Cực Võ

Chương 146

Phong Nhất Trận kẻ này không giống Đường Vô Lệ lại càng không giống Hồ Phỉ.

Hắn không có tâm ngoan thủ lại như Đường Vô Lệ lại càng không hào hiệp trượng nghĩa như Hồ Phỉ.

Hắn là một cái phong trần lãng tử, đối với Phong Nhất Trận mà nói, võ công so với mỹ nhân hắn lại càng chọn mỹ nhân.

Phong Nhất Trận cũng không thích luyện võ, hắn vốn chỉ thích uống rượu tiếu ngạo nhân gian thưởng mỹ nữ tuy nhiên không thể phủ nhân võ học thiên phú của Phong Nhất Trận cao đến đáng sợ.

Hắn lười tập võ, cũng chẳng thích tập võ, hắn tập võ đơn giản chỉ là nghĩa vụ chứ không phải sở thích.

Hắn là Đại Đao Môn thiếu chủ, tập võ là nghĩa vụ của hắn nếu không hắn liền không có tiền uống rượu chơi gái, chung quy cũng vẫn chỉ vì sở thích.

Dù là vậy, thực lực của Phong Nhất Trận cũng không thua bất cứ một cái nam phương thiên tài nào.

Đại Đao Môn thiếu chủ liền là danh xứng với thực.

Đại Đao Môn – Huyết Kiếm Môn – Đúc Kiếm Sơn Trang vốn là từ Đao Kiếm Môn tách ra, một đại môn phái liền tách thành ba cái nhất lưu môn phái.

Nói về Đại Đao Môn cùng Huyết Kiếm Môn lại phải nói xa xa một chút, bắt đầu từ thời đại của Đao Tôn.

Đao Tôn làm chưởng môn Đao Kiếm Môn, bản thân Đao Tôn là ngũ đế cường nhân hơn nữa thật sự quản Đao Kiếm Môn đâu ra đấy, trong thời đại của Đao Tôn cũng không xảy ra cái hiềm khích gì, một mực việc quan trọng chính là xưng hào.

Tại Trung Quốc cổ đại xưng hào đại biểu một loại vinh danh, một loại ca tụng, đây cũng là một loại danh dự.

Chết người là Đao Tôn xưng hào mang theo một chữ ‘đao’.

Đao Tôn đao pháp có thể coi là vô địch một đời, kiếm pháp của Đao Tôn năm đó cũng cực kỳ cao minh, có thể coi là đao kiếm đồng tu tuy vậy danh hào của hắn vẫn chỉ mang theo một chữ Đao.

Hắn không gọi mình là Đao Kiếm Tôn mà chỉ dùng Đao Tôn.

Cũng khó mà trách Đao Tôn, kiếm là quân tử kiếm, đao là bá vương đao,

Bá vương thì ít, quân tử lại quá nhiều, người dùng kiếm trong thiên hạ không sao đếm hết, đao đạo của Đao Tôn năm đó đã coi là vô địch, nhưng kiếm đạo của hắn muốn xưng vô địch còn không thể.

Trường Sinh Chân Nhân tại Võ Đang Sơn bản thân cũng là dùng kiếm, luyện thành một bộ Thái Cực Kiếm tương truyền đã chạm đến một chữ ‘đạo’.

Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại sáng tạo ra Độc Cô Cửu Kiếm, dùng kiếm pháp phá tận thiên hạ võ công, năm đó Độc Cô Cầu Bại chưa đạt được danh hào ngũ đế nhưng kiếm pháp của hắn đã chấn kinh thiên hạ, cái Độc Cô Cầu Bại thiếu chỉ là một người xác minh thực lực cho Độc Cô Cầu Bại mà thôi.

Đấy là còn chưa kể Hoàng Đạo Sư – Hoàng Thương – Âm Dương Ngũ Kiếm.

Đấy là còn chưa kể Quỳ Hoa Lão Tổ - Tịch Tà Kiếm Pháp.

