

Vốn Đường Ngạo tính để Đường Dần cùng Đường Phong ngăn cản hai mũi tấn công của Vô Song, về phần Đường Ngạo hắn liền giải quyết nhanh một mũi còn lại nhưng khi hắn phát hiện ra Vô Song thì lại khác.

Vô Song bị thương, hơn nữa bị thương không nhẹ, đối với cao thủ dùng ám khí mà nói bị thương ở tay liền là một loại chí mạng vết thương, Đường Ngạo có thể cảm nhận được Vô Song hiện nay không thoải mái gì.

Chính vì vậy hắn lựa chọn đánh bại Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu trức, với Đường Ngạo mà nói chỉ có duy nhất mới làm hắn có chút lo lắng, còn Cổ Đại Ngưu căn bản không tính.

Đường Ngạo biết cao thủ dùng ám khí là khái niệm gì, cho dù Vô Song bị thương một tay thì hắn vẫn còn một tay, bằng một tay kia phóng ám khí giết Đường Tiếu Tâm thừa sức, hắn bắt buộc phải giết chết Vô Song trước khi Vô Song lại gần được Đường Tiếu Tâm.

Nhưng nếu hắn tấn công Vô Song liền đồng nghĩa với một mũi tấn công khác – Mộ Dung Ảnh có thể tự tung tự tác, Đường Ngạo không có nhận ra Mộ Dung Ảnh nhưng cái thực lực nhất lưu cao thủ của nàng bản thân Đường Ngạo sẽ không nhận nhầm, hắn biết Mộ Dung Ảnh cũng thừa sức giết Đường Tiếu Tâm.

Cuối cùng Đường Ngạo vẫn rất nhanh đưa ra quyết định, hắn muốn Đường Tiếu Tâm chạy ra khỏi khu vực này, sau đó dùng Đường Dần cùng Đường Phong chặn hậu cho Đường Tiếu Tâm. Công việc của Đường Ngạo chính là giải quyết Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu càng nhanh càng tốt.

Vô Song ánh mắt dần dần lạnh lại, hắn thật sự cảm thấy Đường Ngạo kẻ này là một nhân tài.

Thậm chí Đường Môn.... tuyệt đối là một thế lực đáng sợ.

Bàn tay phải Vô Song xuất hiện vài cây ngân châm, đương nhiên đây là đồ đi mượn của Tuyết.

Hắn hiện nay cũng không quan tâm nhiều như vậy nữa, hắn liền chuẩn bị dùng Quỳ Hoa Bảo Điển.

Dùng hết toàn bộ nội công, dùng một chiêu tuyệt sát, nếu không đánh lại thì bỏ chạy.

Đây vốn là kế hoạch của Vô Song chỉ là hắn đang ở trên vai Cổ Đại Ngưu, cũng chính vì có Cổ Đại Ngưu mà Vô Song cũng có một cái suy nghĩ lớn mật.

Cơ không cho phép Vô Song giết Cổ Đại Ngưu... vậy Cơ có lẽ cũng không cho phép Đường Ngạo giết Cổ Đại Ngưu đi?, nghĩ đến điểm này ánh mắt Vô Song liền lóe lên.

Như đã nói, Vô Song từ đầu đến cuối, hắn không phải là một cái người tốt.

“Tay phải, tung quyền, đấm thẳng ”.

Giọng nói Vô Song tương đối lạnh lùng, cho dù Cổ Đại Ngưu cùng Đường Ngạo còn cách nhau đến 7- 8 bước chân hắn vẫn yêu cầu Cổ Đại Ngưu công kích.

Đây cũng không phải là Vô Song hoàn toàn muốn Cổ Đại Ngưu chết.

Sải tay của Cổ Đại Ngưu rất dài, những ngón tay của hắn đã chạm đến đầu gối, sải tay dài như vậy liền là một thứ vũ khí cực kỳ lợi hại, cộng thêm với vận tốc hiện nay của cả hai người, khoảng cách này tung quyền liền là phi thường hợp lý.