Nói về kiếm thiên hạ năm đó còn không có ai dám xưng vô địch, vì vậy Đao Tôn rốt cuộc vẫn lấy Đao làm danh hào.

Khi Đao Tôn chết đi, Đao Kiếm Môn liền lập tức bị chia cắt, lý do đơn giản chính là không ai phục ai.

Người Đao Môn căn bản không chấp nhận để người Kiếm Môn làm chủ, trong mắt bọn họ Đao Kiếm Môn thì Đao Môn luôn đứng trước, không phải Đao Tôn cũng lấy Đao làm danh hào sao?. Đối với đại diện bên phía Đao Môn, ngoại trừ ngươi của bọn họ ra, không ai có tư cách nối nghiệp Đao Tôn chưởng quản Đao Kiếm Môn.

Người Kiếm Môn dĩ nhiên không phục, rõ ràng vào thời đại của Đao Tôn, Đao Kiếm Môn luôn đặt trong tình trạng cân bằng, Đao cùng Kiếm ngang nhau, vì cái gì Đao Tôn vừa chết bản thân Kiếm Môn bọn họ lại bị thấp một đầu?.

VÌ vậy Đao – Kiếm chi tranh diễn ra.

Nếu phương bắc có Kiếm – Khí Chi Tranh nổi tiếng thì phương nam cũng có Đao – Kiếm Chi Tranh căn bản không kém cạnh.

Hai môn phái này rốt cuộc không cách nào ngồi xuống bàn bạc, chỉ có thể dùng đao cùng kiếm phân thắng bại nhưng bao nhiêu năm đi qua kết quả một mực vẫn là đánh hòa, Đại Đao Môn cùng Huyết Kiếm Môn vốn cùng tông nhưng lại thành kẻ thù, đây cũng là số phận.

Cả hai vốn là một phái nhưng trải qua quá nhiều năm nội chiến cuối cùng liền không có cách nào một lần nữa tổ hợp lại.

Về phần Đúc Kiếm Sơn Trang liền là dị loại, bọn họ không thích tranh đấu, cũng không muốn nhìn thấy cảnh nội chiến giữa Đao Môn cùng Kiếm Môn, vẫn là quyết định rời khỏi Đao Kiếm Môn, tự thành một cái thế lực riêng biệt.

Còn vì sao gọi là Đúc Kiếm Sơn Trang mà không gọi là Đúc Đao Sơn Trang?, đây thật ra cũng không phải vì bọn họ thích luyện kiếm hơn luyện đao, chỉ là sinh ý kiếm tiền của kiếm thật sự cao hơn đao mà thôi.

Bọn họ dù sao cũng không còn là người Đao Kiếm Môn, quan tâm làm khỉ gì đến Kiếm – Đao tranh chấp?, quan tâm túi tiền của mình vẫn là có vài phần thiết thực hơn.

.......

Lại nói đến Phong Nhất Trận lúc này, hắn không phải cái gì Loli khống, nữ nhân không ngực không mông hắn tất nhiên không thích, bất quá... nuôi từ bé đến lớn lại là một việc khác.

Phong Nhất Trận hiện nay nhìn Vô Song ánh mắt hoàn toàn sáng lên.

So với Dư Liên Nhi hay Mộ Dung Ảnh, Vô Song rất khác.

Phong Nhất Trận duyệt mỹ nữ vô số, chỉ là lần đầu tiên hắn thấy cái loại nữ nhân này, nói thật chính Phong Nhất Trận cũng không rõ Vô Song là cái loại nữ nhân nào?.

Khuôn mặt Vô Song cực kỳ tinh xảo, khuôn mặt như từ trong tranh vẽ ra vậy, chỉ xét khuôn mặt mà nói hắn hơn xa Dư Liên Nhi.

Dư Liên Nhi là một cái mỹ lệ nữ tử, khuôn mặt nàng là điển hình của Giang Nam mỹ nữ.