Vô Song chỉ có không ngờ là, Cổ Đại Ngưu nghe Vô Song nói liền lập tức dừng lại, sau đó hai chân khụy xuống, tạo thành thế trung bình tấn tiêu chuẩn không thể tiêu chuẩn hơn.

Một tay thu về, một tay đấm ra.

Vô Song thật sự muốn chửi ầm lên, một chuỗi hành động của Cổ Đại Ngưu căn bản đã làm lệch nhịp tính toán của Vô Song, dẫn tới nắm đấm kia căn bản không chạm nổi vào người Đường Ngạo... tuy nhiên rất nhanh Vô Song há hốc mồm kinh ngạc.

Cổ Đại Ngưu không phải là không nghe lời Vô Song mà đây là phản ứng quán tính của hắn.

Cổ Đại Ngưu chỉ biết làm duy nhất động tác này, hai chân khuỵa xuống, một tay thu về một tay mạnh mẽ đấm ra, đây là hình ảnh về đấm trong lòng Cổ Đại Ngưu.

Cổ Đại Ngưu 5 tuổi, hắn liền đứng trung bình tấn.

Mười năm như một, hắn không có ngày nào nghỉ ngơi, hắn cũng chỉ biết đứng trung bình tấn.

Hắn chỉ biết duy nhất một động tác này, hắn không biết gì hơn.

Mười năm, bất kể nắng mưa, bất kể thời tiết, hắn đều thực hiện thực hiện lại một động tác này.

Vô Song ở trên vai Cổ Đại Ngưu, hắn đương nhiên nhìn rõ từng cử động của người này.

Động tác trung bình tấn của Cổ Đại Ngưu, phải nói là hoàn mỹ, không tìm ra được một lỗi nhỏ nào.

Vô Song có thể thấy đôi chân kia khi trùng xuống cứ như hai ngọn núi thái sơn trên đại địa, toàn bộ sức nặng cơ thể truyền xuống chân, lan tỏa ra đại địa.

Sống lưng thẳng tắp, miệng hít vào một hơi, thu quyền, đấm ra, thở nhẹ.

Sự đơn giản đến hoàn hảo.

Vô Song không có nhìn thấy Cổ Đại Ngưu nữa, hắn như nhìn thấy một hình bóng khác... một người khác đang luyện quyền.

Hình ảnh này sao Vô Song có thể không nhận ra?, Vạn lão đầu mỗi ngày đều là làm như vậy, mỗi ngày đều luyện trung bình tấn.

Vạn lão đầu từ trước đến nay chưa từng luyện bất cứ một loại kỹ năng nào khác, ít nhất là từ lúc Vô Song nhìn thấy lão nhân này.

Đây rốt cuộc là cái gì?, Vô Song không hiểu nhưng hắn chỉ biết, Cổ Đại Ngưu này mới thật sự là một con quái vật.

Thậm chí người này còn hơn cả Vô Song, hơn cả Hồ Phỉ.

Trí tuệ không có thì dùng siêng năng cần cù bù lại, đơn giản như vậy mà thôi.

Một quyền kia không có đánh trúng người Đường Ngạo nhưng một quyền này đã đến trình độ kinh khủng khiếp, lực quyền kia Vô Song có thể đảm bảo ở toàn bộ thí luyện năm nay không ai có thể đạt được lực quyền như Cổ Đại Ngưu.

Hơn nữa Cổ Đại Ngưu.... lực quyền của hắn so với Tông Sư cường giả còn mạnh hơn.

Quyền đầu không có đánh trúng Đường Ngạo nhưng lực quyền đến một trình độ nào đó liền sinh ra quyền kình.

Quyền kình là một dạng đặc điểm chỉ thuộc về Tông Sư cao thủ cũng giống như hộ thể cương khí tuy nhiên quyền kình lại có chút điểm riêng biệt.

Tông Sư chắc chắn có hộ thể cương khí nhưng không phải Tông Sư nào cũng có thể tạo ra quyền kình, quyền kình đại diện cho ‘lực’, một loại lột xác về ‘lực’.

Cổ Đại Ngưu đứng trung bình tấn, hắn đấm ra một quyền kia cho dù là hàng ngũ Tông Sư cường giả cũng chưa chắc có mấy ai làm được.

Một quyền duy nhất, mang theo quyền kình cách không mà tới, đánh thẳng vào mặt Đường Ngạo.

Trán của Đường Ngạo... vỡ ra, máu bắn lên, cả người lảo đảo lùi về phía sau.

Quyền này không chỉ mạnh mà còn nhanh đến đáng sợ.

Đến cả Vô Song cũng chết lặng bởi quyền của Cổ Đại Ngưu, hắn trong phút chốc cũng quên mất phải chỉ đạo gì tiếp.

Về phần Đường Ngạo lại càng thảm, hắn rất mạnh thực sự hắn không yếu nhưng không ngờ số hắn lại đen như vậy.

Hắn gặp một con quái vật, một con quái vật tu vi cảnh giới tam lưu cao thủ nhưng lực công kích có thể xếp vào hàng đầu trong Tông Sư cảnh giới.

Thế nào gọi là vượt cấp khiêu chiến?, đây chính là vượt cấp khiêu chiến. Vô Song nhìn Cổ Đại Ngưu, mà mặc cảm.

Quyền kia đánh thẳng lên đầu Đường Ngạo, hắn lảo đảo lùi lại vài bước, ánh mắt trừng lớn không thể tin được rồi ầm ầm ngã xuống, cứ như vậy bất tỉnh nhân sự.

Thế nào gọi là nhân vật phụ tiết tấu? đây chính là nhân vật phụ tiết tấu.

.........

Ở nơi phương xa lúc này, Cơ cũng đang sợ hãi kinh ngạc không thôi.

Ánh mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Cổ Đại Ngưu, nàng tuyệt đối không ngờ Cổ Đại Ngưu lại mạnh đến nhường này?.

Cơ sợ hãi quay đầu lại, nhìn về phía một thân ảnh đang ngồi gần mình, đầy vẻ bội phục.

“Nhân Hộ Pháp, đệ tử của người dĩ nhiên mạnh mẽ như vậy?”.

Ngồi sau Cơ hiện nay, chính là Nhân hộ pháp.

Lão nhân ngày hôm đó thu Cổ Đại Ngưu, cũng là Nhân hộ pháp.

Nhân hộ pháp nhìn Cơ, chỉ là khẽ lắc đầu.

“Ngộ tĩnh là cái gì?, thiên phú là cái gì? mấy thứ này lão phu chưa từng quan tâm. Ta quan tâm chỉ là đôi mắt tiểu tử kia, là chấp niệm”.

“Mười năm như một, mười năm chỉ khổ luyện một quyền một chiêu, chỉ cần có tâm thần phật cũng cảm động, tiểu tử kia có thể làm đến một bước này chính là từ chấp niệm kinh người của hắn”.

“Thiên tài trong thiên hạ ai dám cùng đệ tử lão phu so sánh?. Năm đó Thiên Vương được công nhận là đệ nhất thiên tài nhưng ai dám chắc trước đây không ai vượt qua hắn?, ai dám chắc sau này không ai vượt qua hắn?, ít nhất lão phu nhìn thấy hai đứa bé... thế hệ này có thể vượt qua Thiên Vương ngày trước”.

“Chỉ có tên kia, chỉ có hắn là độc nhất, Cổ Đại Ngưu đứa bé này trước không có, sau này cũng không có”.

Nói xong Nhân ngồi dậy, ánh mắt bắn ra hai tia sáng đáng sợ, bàn tay nhẹ chạm vào vai Cơ.

“Cứ để tiểu tử tóc trắng cùng Đại Ngưu ở một chỗ, tiểu tử áo trắng kia rất quái, đi cùng hắn Đại Ngưu có thể được đào móc ra càng nhiều”.

“Việc tiểu tử tóc trắng kia làm, ngươi xử lý thế nào tùy ngươi bất quá đừng để đám người Thôi Trình Tú muốn làm gì thì làm. Lão phu... về nhà một chuyến”.