Tuy nhiên trong thế giới này, khi mà có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp thì... hơn kém phải xem ở khí chất.

Nữ nhân với nữ nhân, nếu dung mạo không cách biệt quá xa vậy liền lấy khí chất ra so sánh.

Khí chất của Vô Song hơn xa Dư Liên Nhi, thậm chí hơn xa toàn bộ nữ nhân Phong Nhất Trận đã gặp.

Lạnh tựa băng sơn, đẹp tựa đóa hoa lan nơi u cốc, cách biệt với thiên hạ, không nhiễm bụi trần.

Làn da trắng trẻo... toát lên một cỗ hàn khí như vạn năm hàn ngọc, dưới ánh sáng mặt trời, làn da của Vô Song càng thêm vài phần thoát tục, cái cảm giác này rất khó nói lên thành lời.

Mái tóc trắng đặc biệt như đóa tuyết liên trên đại tuyết sơn, cao quý thánh khiết nhưng cũng ngập tràn sự ương ngạnh, cứng cỏi.

Cuối cùng là ánh mắt, ánh mắt của Vô Song rất đặc biệt, con ngươi của hắn long lanh như những giọt sương ban mai, nhưng ẩn ẩn bên trong lại là một thứ uy áp đáng sợ, trong đôi mắt kia bản thân Phong Nhất Trận có thể cảm thấy.... sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp một cái nữ nhân, chỉ bằng ánh mắt, bằng một cái nhìn vừa có thể khiến hắn rung động thật sâu lại vừa có thể khiến hắn cảm thấy lo lắng, sợ hãi.

Nữ nhân này, hắn nhất định liền đoạt được.

Phong Nhất Trận cũng là người tin vào cảm giác của mình, hơn nữa hắn... cũng nhìn thấy Vô Song tại đại doanh trại ngày đầu tiên.

Nếu đám người Sử Văn Tiên cùng Đường Vô Lệ tập trung quan sát Hồ Phỉ đầu tiên rồi mới đến Vô Song thì Phong Nhất Trận lại nhìn mỹ nữ đầu tiên, về phần nam nhân hắn lười để ý.

.......

Phong Nhất Trận vừa nhìn thủ pháp ra tay của Vô Song liền biết hắn là cao thủ theo đường ám khí, vì vậy Phong Nhất Trận cũng không giống khi đấu cùng Mộ Dung Ảnh, Phong Nhất Trận liền rút đại đao ra, lao thẳng về phía Vô Song.

Hắn tin vào trực giác của mình.... Vô Song cực kỳ nguy hiểm.

Vô Song cũng nhìn thấy Phong Nhất Trận lao tới, ấn tượng đầu tiên mà Phong Nhất Trận cho Vô Song đó chính là ‘muốn ăn đòn’.

Vì vậy Vô Song cũng không muốn đùa cợt gì đối phương cả, lúc này trong cổ tay áo Vô Song xuất hiện hai thanh đoản kiếm

Sự xuất hiện của Đường Vô Lệ cùng Đường Môn đoàn đội thật sự giúp cho Vô Song rất nhiều rất nhiều, ít nhất hiện tại Vô Song mới có thể phát huy được toàn bộ sức mạnh của mình.

Đoàn đội Đường Môn không có thiếu ám khí cùng đoản binh dù sao bọn họ cũng là sát thủ, toàn bộ đều được trang bị đầy đủ.

Đường Môn nhập đội, bản thân Vô Song liền là người được lợi nhất, tuy nhiên ám khí của Đường Môn cũng không hẳn là thích hợp với Vô Song.

Không phải là nói ám khí Đường Môn không tốt mà đây là sự quen thuộc của mỗi người với những loại ám khí riêng.

Ám khí của Đường Môn có dạng một con dao nhỏ, gần giống với loại phi tiêu mà Vô Song nhìn thấy trên TV của ninja Nhật Bản.