Nhân cũng mặc kệ Cơ có kịp phản ứng hay không, thân hình Nhân lóe lên, lại một lần nữa từ hư không tiêu thất.

Cơ ở lại trên cành cây, nàng lúc này thật sự cảm thấy thí luyện năm nay quá mức thú vị, thậm chí Cơ cũng quên luôn cả việc nàng đặt cược 1 vạn cống hiến, trong mắt nàng, chỉ còn lại cặp đôi Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu.

........

Quay lại chiến trường bên dưới.

Một quyền kia của Cổ Đại Ngưu đánh ra, nói thì dài nhưng mọi việc diễn ra cực nhanh, cũng cực đơn giản.

Đơn giản đến nỗi khó tin.

Cổ Đại Ngưu thu tay, xuất quyền, thu tay. Đường Ngạo cứ như vậy ngã xuống bất tỉnh nhân sự.

Điều này làm cho hai người Đường Dần cùng Đường Phong đang chiến đấu với đám người Mộ Dung Ảnh kinh ngạc trợn mắt há mồm.

Vốn Đường Dần cùng Đường Phong bản thân đã không cách nào thắng nổi đám người Mộ Dung Ảnh, nhiệm vụ chỉ là cố hết sức câu giờ đợi Đường Ngạo giải quyết Vô Song liền trở về bất quá ai mà ngờ Đường Ngạo vừa lao ra nhận một đấm liền ngã lăn ra mặt đất?.

Đường Dần cùng Đường Phong lúc này triệt để kinh ngạc sợ ngây người, sau đó.... đương nhiên không có sau đó.

Chiến đấu kết thúc quá mức đột nhiên, hai người này hoàn toàn bị đánh bại.

Hai đội ngũ quyết đấu mà kết quả chính Vô Song còn không tưởng tượng nổi, một cái kịch bản chiến thắng quá sức ‘điêu’ với chính Vô Song.

Ngay lúc này một âm thanh kinh thiên động địa vang lên, toàn bộ mọi ánh mắt liền dồn về cuộc chiến giữa Hồ Phỉ cùng Đường Vô Lệ.

........

Như lần gặp đầu tiên của Vô Song cùng Hồ Phỉ, cũng là Hồ Phỉ không dùng đao.

Đao không ở trong tay, đao ở trong tâm.

Trong tâm có đao, liền chém tận thiên hạ.

“Bế Môn Thiết Phiến Đao”.

“Bát Phương Tàng Đao Thức ”

“ Xuyên Thủ Tàng Đao Thức’.

“Cửu Đao Xuyên Vân Thức”.

“Triền Thân Trảm Đao Thức”,

Nội lực trong người Hồ Phỉ hoàn toàn bùng nổ, hắn như núi lửa phun trào tuyệt không giữ lại cái gì, hắn trực tiếp xé nát kim tằm bảo y của Đường Vô Lệ, sau đó đao khí nhập thể, Hồ Phỉ lần này chỉ sợ muốn cắt nát Đường Vô Lệ ra.

Máu huyết bắn lên, Đường Vô Lệ lần đầu tiên chảy máu, bất quá hai cánh tay của hắn, cũng rung lên.

Đường Vô Lệ mắc một căn bệnh, Mộ Dung Ảnh nói rất đúng, hắn càng đau đớn, lại càng phấn khích, càng điên cuồng.

“Đoạn Cốt Thủ - Toái Cốt Trảo”.

Hắn dùng hai tay, đặt lên hai vai Hồ Phỉ, sau đó vận công.

Năm ngón tay bấu vào da thịt như thép nguội của Hồ Phỉ, sau đó chỉ nghe âm thanh ‘răng rắc’ vang lên.

Hồ Phỉ biến sắc, hắn cảm thấy Đoạn Cốt Thủ của Đường Vô Lệ quá mức đáng sợ, đôi vai của Hồ Phỉ cứ như bị người khác đoạn đi vậy bất quá Hồ Phỉ cũng biết, hắn không thể dừng lại.

Nếu dừng lại Hồ Phỉ liền thua, bởi hắn trúng độc rồi.