Loại ám khí này có tốc độ cực nhanh bởi vì trọng lượng của nó, hoàn toàn có thể giúp nó vượt sức cản của gió tấn công kẻ thù, uy lực cũng cực kỳ không tệ, quan trọng nhất ám khí dạng này trong giới ám khí cao thủ gọi là ‘ám khí nặng’, sử dụng loại ám khí này không cần nội lực, cần là cần thể lực.

Thứ Vô Song quen dùng là ‘ám khí nhẹ’ đại loại sẽ là dạng kim châm mà hắn hay sử dụng để giết địch, ám khí nhẹ chủ yếu tấn công nơi hiểm yếu trên cơ thể đối phương, các tử huyệt trên người, ám khí nhẹ không có khả năng vượt qua lực cản của không khí vì vậy bắt buộc phải đưa nội lực vào bên trong mới có thể khiến ám khí xé gió mà đi.

Ám khí nặng dùng thể lực phóng đi, ám khí nhẹ liền dùng nội lực.

Ám khí nặng lực công kích rất lớn, ám khí nhẹ lại cực kỳ khó phòng.

Mỗi bên có một loại mạnh yếu khác nhau, không ai hơn ai quan trọng là thuận tay loại ám khí nào hơn mà thôi.

Để cho Phong Nhất Trận bất ngờ là Vô Song không có hứng thú dùng ám khí quyết đấu với hắn, Vô Song cũng lao thẳng đến chỗ Phong Nhất Trận.

Nếu nói tốc độ của Phong Nhất Trận là nhanh thì tốc độ của Vô Song phải dùng tử kinh khủng.

Đến mức chính Phong Nhất Trận ánh mắt cũng hiện ra một tia kinh hãi, hắn cũng không có thời gian suy nghĩ gì trực tiếp một tay nhấc đại đao chém thẳng về phía trước.

Vô Song không chỉ có tốc độ, hắn còn có thân pháp cực kỳ kinh khủng, đại đao chém ra uy lực cực cường thêm vào lực tay của Phong Nhất Trận khiến một đao này cũng không có chậm tuy nhiên chỉ thấy Vô Song một chân đưa lên, vậy mà đạp thẳng vào thanh đao đang vung ra kia, cả người nhảy lên không trung.

“Chết”.

Âm thanh lạnh lùng của Vô Song vang lên, hai tay của hắn phóng ra hai cái mũi dao.

Hai con dao ngắn ngắm thẳng đến cổ của Phong Nhất Trận, cự ly cực gần, tốc độ đương nhiên cũng là cực nhanh bất quá Phong Nhất Trận người này không ngờ lại làm Vô Song lau mắt mà nhìn.

Tay trái hắn vung đại đao, lực đã phát ra không thể thu lại nhưng tay phải của hắn không ngờ đưa ra, cực kỳ chuẩn xác che chắn trước người, dùng cánh tay đỡ lấy hai nhát dao của Vô Song.

Hai con dao kia găm thẳng vào cánh tay của Phong Nhất Trận, máu huyết bắn ra nhưng lại không có cách nào gây ra thương tổn trực tiếp cho hắn, ngoại công của Phong Nhất Trận thật sự có vài phần đáng khen.

Phong Nhất Trận mạnh mẽ đỡ lấy hai con dao bay tới, sắc mặt căn bản không hề thay đổi, tay phải một lần nữa duỗi ra, muốn tóm lấy Vô Song.

Vô Song ánh mắt lóe lên, cổ chân hơi động, hắn vậy mà đạp vào hư không, bay vút lên.

Người Vô Song lúc này như cánh nhạ giữa trời, cổ tay nhẹ rung, từ bên trong ống tay áo liền xuất hiện hai cây ám khí khác.

Ám khí nặng... rất khó trang bị quá nhiều, đây cũng là một cái điểm yếu bất quá Vô Song cũng không quan tâm cho lắm.