Hồ Phỉ bất chấp đau đớn ở hai tay, tiến lên một bước mạnh mẽ ấn cả người Đường Vô Lệ xuống mặt đất.

Lồng ngực Đường Vô Lệ bị xé nát, đao khí nhập thể tung hoành trong cơ thể hắn, thậm chí xương ngực còn bị Hồ Phỉ hoàn toàn đập nát.

Đường Vô Lệ phun ra một ngụm máu, ánh mắt của hắn... càng ngày càng sáng.

Quái bệnh của Đường Vô Lệ càng ngày càng thể hiện sự biến thái.

Hai tay hắn... cũng động.

Đường Vô Lệ hai tay cứ như vậy vận khí, cắt xoẹt qua động mạch cổ của Hồ Phỉ.

Móng tay Đường Vô Lệ, rất dài, móng tay của hắn cũng chính là vũ khí của Đường Vô Lệ.

Hai tay Đường Vô Lệ cực nhanh nhưng Hồ Phỉ cũng sẽ không chậm, cả người hắn run lên rồi lùi bật thẳng về phía sau.

Hồ Phỉ lùi lại kịp nhưng cổ của hắn cũng bị chém rách, máu chảy xuống ướt thẫm vạt áo màu tím.

Trận chiến này, dĩ nhiên lấy Đường Vô Lệ làm kẻ chiến thắng.

Nếu đây là sinh tử chiến, Đường Vô Lệ chỉ bị trọng thương, chưa có chết.

Hồ Phỉ thì lại khác, hắn cách cái chết không xa.

Hai tay buông thõng, máu từ cổ chậm rãi chảy ra, hơn nữa còn là máu... màu đen.

Độc đã tiến vào cơ thể, đây là một dấu hiệu cực kỳ xấu.

Mọi việc diễn ra quá nhanh cũng quá bất ngờ, căn bản không ai kịp hành động gì, người nhanh nhất lao đến chiến trường chính là Vô Song.

Vô Song lúc này cũng mặc kệ có ai nhìn hắn hay không, dùng toàn bộ nội lực vận dụng Quỷ Ảnh Thân Pháp, đạp lên vai Cổ Đại Ngưu, rồi lướt trên hư không, xuất hiện ở bên người Hồ Phỉ.

Đường Vô Lệ thấy Vô Song xuất hiện, hơi hơi nhíu mày, nãy giờ hắn cùng Hồ Phỉ chiến đấu quá điên cuồng, điên cuồng đến mức Đường Vô Lệ còn không để ý đến xung quanh.

Vốn ở đây có Đường Ngạo bảo vệ Đường Tiếu Tâm, hắn liền an tâm đánh cùng Hồ Phỉ một trận, thực lực của Đường Ngạo thế nào Đường Vô Lệ chắc chắn phải biết.

Lúc này thấy Vô Song hiện ra, Đường Vô Lệ liền có chút giật mình, thân hình cố gắng ngồi dậy, thở ra một hơi nhọc khí, đối với Đường Vô Lệ, hắn lúc này thở cũng là cực hình.

Đường Vô Lệ chỉ thấy duy nhất hai hình ảnh.

Hình ảnh đầu tiên Vô Song dùng tay trái còn đang đeo băng kẹp chặt động mạch cổ của Hồ Phỉ lại, sau đó dùng kim châm nhỏ đâm liên tục vài huyệt trên người Hồ Phỉ.

Đường Vô Lệ cũng là hành gia trong việc này, hắn biết Vô Song đang vì Hồ Phỉ ngăn cản độc chạy thẳng vào tim.

Hình Ảnh tiếp theo mà Đường Vô Lệ thấy là Đường Ngạo – Đường Dần cùng Đường Phong bị đám người Vô Song đánh bại,

Quan trọng nhất là, em gái hắn Đường Tiếu Tâm không có thấy.

Ánh mắt của Đường Vô Lệ liền xuất hiện kinh thiên sát khí, cả người hắn run lên bất quá... Đường Vô Lệ bi ai phát hiện, hắn vậy mà cũng không có đứng lên được.

.......

Vô Song cũng mặc kệ tất cả, thứ hắn quan tâm hiện nay chỉ là Hồ Phỉ, hắn trực tiêp gầm lên.

“Mộc Tang, ngươi lại đây”.

Mộc Tang thật ra không cần Vô Song nói đã một mạch chạy đến đây, đồng thời đám người đội ngũ của Vô Song cũng trực tiếp chạy tới.

Ba người Hắc Báo – Mặc Vân chịu trách nhiệm khống chế Đường Dần cùng Đường Phong đã bị điểm huyệt.

Mộ Dung Ảnh cùng Tây Môn Tuyết lập tức chạy tới chỗ Hồ Phỉ, đồng thời xa hơn một chút Cổ Đại Ngưu cũng tháo khăn che mặt ra, gãi đầu gãi tai đi về phía đám người Vô Song.

So với Đường Vô Lệ trọng thương gần đó, Vô Song càng thêm lo lắng cho Hồ Phỉ hơn.

Khi Mộc Tang đến, hắn cũng lập tức từ trong túi lấy ra một viên đan dược, nhét vào miệng Hồ Phỉ, đồng thời từ trong cổ áo của hắn, một con rết màu đỏ như máu chui ra.

Vừa nhìn thấy con rết này Mộ Dung Ảnh cùng Tây Môn Tuyết thân hình liền khẽ run lên, hai người thân là nữ nhân, với mấy sinh vật dạng này liền mang theo vài phần sợ hãi.

Về phần Vô Song ánh mắt trực tiếp sáng lên.

“Là lấy độc trị độc?”.

Một Tang nhìn Vô Song hơi hơi gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

“Đây là lấy độc nuôi trùng của Miêu Cương chúng ta, con vật này gọi là Huyết Ngạn, nó đi theo ta đã 4 năm, ăn không ít độc vật, không biết lần này có thể hút ra được độc dược trong người Phi Hổ đại ca không”.

Nói xong Mộc Tang đưa tay ra, không hổ là cao thủ luyện trùng, đầu rết đỏ kia liền bỏ lên vai Hồ Phỉ sau đó cắn vào vai hắn.

Tiếp theo dị tượng liền xảy ra, chỉ thấy thân hình Hồ Phỉ rung lên dữ dội, thậm chí đầu rết đỏ kia phần đầu của nó cũng dần dần chuyển sang sắc tím.

Vô Song cùng Mộc Tang nhìn nhau, trong mắt liền hiện ra một tia sợ hãi.

“Lập tức khoanh chân vận công”.

Hồ Phỉ nghe thấy Vô Song nói liền khoanh chân lại, toàn thân tiến vào điều tức trạng thái.

Vô Song cũng không ngần ngại gì, hắn xé vạt áo của mình, trực tiếp quấn quanh cổ Hồ Phỉ, giúp Hồ Phỉ cầm máu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết thương của Hồ Phỉ.

Mộc Tang cũng đa thu lại đầu rết đỏ của mình, ánh mắt lóe lên một tia kinh dị.

“Đường Môn độc dược quả thật là cao thâm khó dò, đây rốt cuộc là độc gì?”.

Như để trả lời cho câu hỏi của Mộc Tang, là tiếng cười chói tai của Đường Vô Lệ.

“Khặc Khặc, Khặc Khặc, đây chính là Đường Môn Cửu Nan Ách Độc, Khặc Khặc, bằng vào con rết chưa xuất hiện nổi ba màu như ngươi cũng muốn giải Cửu Nan Ách Độc?”.

Đường Vô Lệ vừa nói, vừa phun ra một ngụm máu, đau đớn làm khuôn mặt hắn run lên, bất quá ý cười càng ngày càng tăng.

Sau đó Đường Vô Lệ thân hình liền bị đạp xuống đất, người ra tay chính là Hùng Bì.

Hùng Bì dùng một chân đạp thẳng vào ngực Đường Vô Lệ, sau đó xách cổ hắn lên bằng đôi tay vạm vỡ.