“ Mãn Thiên Lưu Tinh – Tinh Vũ Man Thiên”.

Hai cây phi tiêu được ném ra, chỉ thấy cổ tay Vô Song rung lên theo một loại tiết tấu đặc biệt, sau đó hai cây phi tiêu vẽ lên hai đường cong tuyệt đẹp trên bầu trời.

Hai cây phi tiêu lúc này như một con mãng xà hai đầu mở miệng hướng thẳng về phía yết hầu của Phong Nhất Trận.

Phong Nhất Trận khuôn mặt khẽ biến, tốc độ của hai cây phi tiêu kia quá nhanh, chưa kể đường đi của nó cũng cực kỳ đáng sợ.

Phong Nhất Trận mạnh mẽ rụt một tay về, đại đao trong tay của hắn xoay tròn, thủ pháp gần giống Hồ Phỉ nhưng nhanh hơn nhiều.

Cả người Phong Nhất Trận liên tục lùi lại ba bước mới có thể một lần nữa ổn định thân hình, hắn cũng vừa vặn đánh bay hai cây phi tiêu của Vô Song đi.

Lúc này Vô Song vừa hạ chân xuống đất, thân hình đã lao thẳng về phía Phong Nhất Trận, tốc độ của hắn bạo tăng, thậm chí tạo thành một tàn ảnh trên thảm cỏ.

Nhìn tốc độ của Vô Song lúc này, toàn bộ đoàn đội của Phong Nhất Trận đều là kinh hãi, hoàn toàn bị thứ tốc độ kia dọa sợ.

Phong Nhất Trận cắn răng, hắn ghét nhất là đánh với đối thủ có tốc độ quá mạnh, dù sao tốc độ cũng không phải là điểm mạnh của hắn.

Hai tay nắm chặt đại đao, hai đầu gối khụy xuống, ánh mắt tràn đầy tập trung.

Nội lực trên người Phong Nhất Trận toàn bộ tràn ra ngoài, từng đường cơ bắp ở hai cánh tay hắn càng hiện rõ hơn.

“Đại Đao Môn – Vô Cực Đao Thức – Vô Cực Liệt Địa Trảm”.

Một đao này không phải chém về phía Vô Song mà là dùng hết sức đâm xuống mặt đất.

Vô Song xin thề, đây là lần đầu tiên hắn thấy loại tấn công này, cũng là lần đầu tiên hắn có thể tưởng tượng ra còn có cách tấn công này trên đời.

Đao Tôn năm đó sở hữu hai bộ tuyệt thế võ công.

Đao là Vô Cực Đao Pháp.

Kiếm là U Minh Kiếm Pháp.

Đao Môn nắm giữ Vô Cực Đao Pháp, cho dù Đao Môn từ trước đến nay không tính là siêu cấp thế lực nhưng võ học của bọn họ cực kỳ đáng sợ, đây là võ học của một vị ngũ đế cường giả để lại.

Đao là Bá Vương Đao, Đại Đao Môn cường giả liền mang theo bá vương khí thế.

Đại Đao Môn đao pháp chỉ rút gọn trong một chữ - Nặng.

Dùng hết nội lực toàn thân truyền vào cơ bắp ở hai tân, mang trọng lương cơ thể chuyển đến hai chân, sau đó toàn lực chém ra.

Vô Cực Liệt Địa Trảm là một chiêu như vậy, chỉ là Phong Nhất Trận hắn mạnh mẽ phá hủy mặt đất dưới chân chính mình mà thôi.

Mặt đất thật sự bị Phong Nhất Trận nghiền nát, sóng xung kích của nó khiến Vô Song căn bản né không được.

Phong Nhất Trận gầm lên một tiếng, cánh tay trái lực lưỡng đưa ra muốn đè Vô Song xuống, hắn tính toán đương nhiên là rất tốt, nhìn cơ thể của Vô Song thế kia bản thân Phong Nhất Trận hoàn toàn tự tin chỉ cần bắt được Vô Song, Vô Song liền như cá nằm trên thớt.