“Khốn kiếp, thuốc giải đâu? “.

Đường Vô Lệ nào thèm quan tâm, trực tiếp phun ra một ngụm máu vào mặt Hùng Bì.

Hùng Bì bị bất ngờ liền buông tay, sau đó thân hình Đường Vô Lệ ngã tiếp xuống đất.

“Khặc Khặc, Khặc Khặc thuốc giải?, đi tìm diêm vương lão tử mà đòi”.

Hùng Bì cố gắng lau đi vết máu trên mặt, sau đó như một con dã thú bị trêu tức vậy, hắn đè lên người Đường Vô Lệ, tung nắm đấm xuống.

“Khốn kiếp ngươi có đưa thuốc giải đây không?, nếu không lão tử liền đưa ngươi đến gặp diêm vương”.

Từng đấm từng đấm của Hùng Bì đập xuống, khuôn mặt mang theo vài phần thanh tú của Đường Vô Lệ thậm chí bị làm cho biến dạng, bất quá ánh mắt vẫn đầy coi thường cùng khinh bỉ nhìn Hùng Bì.

Hùng Bì hoàn toàn giận sôi lên, hắn dùng sức muốn siết cổ Đường Vô Lệ, gân tay nổi lên chỉ là.... càng gần cái chết, nụ cười Đường Vô Lệ càng tươi, lại càng làm Hùng Bì thêm tức giận.

Không ai hoài nghi, chỉ cần Hùng Bì vận sức, Đường Vô Lệ sẽ bị bẻ gẫy cổ.

Lúc này Vô Song tiến lên, dùng một tay vỗ thẳng vào sau gáy Hùng Bì, hắn lạnh giọng.

“Thằng điên này?, ngươi nghịch đủ chưa? “.

Chịu một đòn của Vô Song, thân hình Hùng Bì liền run lên, trên khuôn mặt của hắn nước mắt nước mũi đều chảy ra, khó coi vô cùng.

“Đội trưởng, Hùng Đảm hắn chết mất... hắn chết mất... Hùng Đảm hắn....”.

Lúc nãy Hùng Bì... muốn giải trói cho Hùng Đảm nhưng khi vừa mở bịt miệng của Hùng Đảm ra, liền nghe thấy tiếng gào rú không còn thuộc về con người, thậm chí Hùng Đảm còn muốn cắn lưỡi tự sát, là Hùng Bì đưa tay vào miệng Hùng Đảm, là Hùng Bì một lần nữa khóa miệng Hùng Đảm lại.

Hùng Bì thậm chí còn nhìn thấy ánh mắt Hùng Đảm, Hùng Đảm là đang xin chết, đang xin giải thoát.

Mặc kệ cánh tay của mình chảy máu đầm đìa, Hùng Bì bất chấp tất cả,thân là anh hắn không thể để em trai mình như vậy, hắn liền triệt để điên cuồng.

Đáng tiếc điên cuồng nhiều khi chẳng có tác dụng gì.

Càng những lúc này, lại càng cần bình tĩnh.

Vô Song ánh mắt nhìn Đường Vô Lệ nằm đó, Đường Vô Lệ cũng là nhìn Vô Song, khóe miệng Đường Vô Lệ cong lên, nụ cười này... nhiều khi rất giống Vô Song.

Vô Song thở ra một hơi trong ánh mắt không thể tin tưởng được của mọi người, hắn nhẹ ngồi xuống bên cạnh Đường Vô Lệ.

Ánh mắt của Vô Song... vậy mà cực kỳ ôn nhu, cứ như đang nhìn tình nhân vậy.

Chính Đường Vô Lệ cũng là không hiểu việc gì xảy ra.

“Tính dùng mỹ nhân kế?, khặc khặc, khặc khặc, không ngực không mông, cũng dám câu cẫn bản thiếu gia”.

Vô Song vẫn chỉ nhè nhẹ mỉm cười.

“Đường công tử, tiểu nữ có vài việc muốn hỏi công tử, không biết công tử có hứng thú hay không?”.

Lần này Vô Song vậy mà chủ động xưng hô ‘tiểu nữ’.