Nếu Vô Song không ngờ Phong Nhất Trận có một chiêu này thì Phong Nhất Trận cũng không ngờ, ẩn trong cái thân hình bé nhỏ mảnh mai kia là sức mạnh bậc nào.

Cánh tay của Phong Nhất Trận hướng về Vô Song đang đứng không vững trên mặt đất, lúc này Vô Song vậy mà xoay luôn người lại, thân hình khẽ lệch sang một bên, cả người nhảy bật về phía Phong Nhất Trận.

Đôi tay nhỏ bé của Vô Song giữ lấy cánh tay Phong Nhất Trận, cả người Vô Song cong lại, hắn ném thẳng Phong Nhất Trận lên trời.

Một chiêu này Vô Song vốn lấy từ Judo của Nhật Bản.

Đương nhiên hắn không biết cái gì là Judo bất quá võ học chung quy vẫn có rất nhiều điểm chung, mượn lực ném bay một người cũng không phải là thủ pháp cao thâm gì, cũng không bất ngờ cho lắm.

Vô Song ném Phong Nhất Trận đi nhưng đồng thời vì hắn không có điểm trụ vững chắc, cũng ngã về phía trước, tương đối chật vật.

Cả Phong Nhất Trận cùng Vô Song liền rất nhanh đều lộn lại, ánh mắt nhìn nhau đều mang theo một tia kiêng kị.

Sau đó Phong Nhất Trận gãi gãi đầu nhìn Vô Song, khuôn mặt có vài phần xấu hổ.

“Tiểu mỹ nữ... trả ca ca cây đao kia được không, trả xong chúng ta đánh tiếp”.

Phong Nhất Trận lúc nãy vì quá bất ngờ, cây đại đao của hắn vẫn còn cắm trên mặt đất, không kịp rút ra, lúc này bị quăng đi nhìn hay tay trống trơn của mình, cũng có vài phần chật vật.

Vô Song nhìn thấy biểu hiện của người này, thậm chí có chút buồn cười, tiểu tử này tuyệt đối là cực phẩm.

Đương nhiên Vô Song sẽ không chơi trò quân tử, rút từ hai bên hông thêm hai cây dao ngắn, Vô Song liếm liếm môi, lao thẳng về phía Phong Nhất Trận.

Phong Nhất Trận liền biến sắc.

“Ê ê, tiểu mỹ nữ, ngươi chơi bẩn, ngươi rõ ràng chơi bẩn”.

Thế là khung cảnh chiến đấu lúc này có chút đặc biệt, một người đuổi còn một người chạy, một cái ‘tiểu nữ nhân’ đuổi một cái đại nam nhân.

Vô Song cũng không nghĩ nhiều, cổ tay một chuyển, một cây dao nữa liền phi thẳng tới.

Mũi dao vậy mà cắm thẳng vào mông Phong Nhất Trận, hắn lập tức rú lên đau đớn, sau đó ngã sấp mặt về phía trước.

Rút mũi dao ra, khuôn mặt Phong Nhất Trận tràn đầy sầu thảm, kẻ này vậy mà trực tiếp dùng hai tay che mặt lại, cong người thành hình con tôm.

“Tiểu mỹ nhân, ngươi tha mạng a, đánh đâu cũng được nhưng chỗ đó không được đánh, mặt cũng không có được đánh”.

Phong Nhất Trận mất đi đại đao vậy mà trực tiếp ném mặt, hắn thậm chí chịu thua luôn?.

Nhìn Phong Nhất Trận không có tiếp tục chạy, Vô Song thật sự cảm thấy cái cuộc chiến này... rất vô vị.

Phong Nhất Trận kẻ này rõ ràng còn dư lực, hơn nữa chiến đấu với Phong Nhất Trận cho Vô Song mở mang tầm mắt rất nhiều, hắn như cảm nhận được một loại.... thủ pháp khống lực mới.

Điều làm Vô Song tức nhất là, Phong Nhất Trận lại chịu thua luôn?, hai người dao thủ chưa đến 10 chiêu liền chịu thua?, trực tiếp nằm im một góc?.

Vô Song nhìn nhìn kẻ này nằm đó, cũng không biết xử trí đối phương thế nào, hắn liền... thật sự muốn ném lại đại đao cho Phong Nhất Trận.

Không vì cái gì cả, chỉ cầu một trận chiến. Vô Song hoàn toàn bị cái thủ pháp khống lực kia của Đại Đao Môn hấp dẫn, hắn cảm thấy... hắn có thể mượn một trận chiến này lĩnh ngộ được càng nhiều chỉ tiếc Phong Nhất Trận không cho Vô Song lĩnh ngộ mà thôi.

Vô Song vừa quay đầu lại, ánh mắt liền khẽ nhíu, đám đồng đội của Phong Nhất Trận vậy mà lao tới vây công Vô Song, tổng cộng 4 cái nhất lưu cao thủ ra tay.

Bản thân Vô Song từ đầu đến cuối không quan tâm mấy kẻ này, vậy mà lại nghĩ Vô Song là quả hồng mềm?, xin chết?.

Về phần Mộ Dung Ảnh lại càng không vì Vô Song lo lắng, trong mắt nàng bốn cái nhất lưu cao thủ kia không đủ nhét kẽ răng của Vô Song, vậy thì đánh gì?.

Vô Song cổ tay run lên, hắn nắm chăc một con dao ngắn cuối cùng, đối với hắn giết chết 4 cái nhất lưu cao thủ kia, dễ dàng vô cùng.

Ngay lúc này một âm thanh vang lên, tiếng nói như hổ gầm vậy.

Phong Nhất Trận một tay che mông, một tay chỉ thẳng về phía đám người kia.

“Cút ttttttttttttttttttt”.

“Ta cần các ngươi ra tay?, đây là ta cùng mỹ nhân tâm sự thế thái nhân tình, rat ay cái con khỉ, cút”.

Tốc độ của Vô Song tất nhiên không cách nào nhanh bằng tốc độ âm thanh, bốn cái nhất lưu cao thủ nghe thấy giọng nói của Phong Nhất Trận đều là dừng tay, người nhìn ta ta nhìn người không biết làm gì mới đúng.

Vô Song quay lại nhìn Phong Nhất Trận, sau đó khẽ lẩm bẩm.

“Lại thêm một thằng điên”.

Vô Song lời nói không lớn, bất quá chẳng hiểu sao Phong Nhất Trận vẫn là nghe thấy, hắn cực kỳ thành thật gãi đầu.

“Hỳ hỳ tiểu mỹ nhân, ta chính là điên cuồng vì nàng nha, thế nào đi theo đại ca đi, đại ca liền... “.

Hắn chưa nói xong đã thấy cả cây đại đao bay tới, vị trí vừa vặn giữa hai chân Phong Nhất Trận, độ chính xác không phải bàn cãi.

Phong Nhất Trận sợ xanh cả mặt, cũng là không dám nói nhảm nhưng ánh mắt nhìn Vô Song lại thêm vài phần hứng thú.

“Rất mạnh, rất có cá tính, rất lãnh khốc, tiểu cô nương ta vẫn là quyết định rồi, nàng liền là nữ nhân của Phong Nhất Trận ta”.

Vô Song khuôn mặt xinh đẹp co giật một chút, bất quá không đợi Vô Song kịp lên tiếng, gần đó có một cái âm thanh băng lãnh vang lên, âm thanh lạnh lùng mang theo sát cơ đáng sợ.

“Nói lại một lần nữa?, ai là nữ nhân của ngươi?”.