Đường Vô Lệ ánh mắt lóe lên, vẫn là không nói.

Vô Song vẫn chỉ mỉm cười.

“Tiểu nữ biết Đường Tam Thiếu Gia không có sợ đau, bất quá tiểu nữ chỉ muốn hỏi, Đường Tam Thiếu Gia người... nghĩ thế nào về vô sinh?”.

Sau đó Vô Song hạ thấp đầu xuống, hắn nói từng chữ từng chữ vào tai Đường Vô Lệ, giọng nói ngọt như mía lùi bất quá làm toàn bộ nam nhân có mặt ở đây đều run lên.

“Đường ca ca - ngươi nghĩ sao về vô sinh?”.

“Tiểu muội nghe nói ca ca là dòng chính Đường gia nha, Đường Môn thứ này tiểu muội không dám đụng tới, tiểu muội đương nhiên sẽ đưa Đường ca ca về, còn tặng Đường ca ca một hồi tạo hóa”.

“Nhật Xuất Đông Phương – Duy Ta Bất Bại?, Đường ca ca cảm thấy có bá khí không?, muội muội nghe nói Nhật Nguyệt Giáo Chủ - Đông Phương Bất Bại vì luyện Quỳ Hoa Bảo Điển mà tự cung, liền có thể vô địch thiên hạ, quả thực đáng ngưỡng mộ”.

“Tiểu muội cảm thấy Đường ca ca anh tư thông minh, thiên tư lại càng bất phàm, nhất định cũng có thể trở thành Đông Phương Bất Bại thứ hai, có thể vô địch thiên hạ”.

Lúc này Vô Song thấy Đường Vô Lệ ánh mắt trợ lên như muốn nói gì, hắn chỉ là mỉm cười, dùng hai ngón tay che lên miệng Đường Vô Lệ.

Ánh mắt vẫn cực kỳ ôn nhu, nhưng ánh mắt này làm tất cả mọi người ở đây, đều rợn tóc gáy.

“Muội muội không dối gạt Đường ca ca, muội muội chân yếu tay mềm, cái việc ‘tự cung’ đó không giúp ca ca được, muội muội rất sợ máu”.

“Bất quá may mắn, sư phụ của muội muội chính là Huyền Minh Nhị Lão, hai vị gia gia có dạy cho muội muội một thức võ học”.

“Hai vị gia sư nổi tiếng với Huyền Minh Thần Chưởng, bất quá tiểu muội ngu dốt chỉ học được cái gọi là Huyền Âm Chỉ.... may mắn thay vừa vặn có thể giúp Đường ca ca không cần tự cung... không cần đau đớn thể xác vẫn có thể học Quỳ Hoa Bảo Điển nha”.

Nói xong Vô Song mặc kệ mọi người nhìn mình, nhẹ đâm xuống một châm.

Châm này mang theo cực hàn khí của hắn.

“Ca ca có cảm thấy mát hơn một chút không?”

Sau đó tiếp tục một châm.

“Ca ca có cảm thấy... dương khí trong người tiêu bớt chút nào chưa?. Yên tâm muội muội thi châm không đau đâu, ca ca đừng sợ”.

Một châm.

Cho đến khi gần hạ bộ của Đường Vô Lệ, Vô Song mới dừng lại.

Tay trái vẫn đang che miệng đối phương, Vô Song có thể cảm thấy ánh mắt Đường Vô Lệ cực kỳ sợ hãi, thân hình điên cuồng run lên.

Hắn dùng tay phải vén tóc mai, ôn nhu như nước, một lần nữa hỏi lại.

“Đường ca ca, ca nghĩ thế nào về vô sinh?”.

Vô Song hiện tại, quá mức kinh khủng, kinh khủng đến mức làm người khác không rét mà run.

Đường Vô Lệ là một cái ma đầu, bất quá Mộ Dung Ảnh đột nhiên cảm thấy, thiếu nữ tóc trắng kia so với Đường Vô Lệ càng giống một cái ma đầu.

...........

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Bình Luận (0)
Comment