Câu này nếu là Vô Song nói tất nhiên hợp tình hợp lý, chỉ là từ miệng Đường Vô Lệ liền trở nên sai sai.

Đường Vô Lệ sớm không đến muộn không đến, ngay lúc này liền đến.

Hắn hiện tại không có Khổng Tước Vỹ cũng chẳng có Kim Tằm Bảo Y, bất quá giáp tay cùng giáp chân đủ cả, giáp tay phải thậm chí còn xuất hiện vài mũi tên bạc gắn bên dưới, thoạt nhìn lại là một cơ quan ám khí khác.

Vừa nhìn thấy Đường Vô Lệ, Phong Nhất Trận dùng một tay nắm chặt đại đao, liếc nhìn Vô Song, rồi lại nhìn Đường Vô Lệ, trong một giây không biết tên điên này nghĩ ra bao nhiêu cái kịch bản chỉ thấy hắn phá lên cười.

“ Ha ha, còn tưởng là ai muốn cùng bản công tử tranh đoạt nữ nhân, hóa ra là Đường gia con thứ, Đường Gia Tam Thiếu, ngươi tốt nhất cút xa xa ra một chút, bản công tử từ trước đến nay với nữ nhân vẫn là nhường 7 phần, bất quá với nam nhân... đặc biệt là nam nhân muốn dành nữ nhân với ta... chỉ có con đường chết”.

Lần đầu tiên Phong Nhất Trận cả người cũng tỏa ra sát khí, hắn như thay đổi thành một người khác vậy, cũng không quan tâm vết thương ở mông, hai tay một lần nữa nắm chặt đại đao.

Đường Vô Lệ nghe Phong Nhất Trận nói vậy, sát cơ lại càng thịnh, nụ cười lại càng lạnh.

“Phong thiếu gia, cũng là loại phản chủ cầu vinh mà thôi, Đại Đao Môn thiếu chủ lại chạy đến Thiên Ý Thành đầu nhập thế lực kẻ thù, cũng dám mở miệng? “.

.......

Nhìn hai cái thằng điên này đang nói nhảm, Vô Song cảm thấy mình thật sự bị bỏ qua.

Cái hình ảnh này Vô Song cũng không xa lạ gì, trong truyện hay trong tivi năm xưa hắn xem không thiếu cảnh này, hai cái đại anh hùng đánh nhau tranh dành mỹ nữ, tình tiết này bộ truyện nào cũng có mà thôi.

Tiền đề là thật sự có mỹ nữ.

Hắn rõ ràng đã nói mình là nam nhân, tên điên Đường Vô Lệ dĩ nhiên còn không tin?.

Hai cái con hàng này thật sự vì hắn mà đánh nhau?, nghĩ đến đây da gà Vô Song hơi hơi nổi lên, hắn cảm thấy cái khủng cảnh này quá sai rồi.

Tuy nhiên lúc này mặt tà ác của Vô Song lại làm chủ, hắn vậy mà thật sự muốn xem một chút, Đường Gia Tam Thiếu cùng Đại Đao Môn Thiếu Chủ ai mạnh hơn ai.

Tiềm Long Bảng Đệ Thất – Đường Vô Lệ cùng Tiềm Long Bảng Đệ Cửu – Phong Nhất Trận.

Trận chiến này đương nhiên thú vị.

........

Thật ra ở đây không chỉ có mình Vô Song có hứng thú, ở nơi phương xa bản thân Cơ cũng đang ôm bụng cười, nàng thấy cái tiết mục này... cực kỳ có tính chất giải trí.

Vô Song cũng không biết, đội ngũ Đường Vô Lệ gặp phải đội ngũ Vô Song thật ra cũng là Cơ đứng sau sắp xếp.

Ngay cả việc Mộ Dung Ảnh tìm được nhóm người Phong Nhất Trận cũng là Cơ dẫn tới.

Về phần mục đích của nàng là gì, có trời mới biết.

.......

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.
Bình Luận (0)
Comment